Lãnh Hoàng Phế Hậu

“Tiêu Mặc, muốn đi gặp Thái Hậu hay không? Dù sao bà cũng là sinh mẫu (mẹ đẻ) của ngươi, e rằng sẽ......”

......

“Đi thôi. Nàng không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tại sao trời cao muốn đùa như vậy...... Đây rốt cuộc là tại sao?”

Không có người trả lời nàng.

Nơi xa, chuông tang vẫn còn ở cố chấp vang lên, khiến cho hoàng cung vắng vẻ càng thêm cô quạnh. Mà điều duy nhất nàng có thể làm, chính là ôm hắn, để cho hắn cảm nhận được chút ít ấm áp không đáng nói đến này......

———— tuyến phân cách tiểu hồ ly ————

Tiêu Mặc vì Thái Hậu cử hành một tang lễ long trọng.

Ở trong tang lễ, hắn bình tĩnh nghe lễ nghi quan ca tụng Thái Hậu đoan trang hiền thục, vì dân vì nước, bình tĩnh nhìn sinh mẫu của mình được chôn cất. Hắn nhìn dung nhan tái nhợt của Thái Hậu, hai mắt nhắm chặt, rốt cuộc quỳ rạp xuống trước quan tài của bà. Hắn dùng quỳ xuống vì sám hối thù hận không nên có của mình, mà theo hắn quỳ xuống, Văn Võ Bá Quan và rất nhiều phi tần cùng gào khóc.

“Thái Hậu nương nương, sao ngài lại đi như vậy? Thái Hậu nương nương......”

Hạ Lan Phiêu đã chẳng muốn nhìn đám người lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện) biểu diễn giống như thân nương (mẹ ruột) chết, chỉ là một tấc cũng không rời ở lại bên cạnh Tiêu Mặc. Đợi tang lễ xong, Tiêu Mặc cho gọi Lý Trưởng tới, lạnh nhạt nói: “Đem những điều ngươi biết nói cho Trẫm.”

“Hoàng Thượng......”

“Trẫm đã biết Thái Hậu mới phải sinh mẫu của Trẫm. Ngươi là lão nhân trong cung (người ở trong cung đã lâu), không thể không biết những thứ bí mật này. Nhưng ngươi, giấu giếm Trẫm, khiến cho Trẫm không thể gặp mẫu thân trước khi bà ra đi. Lý Trưởng, ngươi phải bị tội gì?”

“Hoàng Thượng thứ tội! Lão nô đúng là không nói với Hoàng Thượng, là bởi vì...... Là bởi vì Thái Hậu nương nương không cho! Ngài tình nguyện mình mang theo tiếc nuối rời đi, cũng không nguyện ý để Hoàng Thượng vì ngài mà khổ sở thương tâm! Tất cả những chuyện này, thật là oan nghiệt......”

Ở trong miệng của Lý Trưởng, bọn họ ngoài ý muốn biết được một phiên bản khác của chuyện này.

Thì ra là, từ lúc bắt đầu tiên hoàng Tiêu Bình đã biết Liên Cơ tiếp cận hắn là có mục đích khác, nhưng vẫn cố chấp đón nàng vào trong cung, ở lại bên cạnh mình. Khi hắn cảm thấy Liên Cơ càng ngày càng thích hắn, thậm chí có cốt nhục của hắn thì vui mừng giống như một đứa bé.

Nhưng mà, triều đình cũng không cho phép một nữ tử xuất thân hèn mọn có được ân sủng như vậy.

Liên Cơ mang thai khiến cho các đại thần hoảng sợ. Lũ triều thần rối rít yêu cầu tra rõ thân thế của Liên Cơ, duy nhất ủng hộ nàng chỉ có Hạ Lan Thụy. Sau đó, biểu ca của Hoàng Hậu, đương triều Thừa Tướng tra rõ thân thế của Liên Cơ, nhưng không có công bố ở trên triều đình, chỉ cùng Tiêu Bình làm một giao dịch —— Hoàng Hậu cần một đứa bé, Đại Chu cần một Thái Tử. Trong bụng của Liên Cơ chỉ có thể là Hoàng Tử, không thể là Thái Tử.

Sau khi trải qua lựa chọn khổ sở, Tiêu Bình đồng ý giao dịch bẩn thỉu này. Hắn biết, nếu như hắn không đồng ý, Liên Cơ bị xem như phản thần chi nữ (con gái của hạ thần phản bội) sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, mà đầu sỏ gây nên tất cả những việc này là sự sủng ái của hắn.

Vì bảo vệ Liên Cơ, hắn bắt đầu không hề chuyên sủng một mình nàng nữa, nhưng hắn không ngờ chính là như vậy ngược lại cho những nữ nhân kia thừa cơ lợi dụng. Họ hại chết máu mủ trong bụng Liên Cơ, khiến cho Liên Cơ bi phẫn (đau buồn phẫn nộ) muốn chết. Sau đó, Liên Cơ trả thù từng người một trong các nàng, mà Tiêu Bình chỉ đành phải đối với tất cả mắt nhắm mắt mở thôi.

Bởi vì hắn yêu nàng.

Mặc dù hắn đang ở biên quan, cũng biết rõ Liên Cơ sinh hạ tử thai (thai chết lưu), lại biết hài tử Liên Cơ ôm trong ngực không phải là máu mủ ruột thịt của nàng. Nhưng mà, vậy thì có quan hệ gì?

Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi......

Nhưng hắn vẫn không có nghĩ đến, thân thế của Liên Cơ lại bị người vạch trần một lần nữa. Tất cả triều thần cũng buộc hắn ban cho Liên Cơ cái chết, ngay cả Hạ Lan Thụy cũng không có cách nào bảo toàn. Cho nên, hắn chỉ có thể hạ một tờ chiếu thư biếm Liên Cơ vào lãnh cung tạm lánh, chỉ vì có thể giữ được tính mạng của nàng.

Nhưng Liên Cơ điên rồi.

Nàng là như vậy oán hắn, như vậy hận hắn, nhốt mình lại, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.

Nàng dùng phương thức thương tổn chính mình thành công trừng phạt hắn.

Tất cả, thật là nghiệt duyên......

Năm Tiêu Mặc mười tuổi, Hạ Lan Phiêu ra đời. Khi Tiêu Bình thấy gương mặt Như phu nhân của Hạ Lan Thụy có chút quen mắt, nhìn thấy trên người oa nhi nho nhỏ có ấn ký giống với nữ tử mình yêu nhất thì hiểu tất cả.

Liên Cơ, ta biết rõ nàng vẫn luôn muốn tìm về thánh vật Thủy Lưu Ly của Khuyển Nhung. Nếu hiện tại không cách nào cho nàng, như vậy thì để ta đưa cho tộc nhân của nàng, như vậy nàng sẽ vui mừng đi......

Hạ Lan Thụy cũng không biết ý định của Tiêu Bình, chỉ là canh cánh trong lòng với chuyện Liên phi bị ép điên. Hắn cho là có quyền thế mới có thể nhận được tất cả những gì mình muốn, mà Tiêu Bình chỉ là mặc kệ hắn đi làm chuyện mình muốn làm thôi. Hạ Lan Thụy căm hận Tiêu Mặc trên người có huyết dịch của Liên phi và Tiên Hoàng, nhưng cũng bởi vì Liên phi mà chậm chạp không có mưu phản, cho Tiêu Mặc thời cơ, bị hắn một lần hành động tiêu diệt hết. Hắn lại không biết, sinh mẫu của Tiêu Mặc thì ra là Tĩnh phi vẫn âm thầm thích hắn kia......

Tiêu Bình giao Thủy Lưu Ly cho Hạ Lan Phiêu có ấn ký giống hệt kia, bất chấp tất cả để cho nàng Hoàng Hậu tiếp theo của Đại Chu, cũng coi là như ý. Vì bồi thường Tĩnh phi, hắn lập nàng làm Hậu, mà Tĩnh phi vì không để cho nhi tử của mình một lần nữa lâm vào điên cuồng chỉ đành phải âm thầm tương trợ hắn, lại rốt cuộc không dám cùng hắn nhận nhau. Bọn họ đều nghĩ hy sinh chính mình, thành toàn, bảo thủ một đoạn bí mật, lại không nghĩ rằng hy sinh như vậy đã tạo thành tổn thương lớn hơn. Bọn họ khiến cho Tiêu Mặc sống ở trong thù hận suốt hai mươi năm, khiến cho Tiêu Mặc căm hận thân nương của mình, khiến cho hắn máu lạnh vô tình......

Tất cả, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui