Lãnh Lệ chi tinh

“Xem ra ngươi đang làm việc rất thuận lợi, Thiên Quyền.” Thiên Xu nói chuyện với Gia Cát Tung Hoành qua máy tính.
“Cũng được, tạm thời đã ngăn trở việc Đức Lai thu mua, tuy nhiên họ sẽ không thể bỏ qua như vậy, phải đề phòng các thủ đoạn khác của họ.” Gia Cát Tung Hoành thay một cái áo màu trắng thoải mái, ngồi tự nhiên trước máy tính, vừa đọc tư liệu về Hải An vừa trả lời.
“Ừm, có thể sao, dù sao thì những công ti khác đều thua không dậy nổi trong tay Đức Lai.” Thiên Xu cười khẽ.
“Tuy nhiên, chỉ cần có ta, bọn họ cũng đừng hòng thắng.” Gia Cát Tung Hoành cười lạnh.
“Điểm ấy ta tin, chỉ là…… Ngươi cùng Trình Duy n của Hải An ở chung ra sao?” Thiên Xu đột nhiên hỏi.
Hắn liếc màn hình một cái, nhíu mày. “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ tò mò Trình Duy n là cô gái như thế nào thôi……”
“Cô ta rất bình thường.” Hắn ngắt lời Thiên Xu.
“Bình thường thôi sao? Ta còn nghĩ rằng nàng rất hấp dẫn!”
“Cô ta thì có gì hấp dẫn? Lỗ mãng, sơ ý, ngây thơ, bốc đồng, căn bản không thích hợp với thương trường……” Hắn một hơi nói ra tất cả khuyết điểm của nàng.
“Ồ? Đây là lần đầu tiên ngươi dùng nhiều từ như vậy để hình dung một cô gái.” Thiên Xu cảm thấy buồn cười, trước đây Thiên Quyền chỉ quan tâm tiến độ làm việc, cô gái dù đẹp hay xấu hắn cũng không thèm để ý.
“Đó là bởi vì khuyết điểm của cô ta rất nhiều.” Hắn hừ nói.
“Nhưng trước kia ngay cả ưu khuyết điểm của phụ nữ ngươi cũng không chú ý, không phải sao?” Thiên Xu ám chỉ.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn quăng tư liệu sang một bên, không hài lòng hỏi. Người này không hỏi công việc, lại nhắc đến Trình Duy n làm gì?
“Ta chỉ hy vọng Trình Duy n sẽ không thành trở ngại của ngươi.” Thiên Xu trong lời có ý.
Gia Cát Tung Hoành chợt giật mình, hừ lạnh, “Sao cô ta có thể trở thành trở ngại của ta? Không nữ nhân nào có thể ảnh hưởng tới ta.”
“Tốt nhất là vậy, mục đích cuối cùng của ngươi là có được Xí nghiệp Hải An, nói cách khác, đến cuối cùng, với Trình Duy n mà nói, ngươi cũng giống Tập đoàn Đức Lai, để tránh phiền toái, tuyệt đối không thể tiếp cận nàng quá gần.” Lời Thiên Xu tràn ngập ý cảnh cáo.
“Điều này ta biết.” Hắn lạnh mặt, tinh thần tỉnh táo cảnh giác.
Nhớ tới bữa tối nho nhỏ khi nãy, khi đó đơn thuần là sợ nàng bị thương mà ôm nàng, nhưng thân thể mềm mại và hương thơm thản nhiên từ cơ thể nàng lại xâm nhập tế bào não hắn, cho tới bây giờ, hắn thậm chí còn có ảo giác vi diệu ngửi được hơi thở của nàng.
Bởi vậy, lời Thiên Xu không khác gì một gậy giáng mạnh vào đầu, làm cho hắn nháy mắt thanh tỉnh.
“Biết là tốt rồi……”
“Thiên Xu, rốt cuộc vì sao ngươi chú ý đến Hải An? Chiếm được thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn kinh doanh công ty này?” Hắn thật sự đoán không ra Thiên Xu nghĩ gì.
“Không, ta cũng không muốn kinh doanh xí nghiệp Hải An, ta chỉ là muốn thưởng thức trò chơi thôi……”

“Trò chơi gì?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha ha……” Thiên Xu cười không nói.
“Quên đi, ta sẽ tự tìm ra đáp án.” Hắn ẩn nhẫn tức giận, sớm biết rằng sẽ hỏi không ra.
“Đúng vậy, bằng vào sự thông minh của ngươi, hẳn là sẽ biết đáp án rất nhanh, chỉ là, trước khi biết được đáp án, đừng gây ra nhiều việc.”
“Việc gì? Ngươi nói đáp án của ngươi còn có gì khác?”
“Đúng vậy.”
“Mà cái đó liên quan tới ta?”
“Có thể nói vậy.”
“Không, ta cho rằng tất cả đều nằm trong tay ngươi, Thiên Xu, vì trò chơi là do ngươi khởi đầu.”
“Nhưng ngươi sẽ là người chấm dứt nó, Thiên Quyền.”
“Lời nói của ngươi thực bí ẩn, nhưng ta cũng không vội hiểu thấu đáo……” Hắn cười lạnh đứng dậy.
“Thiên Quyền……” Thiên Xu bỗng nhiên gọi hắn.
Hắn xoay người nhìn chằm chằm màn hình.
“Trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy n.” Thiên Xu vừa nói xong liền biến mất khỏi màn hình.
Hắn giật mình đứng tại chỗ, Thiên Xu bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi đi, lại khiến lòng hắn gợn sóng không nhỏ.
Hắn đã hai mươi tám tuổi, luôn luôn biết mình muốn gì, cũng luôn khôn khéo đúng mực với mọi chuyện, đến nay có thể mọi việc thuận lợi trên thương trường, đơn giản là không có gì cố kỵ, tựa như chính hắn nói, không có bất kì kẻ nào, việc nào có thể ảnh hưởng hắn, hắn cũng không hy vọng lần này là ngoại lệ.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Trình Duy n đã có một tầm ảnh hưởng nhất định trong lòng hắn, nhất là sau khi nàng thấy được đột biến trong mắt hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình đứng trước mặt nàng thật trắng trợn, rốt cuộc không thể ngụy trang……
Không được! Hắn không thể tiếp tục không khống chế được trái tim như vậy, tựa như Thiên Xu nói, nếu hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách hoàn mỹ, phải cách xa Trình Duy n một chút!
Lúc này, một trận tiếng đập cửa dồn dập khiến hắn tỉnh lại, hắn nhíu mày, đi đến trước cửa nói vọng ra. “Ai?”
“Là tôi, Trình Duy n……”
Vừa biết là nàng, hắn càng nhíu chặt mày. Mới nói sẽ giữ khoảng cách với nàng, nàng liền chủ động chạy tới tìm hắn? Có phải ông trời ác ý muốn thử hắn không? Mở cửa, hắn vịn tay lên khung cửa, sắc mặt không giận nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Trình Duy n hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giữ chặt hắn kêu lên: “Gia Cát Tung Hoành, giúp tôi với, Duy Trạch bị bắt cóc!”
“Cái gì?” Hắn hơi kinh ngạc.

“Duy Trạch bị người ta bắt cóc rồi, đối phương muốn tôi trước 2h một mình đến bến tàu Thiên Tinh, tôi không biết bọn họ muốn gì, càng không biết nên làm gì bây giờ, người duy nhất tôi nghĩ đến chính là anh……” Nàng lo lắng nghẹn ngào nói, nhìn thấy hắn, kiên cường của nàng liền lập tức tan rã, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống.
Hắn nhìn trái nhìn phải (có gì mờ ám đâu mà anh phải thế, à mà đúng, phải đề phòng có ai theo dõi), nhanh tay kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại, cẩn thận giữ hai vai nàng, nghiêm túc đề ra nghi vấn: “Đợi chút, đừng nóng vội, cô nói Duy Trạch bị bắt cóc? Cô xác định?”
“Xác định, tôi nghe thấy giọng Duy Trạch, giọng nó nghe rất khổ sở, không biết có bị thương không……” Nàng gật gật đầu, cố gắng ngừng rơi nước mắt, nhưng chất lỏng này không theo ý nàng, càng chảy đầy mặt.
Trong lòng hắn suy nghĩ trùng trùng, cơ hồ muốn lấy tay gạt nước mắt cho nàng, nhưng khi đầu ngón tay hắn chạm đến hai gò má non mịn của nàng, lời cảnh cáo của Thiên Xu lập tức vang lên trong óc, hắn cảm thấy run sợ, rút nhanh tay về, xoay người rút mấy tờ giấy ăn trên bàn, đưa cho nàng lau mặt.
Cho dù chỉ có vài giây ôn nhu, đã đủ làm cho trái tim bất ổn của Trình Duy n bình tĩnh trở lại, nàng cảm động nhận giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, kinh ngạc xuất thần.
“Đối phương có yêu cầu tiền chuộc không?” Gia Cát Tung Hoành định thần, lại hỏi.
“Không, họ chỉ yêu cầu tôi đến bến tàu Thiên Tinh trước 2h….” Nàng chớp mắt mấy cái, nhanh chóng kéo tâm hồn trở về.
“Chỉ cần cô tới?” Hắn nhíu mày trầm ngâm, việc này tựa hồ có điểm kỳ quái.
“Sắp tới 2h, anh cho rằng tôi có nên báo cảnh sát?” Nàng xem đồng hồ, lại nhìn hắn, trong lòng lại bắt đầu lo âu.
“Không, đầu tiên đừng manh động, nếu tôi đoán không sai, đại khái đây là trò của Đường Thiệu Tông.” Hắn lạnh lùng cười.
“Đường Thiệu Tông? Ý của anh là hắn trả thù?” nàng kêu hoảng.
“Có lẽ không phải trả thù, mà là một âm mưu khác.” Hắn đã quá rõ những trò chơi phía sau tấm màn đen trên thương trường, đánh chỗ sáng không được, thì đánh lén trong bóng tối, Đường Thiệu Tông nhất định là không cam lòng mà tìm tới hắc đạo Hồng Kông.
“Nghĩa là…… Hắn muốn lấy Duy Trạch uy hiếp tôi?” Nàng giật mình trừng lớn mắt.
“Duy Trạch hiện tại là lợi thế của hắn, chiêu này tuy không đủ quang minh, nhưng rất hiệu quả, bởi vì cô không thể không bàn chuyện cùng hắn.”
“Vậy bây giờ tôi phải làm sao?” Nàng cảm thấy lo sợ, không nghĩ tới đường đường là thiếu đông của Tập đoàn Đức Lai cũng sẽ làm loại chuyện này.
“Tôi đi cùng cô.” Hắn mặc một bộ quần áo ngoài màu đen, nhanh tay lấy chìa khóa, khóa cửa phòng lại.
“Không được, bọn họ muốn một mình tôi đi, nếu họ phát hiện ra anh……” Nàng túm chặt hắn, vội la lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không để họ phát hiện ra, hơn nữa có tôi ở cùng, có tình huống bất ngờ mới có thể tùy thời ứng biến.” Hắn nghiêng đầu, đã đoán trước khóe miệng hơi nhếch.
Nàng biết, lời nói của hắn tuyệt đối không có vấn đề, đây chẳng phải là nguyên nhân nàng tìm đến hắn sao? Trong tiềm thức, nàng sớm thập phần tin cậy hắn.
“Cám ơn anh đã đồng ý giúp đỡ, vậy……Phiền anh nhé.” Nàng khách khí gật gật đầu với hắn.

“Không cần nói cảm ơn, đây coi như việc công.” Hắn thản nhiên nói.
Việc công…… Đúng, lúc này nàng và hắn cũng chỉ có thể bàn việc công mà thôi.
Nàng thở dài một hơi sâu kín, theo hắn ra khỏi phòng, tới bến tàu Thiên Tinh theo hẹn.
Nửa đêm vào đầu mùa đông ở Hồng Kông nhiệt độ rất thấp (lại mở ngoặc, những việc trong Chiến Xu Chi Tinh xảy ra vào cuối thu), Trình Duy n đứng ở bến tàu Thiên Tinh, co rúm người, bất an nhìn xung quanh, chờ người hẹn nàng xuất hiện, cũng rất tò mò Gia Cát Tung Hoành hiện tại đang làm gì.
Hắn để nàng lại bến tàu, chỉ bảo nàng đừng khẩn trương, nói là phải đi tìm thuyền, rồi lái xe của nàng rời đi.
Lúc này hắn tìm thuyền làm gì? Nàng thực không hiểu, nàng tới cứu Duy Trạch, cũng không phải đi thăm quan cảng, tìm thuyền có ích gì? Kéo lại áo lông, nàng bắt đầu có chút lo lắng, nếu trước khi Gia Cát Tung Hoành trở về, đối phương đã bắt nàng đi, hắn làm sao liên lạc với nàng? Một mình đứng trong bóng đêm, kinh hoàng tựa như bóng tối tầng tầng bao phủ lấy nàng, đúng lúc này, trên mặt biển truyền đến từng đợt tiếng mô-tơ, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, một du thuyền loại nhỏ màu trắng chậm rãi chạy tới cập bờ. [ alobooks.vn ]
Đó là…… Nàng không nghĩ tới đối phương lại từ trên biển đến, tâm tình bắt đầu bối rối, gấp đến độ xoay người tìm kiếm Gia Cát Tung Hoành.
Sau khi du thuyền thả neo, hai người đàn ông đi xuống, tới gần Trình Duy n, nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Trình đại tiểu thư, cô đến một mình ư?” Một người không đứng yên, nhìn trái nhìn phải xem có ai đi theo nàng không.
“Đúng vậy, tôi đến một mình, em tôi đâu?” Trình Duy n vừa tức vừa sợ, nhưng cố gắng trấn tĩnh, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn họ.
“Trình thiếu gia đang ở trên du thuyền, ông chủ chúng tôi cũng ở đó chờ cô.” Người nọ cười hề hề.
“Ông chủ các anh là ai?” Nàng chau mày giận dữ hỏi.
“Lên rồi sẽ biết, hãy đi theo chúng tôi!” Người nọ không khách khí kéo lấy tay nàng.
“Đừng chạm vào tôi! Tôi tự đi!” Nàng tránh khỏi tay người đó, tức giận quát lên.
“A, thật hung hãn! Thì ra ông chủ thích loại con gái hung dữ này……” Tên còn lại cười khì khì quái dị.
Nàng không để ý họ trêu đùa, lo âu nhìn bốn phía, Gia Cát Tung Hoành vẫn như cũ không biết tung tích, hiện tại nàng không còn lựa chọn, để cứu Duy Trạch, nàng chỉ có thể lên thuyền.
Gia Cát Tung Hoành hẳn là sẽ có cách theo kịp nàng, nàng không cần quá lo……
Nàng cố nhịn sự kinh hoảng, cứ tự nói thầm trong lòng như thế, nhưng ngay khi bước lên tấm ván để lên thuyền, nàng chợt nhớ tới Gia Cát Tung Hoành nói hắn đi tìm thuyền, không khỏi ngẩn ngơ, vui mừng che miệng.
Hắn nhất định đã sớm đoán được những người này sẽ đến từ trên biển…… Trời ạ! Sao hắn biết được? Thật sự rất thần kì!
“Đi mau, cô bị khùng à?” Hai người phía sau không kiên nhẫn thúc giục.
Nàng sải bước lên thuyền, hai mắt nhìn xuống mặt nước, tâm tình lập tức từ bất an chuyển sang vững chắc.
Không lâu sau, du thuyền nhanh chóng rời cảng, nàng bị mang tới khoang thuyền, quả nhiên, người ngồi trong khoang thuyền xa hoa, bắt chéo hai chân, trong tay cầm ly rượu, dáng vẻ rất nhàn nhã đúng là Đường Thiệu Tông của Tập đoàn Đức Lai.
“Trình Duy n, chắc em không ngờ là tôi?” Vừa thấy nàng, Đường Thiệu Tông nở nụ cười đắc ý.
“Hừ! Cũng chỉ có anh mới làm loại chuyện này, tôi đã sớm đoán được là anh.” nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Ồ? Lợi hại vậy sao? Đáng tiếc dù đoán được em cũng không thể không đến, dù sao em cũng không thể bỏ mặc không quan tâm em trai mình……” Đường Thiệu Tông mồm to uống sạch rượu trong ly.
“Bớt nói nhiều đi, người đâu?” Nàng lười nói chuyện tào lao với hắn, tức giận quát.

“Muốn gặp em trai? Có thể, tuy nhiên phải bàn điều kiện trước.” Hắn đặt ly xuống, cười rất không có ý tốt.
“Điều kiện?” Sắc mặt nàng trầm xuống, cơn tức lập tức bay mất. “Anh muốn lợi dụng em tôi để lấy được Hải An? Nói cho anh, không có cửa đâu!”
“Đúng, tuy tôi là cổ đông lớn của Hải An, nhưng muốn có toàn bộ thì còn kém một chút, để bớt phiền toái, tôi đã nghĩ ra một cách có thể có được Hải An nhanh hơn……” Hắn đứng lên đi về phía nàng.
“Cách gì?” Nàng cảnh giác lui ra sau.
“Em!”
“Cái gì?”
“Chỉ cần có được em, Hải An không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.” Đường Thiệu Tông đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng sát vào mình.
“Anh…… Tên hỗn đản này! Đừng có mơ!” Nàng tức giận đến nỗi lông mày thiếu chút bị thiêu cháy, dùng sức giật ra.
“Em cho là em có thể từ chối?” Đường Thiệu Tông cười âm hiểm, cầm điều khiển từ xa chĩa vào TV bấm một cái, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh Trình Duy Trạch bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Sắc mặt nàng đại biến, kinh hoảng kêu một tiếng: “Duy Trạch!”
“Em bỏ mặc được em trai em sao, Trình Duy n?” Hắn cười to nói.
“Vương bát đản (câu chửi người, kiểu “Con mẹ nó!” của Trung Quốc)! Rốt cuộc anh giấu nó ở đâu?” Nàng một quyền đánh tới chóp mũi hắn. Buồn bực vì mình lại nghe lời hắn đến đây, Duy Trạch căn bản không ở trên du thuyền này!
Lúc này hắn không để mình bị đánh trúng, giữ chặt cổ tay nàng, mê đắm nói: “Chỉ cần em qua một đêm với tôi, tôi sẽ nói cho em biết nó đang ở đâu, chỉ là, muốn nó bình an về nhà, trước tiên em còn phải đồng ý mang danh nghĩa cổ phần công ti Hải An để gả cho anh.”
Nàng trừng to mắt, không thể nghĩ rằng trên đời lại có người đáng hận như vậy!
“Anh thật quá to gan, chẳng lẽ không sợ tôi tố cáo anh tội bắt cóc?” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tố cáo? Bằng cách nào? Không có chứng cớ, ngoại trừ khuất phục, em sao có thể làm gì?” Hắn nhếch miệng cười.
“Tôi sẽ không để anh thực hiện ý đồ!” Nàng lửa giận ngút trời, xoay người lao ra ngoài khoang thuyền.
Hắn cười, kế tiếp lại ấn nút, cửa khoang thuyền lập tức bị khóa, nàng dùng toàn lực cũng không mở nổi.
“Em cho là em có thể đi đâu? Nơi này là trên biển đó!” Hắn từng bước lại gần.
Nàng bị nhốt tại không gian nho nhỏ này, hổn hển né tránh, nhưng chưa kịp chạy thì cả người đã bị hắn ôm lấy, nàng kinh hãi thét chói tai giãy dụa, trong lúc bối rối nàng thúc chân vào háng hắn, làm hắn đau đến mức chửi ầm lên [ alobooks.vn ]
“Con tiện nhân này! Xem ta đêm nay sửa mi thế nào!” Hắn lửa giận đùng đùng ném nàng lên sô pha, dùng sức xé rách vạt áo nàng.
“Đừng…..” Nàng hét khản cổ.
“Cứ kêu hết sức đi! Không ai đến cứu em đâu……” Đường Thiệu Tông cười dâm đãng nói.
“Thật không? Cũng chưa chắc!” Một thanh âm lạnh lùng phút chốc vang lên sau lưng hắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận