Lãnh Hoàng Phế Hậu

Edít: kaylee

Lãnh Phi Tuyệt!

Thật sự là hắn!

Thật sự là nam tử đêm đó!

Mặc dù Hoa Mộ Dung tự biết bề ngoài của mình tinh xảo tuyệt luân, tuyệt đối không có một chút tỳ vết nào, nhưng lòng của nàng vẫn không tự chủ được run lên.

Lãnh Phi Tuyệt và Lạc Băng nói qua lời xã giao, ánh mắt như có như không quét qua gò má của nàng, dừng lại ở trên mặt nàng. Nàng nhạy cảm cảm thấy, gần như sẽ giơ tay lên sờ mặt nạ của mình xem có bị rớt rồi hay không. Nhưng mà, nàng vẫn là cứng rắn khắc chế  xung động trong lòng này, bình tĩnh đứng sau lưng Lạc Băng, biết vâng lời, thoạt nhìn giống như một người hầu bình thường nhất.

Không được, ta ngàn vạn lần không thể bị hắn phát hiện, không thể bị địch nhân lớn nhất của ta nhìn ra đầu mối gì! Mạng của ta, danh dự của ta không chỉ có là của chính ta, càng là của Tề quốc! Ta nhất định phải đánh tốt trận chiến này!

"Vị này là..." Lãnh Phi Tuyệt nhìn Hoa Mộ Dung, rốt cục mở miệng.

"Đây là người hầu của ta." Lạc Băng bất động thanh sắc bước lên trước, ngăn Hoa Mộ Dung ở phía sau.


"À ~~~ thật là một nam tử động lòng người." Lãnh Phi Tuyệt cười vô cùng vui vẻ: "Không nhìn kỹ ta thật sự cho rằng hắn là cô nương đấy."

"Chẳng lẽ quốc quân đang làm nhục nước ta sao?" Rốt cục Lạc Băng cũng tức giận rồi.

Hắn quen ôn văn lễ độ, cũng là coi Hoa Mộ Dung là người tôn quý nhất thiên hạ, không cho phép bất luận kẻ nào coi khinh chủ nhân của mình. Hoa Mộ Dung mắt thấy Lạc Băng nổi giận, trong lòng khe khẽ thở dài, có chút cảm động, nhưng hơn nữa là bất đắc dĩ.

Lạc Băng ngu ngốc...

Lãnh Phi Tuyệt nói như vậy chỉ là đang thử tính khí của ngươi, thử dò xét tâm cơ của ngươi, làm sao ngươi lại thật sự bị hắn thử dò xét ra? Nếu hắn biết ở trong lòng ngươi địa vị của ta không thấp mà nói, sợ rằng sẽ xuống tay ở trên người ta...

Thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Nếu bị người này cảm thấy Lạc Băng xung động có thể bắt nạt, phớt lờ mà nói, cũng không thể coi như là chuyện xấu... Vừa đến, cứ yên tĩnh, trước qua cửa trước mặt này rồi hãy nói.

Hoa Mộ Dung suy nghĩ, rốt cục tâm tình rối loạn cũng từ từ bình phục, cũng khôi phục tĩnh táo cơ trí trước kia. Nàng âm thầm nháy mắt với Lạc Băng, mặc dù Lạc Băng có chút không cam lòng, nhưng vẫn là phục tòng lệnh vua, ngồi ở trên ghế, nhẫn nhịn tức giận cùng nhau thưởng thức ca múa với Lãnh Phi Tuyệt.

Đàn sáo vang lên, ca múa uyển chuyển. Tiếng nhạc lấy trống làm chủ vang lên, mấy Vũ Cơ dáng người uyển chuyển bắt đầu nhảy múa, động tác mềm mại đáng yêu lớn mật, trêu đùa chí cực, ở Tề quốc rất là hiếm thấy.

Lãnh Phi Tuyệt và mấy đại thần vô cùng hứng thú nhìn ca múa, thỉnh thoảng vỗ tay, mà Lạc Băng đã là không muốn lại coi. Trong cung đốt huân hương tấy thơm, tiếng vang của chuông vàng trên thắt lưng của các Vũ Cơ cũng làm cho đầu hắn choáng váng, chớ nói chi là một mảnh da thịt trắng như tuyết kia, những thân thể trắng noãn không ngừng đung đưa ở trước mặt hắn kia!

Từ trước đến nay hắn đối với nữ tử mắt vẫn luôn nhìn thẳng, chưa từng bị quá hình phạt tàn khốc như vậy, không khỏi ngấm ngầm thở dài, cũng có chút tâm thần bất định. Hắn không biết, Lãnh Phi Tuyệt xuyên thấu qua hắn, đang vô cùng hứng thú nhìn người hầu phía sau hắn kia.

Cảm giác thật kỳ dị...

Rõ ràng chỉ là một gã sai vặt ti tiện mà thôi, nhưng tại sao ta lại cảm thấy đã từng thấy qua hắn? Dung mạo của hắn cực kỳ bình thường, nhưng con ngươi trắng đen rõ ràng, giống như thu thủy (nước mùa thu, ý nói mắt đẹp), nhưng lại là dáng vẻ cực kỳ trong trẻo lạnh lùng diễm lệ, giống như... Nữ nhân kia.

Nữ nhân kia? A... Thật là thú vị.

"Quốc quân, đây là hiệp nghị kết minh ngưng chiến của nước ta đối với Đông Câu quốc. Nếu quốc quân nguyện ý trăm năm hòa hợp với Tề quốc, xin ký tên ở chỗ này trên sách."


Lạc Băng uống mấy ly rượu xuống bụng, mặt hơi phiếm hồng, nhưng ý thức thanh tỉnh, cũng không dám không nhớ mục đích của chuyến này. Hắn móc ra "Sách kết minh" Hoa Mộ Dung tự mình viết từ trong ngực, ý bảo cung nữ giao nó đến trong tay Lãnh Phi Tuyệt.

Nhưng mà, nếu không có Lãnh Phi Tuyệt ra lệnh, cung nữ này vẫn không nhúc nhích. Tay của Lạc Băng giằng co ở giữa không trung, có chút lúng túng, mà Lãnh Phi Tuyệt cười nói: "Sách kết minh? Đây chính là sách kết minh của quý quốc?"

"Đúng. Quốc quân có dị nghị gì sao?"

"Có dị nghị hay không tự nhiên phải nhìn mới biết —— để cho người hầu nhỏ đáng yêu của ngươi đưa sách kết minh tới đi."

"Cái gì?"

Con ngươi của Lạc Băng co rụt lại, chỉ cảm thấy Hoa Mộ Dung chịu nhục so với mình chịu nhục còn làm người ta tức giận hơn, cho nên "Xoẹt" lập tức đứng lên.

Thật là một người dễ dàng kích động...

Đối với Lạc Băng xung động trong lòng Hoa Mộ Dung than nhỏ, đi tới trước mặt Lạc Băng, từ trong tay hắn nhận lấy sách kết minh. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng sách."

"Ngươi..."

"Bệ hạ xin uống rượu thỏa thích, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho tiểu nhân là được rồi."


Hoa Mộ Dung không có bận tâm thương tiếc thật sâu trong mắt Lạc Băng, cầm sách kết minh màu vàng nhạt đi tới phía Lãnh Phi Tuyệt. Nàng cũng không biết tại sao, mỗi một bước đi đến chỗ Lãnh Phi Tuyệt, đều cảm thấy áp lực lớn hơn một phần. Nàng chậm rãi đi, rốt cục đi tới trước mặt Lãnh Phi Tuyệt, dâng lên: "Xin quốc quân xem xét sách kết minh."

"Được."

Lãnh Phi Tuyệt nói xong, đưa tay đón sách lụa, nhưng tay lại giống như trong lúc lơ đãng nắm chặt tay nhỏ bé của Hoa Mộ Dung. Hoa Mộ Dung cả kinh, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Lãnh Phi Tuyệt lại dùng tám phần khí lực, bóp cổ tay của nàng ứ đọng máu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Bàn tay dày rộng mà thô ráp của Lãnh Phi Tuyệt bóp ở nơi mệnh môn trên cổ tay của Hoa Mộ Dung, mà hắn đột nhiên đứng lên, không có nhìn sách kết minh, chỉ tự nhiên tự đắc nói: "Tề vương viết quốc thư đương nhiên là cân nhắc từng câu từng chữ, từ ngữ hoa mỹ, là tác phẩm xuất sắc khó gặp. Ta nguyện ý ký tên."

"Vậy xin quốc quân nhanh chóng ký tên. Mộ Dung, ngươi còn không qua đây?"

"Dạ."

Hoa Mộ Dung nghe được Lạc Băng lên tiếng, rốt cục có lý do rất tốt để rút người ra.

Vì để tránh phân tranh không cần thiết, nàng không có ý định bại lộ võ công của mình, nàng vốn tưởng rằng Lãnh Phi Tuyệt sẽ thuận thế xuống, lại không nghĩ rằng hắn ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời của Lạc Băng. Lãnh Phi Tuyệt nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Hoa Mộ Dung, sau đó ngoài dự đoán mọi người nói: "Ta nguyện ý ký hiệp ước, nhưng ta có một điều kiện —— ta muốn hắn."! ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận