Edit: Yang
Beta: kaylee
"Đây là thù lao cho ta?"
Đến lúc trong tay đột nhiên có thêm một thỏi vàng lớn, cơn tức giận của nam nhân đã đạt đến tình trạng tột đỉnh. Hắn không nghĩ tới từ xưa tới nay bản thân mình chỉ biết ban thưởng cho người khác lại cũng có một ngày bị người khác ban thưởng, hơn nữa đối phương trao phần thưởng cho hắn còn là...
Bởi vì biểu hiện tối hôm qua của mình tốt sao?
A...
Nam nhân thầm nghĩ, trên gương mặt của hắn lộ ra nụ cười nguy hiểm, lại vẫn tỏ ra thật nhẹ nhàng hờ hững. Hắn vẫn nằm không nhúc nhích trên giường, chậm rãi vuốt ve túi tiền thêu rất trang nhã mà mỉm cười nhạt nhòa, hình như có điều suy nghĩ.
Gia hỏa này thật đúng là...
Hoa Mộ Dung nhìn thấy nam nhân tuấn tú xa lạ này đang để toàn thân xích lõa, lại nhớ mang máng đêm qua chính mình chủ động ra sao, chỉ lại bắt đầu cảm thấy đau đầu. Nàng chỉ hận không thể xóa đi tất cả kí ức. Trong đầu nàng rất là hỗn loạn, bình tĩnh đứng dậy. Nàng do dự một chút, nhưng vẫn cởi bỏ lớp chăn bao bọc còn lại ở trên người, rồi nhặt lên từng cái từng cái quần áo vứt bỏ lung tung trên mặt đất đêm qua, sau đó mặc vào cẩn thận.
Mặc dù nàng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay nàng vẫn không ngừng run rẩy, cài nút áo ngực cũng là cố như thế nào cũng không cài được. Nỗi đau đớn truyền đến từ hạ thân kỳ thật là trong phạm vi có khả năng chịu được, những vết hoa đào lấm tấm ở trên giường cũng có thể làm bộ như không thấy được. Thậm chí nam nhân ở trên giường cho đến giờ còn không có đứng dậy mặc quần áo cũng có thể bỏ qua không phải suy nghĩ! Chỉ là, rốt cuộc là cái gì khiến ta lo âu như vậy, chỉ nghĩ cách xóa đi hết tất cả mọi thứ xảy ra tối hôm qua?
Có lẽ... Vẫn sẽ để ý chuyện như vậy sao?
Ánh mặt trời chiếu trên người Hoa Mộ Dung, mái tóc của nàng vẫn cứ để xõa xuống ở phía sau như vậy. Ánh mắt thì bình tĩnh, dung mạo xinh đẹp giống như tiên nữ. Có điều là, một thiếu nữ tuyệt đẹp như vậy lại đang mải suy nghĩ tới chuyện xem có nên nên giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích để vĩnh viễn loại bỏ hậu họa hay không. Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, đã nổi lên chủ tâm giết người. Nam nhân nằm nghiêng ở trên giường, chỉ cảm thấy một luồng sát khí sắc bén thoáng vụt qua, nên theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hoa Mộ Dung. Thế nhưng trên mặt đối phương lại không nhìn ra một chút tâm tình gì khác thường.
Muốn giết ta là sao...
Bình thường nếu nữ nhân gặp phải chuyện như vậy đều sẽ suy nghĩ cách làm thế nào để ép đối phương chịu trách nhiệm. Còn nàng thì ban thưởng cho ta, nhưng lại động tâm giết người đối với ta...
Thật sự là rất thú vị.
Nam nhân nhớ lại, mỉm cười, tiện tay khoác vào một chiếc áo ngoài, sau đó đi tới trước mặt Hoa Mộ Dung. Hoa Mộ Dung thấy hắn tới gần, chân mày bất giác nhíu lại. Nàng theo bản năng lùi một bước, còn nam nhân đã cúi đầu, vươn tay đến trước ngực nàng... rồi nhẹ nhàng cài cúc áo ngực giúp nàng.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Hoa Mộ Dung tận lực giữ bình tĩnh hỏi.
Nam nhân không nói gì, chỉ là chăm chú giúp Hoa Mộ Dung cài lại cúc áo. Hắn cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh từ hai gò má mịn màng của hắn khẽ quét qua cổ áo của Hoa Mộ Dung, hoàn toàn hòa lẫn với những sợi tóc của nàng, trong khoảng thời gian ngắn đều không phân biệt ra nổi. Ngón tay búp măng của nam nhân nhẹ nhàng lướt qua dấu vết hồng hồng của nụ hôn trên cổ Hoa Mộ Dung, trong âm thanh trầm thấp thấp thoáng nụ cười mỉm: "Cô nương, nàng thật sự là vô tình. Tối hôm qua sự Trong. Sạch của tại hạ đã bị cô nương làm vấy bẩn, khiến cô nương Hút. Hồn. Sảng. Khoái như thế. Chẳng lẽ cô nương chỉ dùng có trên dưới một trăm lượng vàng đã nghĩ xua đuổi được tại hạ sao?"
Trong. Sạch?
Hút. Hồn. Sảng. Khoái?
Xem ra...
Thật sự gặp phải kẻ thừa cơ bắt bí vơ vét tài sản rồi! Nhưng mà thế thì cũng tốt, có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề một cách công bằng liền không là vấn đề.
"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Hoa Mộ Dung bình tĩnh hỏi.
Sự bình tĩnh của nàng lại lần nữa khiến nam nhân có hơi giật mình, cũng có chút làm hắn mất hứng thú. Hắn tự nhận lời của mình đã bao hàm ý tứ khiêu khích rành rành. Thế nhưng đối phương vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt, tiêu tiền không cần đếm, hơn nữa ánh mắt nhìn hắn thật giống như xem xét một món đồ không có sự sống vậy. Mặc dù hắn cũng là một người giỏi về mưu lược, giỏi về kìm nén chịu đựng, nhưng Hoa Mộ Dung rất là thành công thổi bùng lên lửa giận trong lòng hắn. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay có hơi dùng sức liền bóp nát thỏi vàng trong túi, sau đó cười hỏi: "Nàng cảm giác ta trị giá bao nhiêu đây?"
"Cái... này... Ta khó lòng mà nói." Hoa Mộ Dung quả thật có vẻ như đang rơi vào suy nghĩ sâu sắc: "Nghe nói bình thường giá tiền theo bạc trắng mỗi đêm của Hồng cô nương là trăm lượng đến ngàn lượng tùy người, thế nhưng giá tiền nam nhân ta xác thật không biết được. Như vậy đi, ta cho ngươi một ngân phiếu ngàn lượng hoàng kim, tại mỗi Đại Tiền Trang đều có thể đổi tiền mặt. Nếu như ngươi vẫn không hài lòng, thì có phần là lòng tham không đáy rồi."
"Ngàn lượng hoàng kim? Cô nương thật sự là rất hào phóng!"
"Mặc dù không biết nguyên nhân đêm qua ngươi đột nhiên xông vào, nhưng dầu sao thì ngươi xem như giúp ta giải quyết một vấn đề khó khăn, ta tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu như ngươi định còn dây dưa làm phiền ta, như vậy, ta cũng chỉ có thể tiếp đón đến cùng."
Hoa Mộ Dung vừa nói, tay cầm chuôi kiếm, đã làm tốt chuẩn bị đâm nhát kiếm vào cổ họng của nam nhân kia. Bởi vì mị dược đã được giải quyết kịp thời, võ công của nàng cũng không có bị mất đi. Mặc dù thân thể có hơi suy yếu, nhưng mà đối phó một cao thủ bình thường thì vẫn không thành vấn đề. Ánh mắt của nàng có hơi nheo lại, tràn đầy cảnh giác nhìn người đột nhiên tới đêm qua. Còn nam nhân kia vẫn cười không hề sợ hãi, đột nhiên vươn tay đến.
Chính là lúc này!
Ánh mắt Hoa Mộ Dung chợt lóe, nàng tức thì xuất kiếm, không hề cố kỵ đâm tới ngực nam nhân kia. Nam nhân thật không ngờ nàng xuống tay quyết đoán như thế này, cực kì nhanh chóng né tránh. Thế nhưng trên hai gò má vẫn bị cắt một vết nhỏ. Máu tươi từ từ lăn xuống trên hai gò má tuấn tú của hắn, nhưng nét tươi cười của hắn càng rõ ràng hơn. Một tay hắn cầm thân kiếm của Hoa Mộ Dung, không để ý máu tươi đầm đìa trên bàn tay, chỉ bình tĩnh nói: "Tên ta là Lãnh Phi Tuyệt."
"Hả?"
"Nói cho ta biết tên của ngươi."
"Không cần thiết."
"Nói cho ta biết tên của ngươi."
"Ta nói rồi, không cần thiết."
"Nữ nhân, ta cho ngươi hai lựa chọn. Là chủ động đi theo ta, hay bị ta đánh hôn mê mang đi." Lãnh Phi Tuyệt khẽ cười lạnh lùng, sự tức giận trong lòng đã thiêu đốt đến mức cao nhất. Trong lúc so chiêu ngắn ngủi vừa rồi, hắn nhìn ra kiếm pháp của Hoa Mộ Dung không phải tầm thường. Nếu giao đấu với nàng e là trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại -- nhưng hắn còn quân đội nữa.
Cho nên, để cho nha đầu không biết trời cao đất rộng này làm món đồ chơi của ta đi! Nếu như nàng biết người mà nàng đâm bị thương là quốc quân, không biết nàng sẽ có vẻ mặt gì?
Thật sự là chờ mong.! ~!