Lãnh Hoàng Phế Hậu

Edit: kaylee

"Thương Nguyệt?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó mỉm cười hỏi.

Hôm nay Thương Nguyệt mặc áo màu đen, nghiêng người dựa vào trên khung cửa, tuấn lãng phiêu dật, đã là một thiếu niên tuyệt sắc. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn cũng nhớ tới Hoa Mộ Dung nhiều năm trước, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, một loại sầu bi không rõ cũng tràn ngập toàn thân.

Thương Nguyệt...... Mỗi lần gặp lại ngươi đều sẽ làm cho người ta cảm thấy ngươi trưởng thành hơn một chút, nhưng ở trong lòng ta, ngươi chính là mèo nhỏ lông xù, thích không tự nhiên đó.

"Ta là người đưa hôn, tỷ tỷ...... Nương nương." Thương Nguyệt nhẹ giọng nói với Hạ Lan Phiêu.

"Vậy khổ cực tiểu Thương Nguyệt rồi."

"Có thể bỏ chữ ‘tiểu’ đi hay không?"

"Ha ha...... Thật là một đứa bé không tự nhiên." Hạ Lan Phiêu cười một tiếng, cười hì hì đưa tay theo thói quen vỗ ở trên đầu Thương Nguyệt, làm các cung nữ bị sợ đến mặt không có chút máu. Mặt Thương Nguyệt đỏ lên, lông cả người sắp xù lên, lại nghe các cung nữ vội vàng nói: "Nương nương, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, ngài không thể có tiếp xúc với nam tử khác!"

"Xin nương nương chú ý thân phận của mình!"

"Xin......"

"Tốt lắm, cũng không cần nói. Thương Nguyệt là đệ đệ của ta, cũng không phải là người ngoài, không có nhiều quy củ rách nát như vậy." Hạ Lan Phiêu quả quyết vung tay lên.

"Vậy...... Xin nương nương từ biệt người nhà."

Hạ Lan Phiêu đi theo Thương Nguyệt, các cung nữ đi tới phòng khách Lý gia, chính thức cáo biệt lão hồ ly, trong lòng cũng cảm thấy ê ẩm. Mặc dù lão hồ ly không phải gia gia chân chính của nàng, nhưng trong lòng nàng đã sớm coi ông, coi Lý gia là người nhà. Nàng nhìn lão hồ ly, run rẩy nói "Gia gia bảo trọng", mà ánh mắt của lão hồ ly cũng có chút đỏ lên. Ông ý bảo nha hoàn mang một cái rương lên trước mặt Hạ Lan Phiêu, nói với nàng: "Nha đầu, đây là một chút tâm ý của gia gia, ngươi nhận lấy. Nếu không hài long thì trở về nương gia, tất cả gia gia đều làm chủ vì ngươi." 

"Gia gia......"

"Ngày đại hỉ đừng khóc. Thời gian không còn sớm, lên đường đi. Ta tuổi lớn, chịu không được giày vò, Thương Nguyệt ngươi chăm sóc tỷ tỷ của ngươi cho tốt."

"Vâng."

Sau khi Hạ Lan Phiêu từ biệt lão hồ ly, mượn tay của cung nữ bước lên xe ngựa, nhìn cảnh sắc một đường lui về phía sau, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Cuối cùng cũng phải lập gia đình rồi......

Đã từng ảo tưởng qua hôn lễ của mình, ảo tưởng qua cảnh tượng người mặc váy trắng, trao đổi chiếc nhẫn trong sự chúc phúc của mọi người, nhưng tất cả đều đã không thể nào xảy ra nữa......

Mẹ, con lập gia đình. Mặc dù người không thể tới tham dự hôn lễ của con, nhưng con hi vọng người có thể vui mừng vì con.

Bởi vì con thương hắn.

Bởi vì con yêu trượng phu của con như vậy.

Con không còn muốn về nhà nữa, bởi vì con ở chỗ này tìm được nhà của con. Ba mẹ, thật xin lỗi, hi vọng hai người tha thứ cho đứa con gái không hiếu thuận như con.

Còn có......

Mong ước con hạnh phúc. (L: đoạn này đang suy nghĩ về ba mẹ hiện đại nên lee để xưng hô hiện đại luôn nhé)

———— tuyến phân cách ————

Khi xe ngựa của Hoàng Hậu rốt cuộc đi đến kinh thành thì kinh thành sôi trào. Các bách tính chen lấn làm con đường chật chội đến mức nước chảy không thông, chen lấn muốn thấy hình dáng của Hoàng Hậu, nhưng vận số tốt nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy xe phượng màu đỏ rực mà thôi. Hạ Lan Phiêu ngồi ở bên trong xe phượng, nghe tiếng hoan hô như dời núi lấp biển của mọi người, trầm tĩnh, không nói một lời che lỗ tai lại.

Khi xe ngựa cách hoàng cung càng ngày càng gần, tiếng ầm ĩ ít đi rất nhiều, cũng nhiều thêm mấy phần yên tĩnh. Xe ngựa vững vàng dừng lại ở trước hoàng cung, Hạ Lan Phiêu muốn vén rèm lên, thì một bàn tay to lại đã vượt lên trước một bước, vén rèm lên. Xuyên thấu qua tầng tầng tơ vàng, Hạ Lan Phiêu thấy được nam tử mình yêu mến nhất, mà hôm nay hắn vậy mà lại cũng là một thân đỏ rực, ăn mặc vô cùng vui mừng, so sánh với dáng vẻ lạnh lẽo lạnh nhạt thường ngày nhưng là thật giống như biến thành người khác.

"Xì."

Hạ Lan Phiêu cười.

Tiêu Mặc mặc màu đỏ nhìn thật kỳ quái, thật sự giống một cây ớt đỏ ha ha ha ha!

"Không cần nghĩ tất cả chuyện không nên nghĩ...... Nắm tay của Trẫm." Tiêu Mặc giống như xem thấu tâm tư của Hạ Lan Phiêu, trầm thấp nhưng có chút bất đắc dĩ nói.

"Ừ." (* __ *)

Hạ Lan Phiêu duỗi một cái tay nhỏ bé ra, lập tức bị Tiêu Mặc vững vàng nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó nàng lập tức bị Tiêu Mặc túm xuống xe, chặn ngang ôm lấy.

Mặc dù biết rõ "Ôm tân nương" là một phần trong hôn lễ, nhưng ở dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy trong lòng Hạ Lan Phiêu vẫn là cả kinh, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên. Tiêu Mặc ôm nàng đạp ở trên đất phủ lên thảm đỏ trầm ổn đi, đại thần theo hắn đến đứng ở hai bên đường rối rít quỳ xuống, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy con đường từ cửa cung đến đại điện cử hành hôn lễ vô cùng dài, giống như cả đời không thể đi hết. 

"Tiêu Mặc, thả ta xuống! Không phải nói từ ngoài cửa cung ôm vào cửa cung là được rồi ư, tại sao ngươi còn không buông tay?"

"Không cần nói."

"Vì cái gì ta không thể nói chuyện! Ngươi ôm ta như vậy ta không thoải mái, hơn nữa nhiều người đang nhìn như vậy...... Ngươi để ta xuống!"

"A......"

Tiêu Mặc mặc kệ Hạ Lan Phiêu nhẹ giọng kháng nghị, ở dưới cái nhìn soi mói của các thần tử vững vàng ôm Hạ Lan Phiêu đến trước đại điện. Đoạn đường này dài nửa canh giờ, hắn cũng ước chừng ôm Hạ Lan Phiêu nửa canh giờ. Thật may là hắn có luyện võ, nếu không cánh tay của hắn thật là muốn chua xót nâng không lên nổi.

Trước đại điện, Tiêu Mặc nhìn bậc thang cẩm thạch phủ lên thảm đỏ trước mặt, nhìn bóng dáng kiều tiếu màu đỏ đứng bên cạnh hắn, nhớ lại những chuyện bọn họ đã trải qua, chỉ cảm thấy tất cả giống như cách một đời —— chỉ có tứ chi (2 chân 2 tay) tiếp xúc mới có thể chứng minh đây không phải là một ảo cảnh. Hắn không có nói cho Hạ Lan Phiêu, ở trong dân gian có một phong tục, đó chính là thời gian ôm tân nương càng lâu, thời gian hai người ở chung với nhau sẽ càng lâu dài.

Ta lại có thể tin tưởng những truyền thuyết của thôn dân sơn dã kia, a......

Chỉ là, ta ôm nha đầu này lâu như vậy, mới có thể......

Thôi, không muốn những thứ này, cũng ngàn vạn lần không thể để cho nàng biết.

Nếu không nàng nhất định sẽ cười nhạo ta......

Tiêu Mặc nghĩ vậy, mặt khẽ ửng hồng, tay nắm chặt tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu. Tiếng lễ nhạc vang lên, hắn lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu từng bước một đi tới đại điện, quỳ xuống đất nghe quan lễ nghi tuyên đọc lời khấn thật dài, chỉ cảm thấy ồn ào náo động bốn phía đều không còn, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Bởi vì rốt cuộc hắn cũng có thể chân chính có được nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui