Lãnh Hoàng Phế Hậu

(bị mất đoạn ~ nhảy từ 294 => 298)

Edit: kaylee

Khi Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung vội vàng chạy tới Ngự Hoa Viên, trên mặt của Hạc Minh và Lãnh Phi Tuyệt đều đã chảy máu.

"Vậy tại sao ngươi không đâm xuống? Chẳng lẽ ngươi không muốn giết ta?"

"Ta đương nhiên muốn giết ngươi —— nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết ở Tề quốc, sẽ không bởi vì tánh mạng hèn mọn của ngươi đưa tới chiến tranh không đáng có. Ta muốn giết ngươi mà nói chỉ cần ám sát là được, nói cho cùng, ngươi chỉ là cường đạo xuất thân thấp hèn mà thôi, không xứng chết ở dưới kiếm của ta."

"Vậy sao, ha ha......"

Lãnh Phi Tuyệt che ngực bị thương, lạnh lùng cười cười, còn Hoa Mộ Dung thì không nói một lời đi tới phía Hạc Minh. 

"Phi Tuyệt thúc thúc hắn dạy con leo cây, còn dạy con móc tổ chim...... Phụ vương, thế nào? Không phải là con làm sai rồi chứ?"

"Ngươi không có sai." Hoa Mộ Dung buông Hoa Thác xuống: "Về sau không được gặp hắn."

"Tại sao?"

"Ngươi thật thích hắn, muốn cùng hắn đi muốn đi tìm hắn thì đi —— chỉ là, nếu ngươi lựa chọn hắn, ngươi cũng không thuộc về Tề quốc, cũng sẽ không là Hoàng tử của Tề quốc, chỉ là phản đồ của Tề quốc thôi."

"Phụ vương......"

Nhìn nước mắt sắp lan tràn trong mắt Hoa Thác, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu không đành lòng rồi. Nàng vội vàng cúi đầu, cười nói với Hoa Thác: "Thác nhi, phụ vương của con chỉ là đùa với con, làm sao hắn sẽ không cần con chứ? Thác nhi ngoan, phụ vương của con và Quốc Sư đại nhân còn có một số việc cần làm, con cùng ta hồi cung trước có được hay không? Tử Anh, mang tiểu Vương Tử đi." 

"Vâng."

Mắt thấy Hoa Thác rưng rưng đồng ý, Hạ Lan Phiêu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng cùng Hoa Thác trở lại cung điện Hoa Thác ở, mọi cách an ủi hắn. Mà ở bên trong Quan Sư cung, Hoa Mộ Dung không nói một lời lau vết thương trên mặt Hạc Minh, khi rắc thuốc bột lên vết thương của hắn, rồi băng bó cố ý dùng sức. Hạc Minh khoa trương kêu lên, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Mộ Dung, có phải ngươi cố ý hay không? Ngươi trách ta đâm bị thương ~~~ tình lang ~~~ của ngươi ~~"

"Muốn bị ta độc chết ư, Hạc Minh?"

"Ha ha...... Không ngờ ngươi thật xuống tay với hắn. Nữ nhân đều sẽ mềm lòng, ngươi thật đúng là không giống nữ nhân ~~~"

"Ta vốn cũng không phải là nữ nhân." Hoa Mộ Dung nhàn nhạt nói: "Ngươi phải biết, ta chỉ là một quái vật thôi."

"Ha ha......"

Gương mặt xinh đẹp của Hạc Minh bị Lãnh Phi Tuyệt gây thương tích, có một đường kiếm thật dài, nhưng vết thương này chỉ làm tăng thêm vẻ cuồng ngạo và lạnh lùng cho hắn thôi. Lúc này, hắn khó được trong trẻo lạnh lùng nhìn Hoa Mộ Dung, trên mặt tà mị trước sau như một lại có vẻ mặt khác thường.

Hắn ngáp một cái, ngã lên giường, bày ra "Hình chữ đại " (hình người nằm dang tay chân 大) mặt dày mày dạn ngủ ở trên giường của Hoa Mộ Dung và Hạ Lan Phiêu, Hoa Mộ Dung nhìn mà gân xanh trên trán nhảy lên. Nàng không nhịn được lôi kéo ga giường, đạp Hạc Minh đại nhân tôn quý xuống đất, xanh mặt nói: "Tâm tình của ta không tốt, nếu không muốn chết, ngươi đừng làm cho ta phiền lòng." (L: chỗ này nguyên văn xưng hô Hoa Mộ Dung là nàng nha ~ Hoa Mộ Dung là nữ đó ~)

"Chẳng lẽ là mấy ngày đó......"

"Hạc Minh!"

"Đó cũng là bởi vì Lãnh Phi Tuyệt sao?" Hạc Minh chăm chú hỏi.

"Tại sao các ngươi đánh nhau?" Hoa Mộ Dung không có nhìn Hạc Minh, mà là dời đi đề tài: "Chẳng lẽ ngươi không biết không thể có bất kỳ xung đột gì với hắn, không thể để cho hắn có cớ ở Tề quốc không đi sao?"

"Vậy thì tại sao ngươi muốn lấy kiếm đâm bị thương hắn?"

"Ta nhìn thấy hắn liền tức, nhất thời nhịn không được......"

"Có rất ít người có thể làm cho tiểu Mộ Dung đánh mất lý trí." Hạc Minh nhẹ nhàng thở dài, cười ôm Hoa Mộ Dung: "Ngươi xác định tình cảm ngươi đối với của hắn chỉ là hận ý sao?"

"Không nên hỏi ta vấn đề kỳ quái như vậy. Ngươi, rốt cuộc tại sao phải đánh nhau với hắn?"

"Nhìn hắn phiền lòng." Hạc Minh học giọng điệu của Hoa Mộ Dung nói.

......

"Nói cho ta biết lời nói thật."

"Có thể là bởi vì nhìn thấy hắn lôi kéo tay của Thác nhi, cảm thấy hắn có âm mưu gì thôi. Mộ Dung, nếu ngươi không muốn mất đi con mà nói, vẫn là sớm giải quyết tốt người nam nhân này đi. Hắn, rất nguy hiểm."

Có thể để cho Hạc Minh nói là nam nhân "Nguy hiểm", ở trên đời này đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hoa Mộ Dung gật đầu một cái, vén tóc tán loạn lên, vừa búi vừa nói: "Biết. Ta nhất định sẽ làm cho hắn không có bất kỳ cớ gì để ở lại mà phải trở về nước, cũng sẽ không để cho hắn thấy Thác nhi. Một kiếm này chỉ là một chút giáo huấn của ta cho hắn thôi —— ai bảo hắn tự tin rằng ta không dám ra tay với hắn? Ha ha......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui