Lãnh Hoàng Phế Hậu

Edit: kaylee

Khi Hoa Thác sinh ra, Hoa Mộ Dung vừa trải qua đau khổ chỉ nhìn hắn một cái, rồi nhàn nhạt nói một câu "Thật xấu", sau đó cũng không trông nom đứa bé đang khóc này nữa. 

Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu —— mẫu thân trên danh nghĩa của Thác nhi, cũng ở lần đầu tiên thấy tiểu sinh mệnh Hoa Thác hồng hồng này liền thích. Nàng nhớ lại đứa bé sớm mất của mình, yêu thương ôm Thác nhi đang khóc rống vào trong lòng, khẽ hôn trên trán nhăn nhúm của cậu. Nàng theo Mộ Dung phân phó, đã sớm chuẩn bị xong nước thuốc hầu hạ nàng uống xong, sau đó hỏi: "Mộ Dung, nghĩ kỹ tên của đứa bé này sao?"

"Cái gì?" Hoa Mộ Dung liền giật mình.

"Dù sao tiểu tử này cũng nên có một cái tên đi!"

"À...... Nói cũng phải, tiểu miêu tiểu cẩu (mèo nhỏ chó nhỏ =.=!!! ghét con thế đấy) cũng phải có tên, vật này liền kêu Hoa Thác là được."

"Hoa Thác?"

"Đúng vậy. Sự hiện hữu của nó, nó ra đời, nói cho cùng chỉ là một sai lầm mà thôi." Hoa Mộ Dung lạnh lùng nói.

Nhưng mà, làm nàng không có nghĩ tới là, tiểu sinh mệnh này mang đến cải biến cực lớn cho cuộc sống của bọn hắn. Không nói đến Hạ Lan Phiêu giống như nhũ mẫu (bà vú) nhẹ giọng kể chuyện xưa với vật nhỏ này, ngay cả Hạc Minh tự do tự tại trước sau như một cũng đối với cậu ra vẻ vô cùng hứng thú. Hắn hứng thú vuốt tay chân mềm mại của Hoa Thác, cầm cây quạt chọc nhẹ hai gò má của nó, rốt cuộc cũng thành công làm nó khóc. Hắn rất vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc vo thành một nắm của Hoa Thác, dương dương đắc ý nói: "Tiểu Hạ Lan, ngươi xem mặt của nó khóc lên thật giống như bánh bao."

......

"Hạc Minh, không cho động tay động chân với nhi tử của ta!"

"Không bằng chúng ta cũng sinh một đứa vui đùa một chút đi ~~"

"Cút!"

Thời gian từ từ trôi qua, Hoa Thác rốt cuộc ở dưới sự “quan tâm” vô cùng lớn của "Phụ thân" lạnh lùng, "Mẫu thân" từ ái quá đáng, cùng với "Hạc Minh thúc thúc"  vĩnh viễn là rạng rỡ thuận lợi lớn lên. Mặc dù ba người bọn họ thường xuyên cãi vã, nhưng Hoa Thác biết tình cảm giữa bọn họ cũng là rất tốt. Tâm nguyện lớn nhất của là làm cho phụ vương lạnh lùng của cậu ôm cậu một cái, nhìn hình dáng chân thực của mẫu hậu của cậu, mà hình như trời cao rất chiếu cố cậu, để cho tất cả tâm nguyện của cậu đều được thực hiện ở hôm nay.

Ha ha, phụ vương và mẫu hậu đều rất dễ nhìn! Không trách được cung nữ tỷ tỷ cũng ưa thích ta như vậy! Sau khi ta lớn lên nhất định cũng có thể tuấn mỹ giống như phụ vương đi! 

Hoa Thác nghĩ tới, vui vẻ nở nụ cười, mà Hạ Lan Phiêu thấy cậu rốt cuộc cũng khôi phục tâm tình liền đứng dậy. Nàng đeo mặt nạ lên, khẽ hôn ở trên trán Hoa Thác, nói: "Thác nhi, nên nghỉ ngơi. Ngày mai mẫu hậu trở lại thăm con."

"Tạ mẫu hậu!"

"Thật biết nghe lời."

Cái trán truyền đến xúc cảm lạnh như băng của mặt nạ kim loại, nhưng môi của Hạ Lan Phiêu chính là dịu dàng, vẫn ấm đến nội tâm của Hoa Thác. Hoa Thác mang theo nụ cười rốt cuộc ngủ thật say, mà Hạ Lan Phiêu cũng thở dài một hơi. Nàng đi ra ngoài cửa, lại thấy đến một người không tưởng được đứng ở bên trong ánh trăng, vừa nhìn chính là chờ lâu rồi.

"Thương Nguyệt?" Hạ Lan Phiêu không nhịn được vui vẻ lan tràn trong lòng: "Tên tiểu tử này trở về lúc nào? Tại sao không đi tìm ta, đứng ở nơi này ngây ngốc chờ?"

"Không cần ngươi lo." Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rất rắm thúi nói.

Thời gian năm năm đủ khiến một thiếu nữ lớn thành một nữ nhân, cũng đủ khiến một đứa bé con lớn thành thiếu niên. Mặc dù khi giơ tay nhấc chân còn có chút trẻ trung, nhưng Thương Nguyệt cũng đã thành một thiếu niên quý tộc dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Dung mạo của hắn giống Mộ Dung đến mấy phần, so với Mộ Dung còn có tinh thần phấn chấn hơn. Lúc này, hắn đang cau mày nhìn Hạ Lan Phiêu, trước sau như một là khinh thường và giễu cợt. Hạ Lan Phiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, áy náy cười nói: "Cái đó, Ngọc Minh Trai không sao chứ......"

"Ngươi còn nói! Là ngươi không quản tới sổ sách, nhưng đến cuối năm ngươi đi nơi nào? Ta còn phải trông nom quốc khố của Hoa Mộ Dung, lại phải quản sổ sách của cái điếm tàn (nhà trọ) của ngươi, ngươi thật coi ta là quản gia không công sao?"

"Không nên tức giận nha, sẽ già......"

"Hừ, nữ nhân ngốc!" Lý Thương Nguyệt cúi đầu, khinh thường hừ lạnh nói.

Thương Nguyệt đã từng chỉ cao đến ngực của Hạ Lan Phiêu. Giữa lúc bất tri bất giác, hắn đã cao hơn Hạ Lan Phiêu nửa cái đầu, Hạ Lan Phiêu phải ngước đầu lên mới có thể nói chuyện cùng hắn, vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà, mặc dù hắn cao, nhưng tính tình so với trước đây thật là không có một chút thay đổi. Lúc này, hắn đang khinh bỉ nhìn Vương Hậu tôn quý của mình, mà Hạ Lan Phiêu đang làm mặt lơ không ngừng nói xin lỗi. Bàn tay nho nhỏ của nàng đưa ra trước mặt Thương Nguyệt, cợt nhã mà nói: "Thương Nguyệt à, nếu Ngọc Minh Trai không sao, vậy ngươi nên đem tiền lời tháng này cho ta đi. Gần đây đầu Mộ Dung có chút đau, dù sao ta làm thê tử cũng nên giúp đỡ một chút, ha ha......"

"Ngu ngốc!" Lý Thương Nguyệt không chút khách khí gõ ở trên tay Hạ Lan Phiêu: "Thấy ta liền chỉ biết muốn tiền sao?"

"Không muốn nữa ~~ thì ngươi cho ta sao ~~"

"Nữ nhân ngốc! Mải cùng ngươi gây gổ, thậm đã chí quên nói chính sự rồi."

"Chuyện gì?"

"Ngươi cũng nên đi gặp bọn tiểu nhị của ngươi, để cho bọn họ đừng hoài nghi lão bản của mình có phải là chết rồi hay không, chớ chuyện gì cũng giao cho ta." Lý Thương Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Lan Phiêu: "Ngươi còn không quản chuyện như vậy, Ngọc Minh Trai đóng cửa cũng đừng trách ta."

"Cái gì? Ngươi ở đây ám chỉ ta cái gì sao?" Hạ Lan Phiêu khẩn trương hỏi.

"Chính ngươi đi xem một chút thì biết."

......

"Được, ngày mai ta sẽ đi."

Hạ Lan Phiêu khẩn trương gật đầu, nhưng không có nhìn thấy nụ cười đùa giỡn của Lý Thương Nguyệt. Nàng không nhìn thấy nụ cười vui vẻ nhạt nhòa trong sáng ở dưới ánh trăng, trong mắt tràn đầy âm mưu được như ý của thiếu niên.

———— tuyến phân cách tiểu hồ ly ————

Bởi vì biết được vũ khí kiếm tiền của mình có thể gặp phải tổn thương, Hạ Lan Phiêu đặc biệt dậy sớm. Nàng đổi lại quần áo lụa màu xanh nhạt, đeo lên mặt nạ bạc, suy nghĩ thấy có chút không ổn, vẫn là che lên một tầng khăn che mặt nữa mới an tâm.

Nàng không để ý ánh mắt ngạc nhiên của Hoa Mộ Dung, như gió lao ra cung điện, vọt tới trong phòng Lý Thương Nguyệt, mà Lý Thương Nguyệt đợi đã lâu. Hắn cau mày nhìn Hạ Lan Phiêu võ trang đầy đủ, rốt cuộc không nhịn được "Hì hì" cười một tiếng: "Đại thẩm, ngươi mặc thành ra như vậy làm cái gì? Băng bó giống như bánh chưng, tại sao vậy?"

"Ta thích, liên quan gì tới ngươi!" Hạ Lan Phiêu hung tợn nhìn hắn: "Tiểu tử thúi, mau dẫn ta đi Ngọc Minh Trai!"

"Biết!"

Hồ Ly nói: Chương kế tiếp Tiêu Mặc ra sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui