Lãnh Hoàng Phế Hậu

Edit: kaylee

Đối mặt Hoa Mộc Vân giễu cợt cuồng vọng như thế, Hạc Minh không nói gì, chỉ là lạnh nhạt nhìn y...... Mỉm cười quen có trên mặt hắn rốt cuộc biến mất không thấy gì nữa, ngược lại chính là một loại yên lặng trầm tĩnh đến tàn khốc.

Hắn nhìn chòng chọc Hoa Mộc Vân hồi lâu, ánh mắt dừng lại ở cổ họng của y, mà hắn rốt cuộc khẽ liếm đôi môi, cười đến phóng đãng với Hoa Mộc Vân. Tiếng cười của hắn vang vọng ở khắp trên không trong điện Kim Loan, có vẻ cực kỳ to rõ, mà hắn thiên kiều bá mị nói: "Vương Gia nói rất đúng, ta chỉ là một nam sủng hèn mọn nhất mà thôi ~~ nếu như Vương Gia có hứng thú, không bằng tối nay tới Hỏa Liên cung cùng ta một lần? Người ta ngưỡng mộ Vương Gia đã lâu rồi đấy ~~"

Rõ ràng là ngôn ngữ hài hước yêu mị tất cả mọi người nghe đã quen, nhưng tất cả mọi người từ trong lời nói bình tĩnh này bắt được sát khí gần như sắp tràn ra. Có người nhìn Hạc Minh, theo bản năng lui về phía sau, mà lòng của Hoa Mộc Vân cũng không nhịn được run lên.

Nhưng mà, y lập tức ngăn cản sợ hãi không nên có của mình, cười lạnh với Hạc Minh: "Nam sủng hèn mọn, thật đúng là không đổi được tật xấu quyến rũ người! Ngươi cho rằng ngươi có thể quyến rũ Bổn Vương? Mau cút trở về, nơi này không phải địa phương ngươi có thể tới!"

"Đủ rồi!" Hoa Mộ Dung rốt cuộc nói: "Câm miệng hết cho ta! Vương thúc, chúng ta thảo luận là thái độ đối với Đông Câu quốc, mà không phải thân phận của Hạc Minh! Xin Vương thúc tự trọng."

"Tề Vương thật đúng là thiên vị người nam sủng này —— chỉ là, ngươi xác định ngươi có tư cách thống lĩnh Tề quốc sao? Ngươi dám nói ngươi và Đông Câu quốc không có bất cứ quan hệ gì?"

"Lời này của Vương thúc là có ý gì?"

"Ngươi, không xứng." Hoa Mộc Vân cao ngạo nhìn nàng: "Ngươi là nữ tử, căn bản không xứng là Vua."

Lời nói của Hoa Mộc Vân làm nổi lên sóng lớn.

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin nhìn Hoa Mộ Dung, nhưng ở trên mặt của Hoa Mộ Dung nhìn không ra một chút cảm xúc. Hoa Mộ Dung đứng lên, khẽ mỉm cười, tỉnh táo nói: "Vương thúc có lẽ hồ đồ, lại nói lên lời nói không thiết thực như vậy."

"Hoa Mộ Dung, chuyện cho tới bây giờ ngươi giả bộ nữa cũng vô ích." Hoa Mộc Vân nắm chắc phần thắng mỉm cười, ánh mắt hung ác mà đắc ý: "Ngươi, là nữ nhân, Vương Hậu của ngươi cũng chỉ là ngụy trang ngươi dùng để che giấu thân phận thôi! Ngươi vì không để cho người khác phát hiện bí mật của ngươi, tìm cung nữ giả mạo Vương Hậu cùng ngươi diễn trò, cho nên Vương Hậu ngay cả dung mạo cũng không dám lộ ra ngoài...... Hoa Thác kia, là tư sinh tử (con trai riêng) của ngươi và Đông Câu quốc Quốc chủ, ngươi căn bản cũng không dám phản bội Đông Câu quốc, chuẩn bị tùy thời chắp tay dâng lên Tề quốc! Ngươi không xứng là Vua!"

"Càn rỡ!" Hoa Mộ Dung đột nhiên vỗ long ỷ (ghế rồng), rốt cuộc nổi giận: "Hoa Mộc Vân, ta kính trọng ngươi là Vương thúc mới lần nữa nhẫn nhịn ngươi, nhưng ngươi thế nhưng biên soạn ra loại lời nói không đúng sự thật này tới vu oan ta, rốt cuộc có rắp tâm gì? Ngươi quá mức càn rỡ!"

"Nếu ta nói không đúng, ta đương nhiên sẽ tự sát tạ tội; nhưng nếu ta nói đều là thật, ta làm sai chỗ nào? Hoa Mộ Dung, ngươi dám nghiệm minh chân thân (cởi quần áo trước mặt mọi người để thấy thân thể thật) sao? Ngươi dám không?"

Trên đại điện, Hoa Mộc Vân cuồng vọng cười, một bộ dáng nắm chắc phần thắng. Hoa Mộ Dung lạnh lùng nhìn hắn, nhanh chóng cùng Hạc Minh liếc mắt nhìn nhau, lại biết cửa hôm nay này rốt cuộc là khó qua.

Ở lúc nàng bình phục tâm tình của mình, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đối sách, chậm rãi mở miệng: "Vương thúc, ngươi trước nói Quốc Sư Tề quốc là nam sủng, sau đó lại nói ta là nữ tử, dao động lòng quân, đến tột cùng là đánh chủ ý gì? Vương vị (ngôi vua) của ta là phụ vương tự tay truyền cho của ta đấy, tại chỗ có rất nhiều thúc bá cũng có thể làm chứng —— chẳng lẽ ngươi chất vấn di chỉ (thánh chỉ lưu lại sau khi chết) của phụ vương ta, muốn ở sau khi phụ vương qua đời phản đối con của hắn, chiếm đoạt vương vị hay sao?"

"Ngươi ít nói nhảm! Có bản lãnh ngươi liền nghiệm minh chân thân!"

"Hoa Mộc Vân, ta là Vương, ta là quân, mà ngươi chỉ là Vương Gia, chỉ là hạ thần mà thôi —— ta không cần thiết phải nghe theo sự phân phó của ngươi."

Mặc dù Hoa Mộ Dung thoạt nhìn là bình tĩnh như vậy, ngôn ngữ lý trí, nhưng tay của nàng đã bắt đầu khẽ run. Móng tay của nàng hung hăng ***** (cắm vào) lòng bàn tay, mượn dùng loại này đau đớn để duy trì lý trí cho nàng. Nàng biết rõ ràng, Hoa Mộc Vân nhất định là biết được tin tức gì, có chuẩn bị mà đến, mà mục đích chuyến này của hắn rất đơn giản —— lập chiến công, đoạt vương vị.

Muốn cướp lấy vương vị ư, ha ha......

Sau khi phụ vương của nàng qua đời để lại cho nàng rất nhiều vấn đề khó khăn.

Bên ngoài có các quốc gia mắt nhìn chằm chằm, bên trong lại có Vương thúc lòng muông dạ thú, Hoa Mộ Dung thật là vô cùng mệt mỏi. Nàng ở dưới sự giúp đỡ của Hạc Minh, phí hết tâm tư mới tước đi binh quyền của Hoa Mộc Vân, đuổi y đến biên quan, lại không nghĩ rằng y lại có thể biết ở biên quan thu xếp nhân mã, mượn cơ hội Đông Câu quốc xâm lấn ngóc đầu trở lại. Mà nàng, đang gặp phải nguy cơ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay —— nếu nàng thất bại, nghênh đón nàng cũng không phải là mất đi vương vị đơn giản như vậy. Nàng rất có thể sẽ bị Hoa Mộc Vân soán vị thành công xử tử. 

Thật chẳng lẽ muốn chắp tay tặng vương vị cho tên như vậy? Ta không cam lòng! Nhưng ta rốt cuộc nên làm cái gì?

"Xin mời Tề Vương cởi áo xuống, chứng tỏ trong sạch đi." Hoa Mộc Vân từng bước ép sát: "Nếu ta sai, ta nhất định cả đời không trở về kinh đô, nhưng nếu ngươi thật là nữ tử, ta chính là Vương của Tề quốc! Mau hạ quyết tâm đi, ha ha ha!"

Hoa Mộc Vân cuồng vọng cười, mà rất nhiều các thần tử cũng không có phản đối đề nghị của y —— mặc dù quá bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), đây cũng là biện pháp tốt nhất để biết rõ chân tướng.

Giữa bọn họ, có vài người nghiêm nghị khiển trách Hoa Mộc Vân vô lễ, có vài người im lặng không lên tiếng, có vài người bàn luận xôn xao, cũng có vài người thậm chí bắt đầu nghi ngờ nhìn Vương xinh đẹp, bắt đầu suy tư tính chân thật trong lời nói của Hoa Mộc Vân.

Hoa Mộ Dung vững vàng ngồi ở cao vị (vị trí trên cao), mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng nàng chỉ cảm thấy những ánh mắt này giống như một loại kim châm, đâm nàng thương tích khắp người. Nhưng mà, cho dù đau, nàng cũng phải ngồi vững vững vàng vàng, không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn ra đầu mối.

"Thế nào, ngươi không dám sao? Có phải nữ nhi gia ngượng ngùng hay không?"

"A nha, nếu Vân Vương nam tử hán đại trượng phu không biết xấu hổ không hiểu ngượng ngùng, xin mời Vân Vương trước cởi quần áo một chút, cũng tốt để cho chúng ta biết vóc người của Vân Vương ra sao." Hạc Minh cười lay động quạt.

"Càn rỡ! Ta đường đường là Vương Gia, chẳng lẽ là đối tượng bị ngươi đùa giỡn sao?"

"Mộ Dung là Vương, Vương Gia lại có tư cách gì yêu cầu Vương cởi quần áo trước mặt mọi người, nhục nhã hắn?" Hạc Minh cười lạnh: "Nếu Vương Gia muốn cởi quần áo, như vậy ta liền để cho Vương Gia đại triển vóc người là được ~~"

"Ngươi dám! Ngươi muốn làm gì!"

"Ha ha......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui