- Hình như cô rất thích đánh nhau nhỉ ?
Hắn đứng lên đưa tay vào dòng nước đang yên vị ở đài phun nước ở giữa vườn hoa .
Thiệt mà nói chứ tên này mới chỉ gặp nó được 3 4 ngày thôi mà đã đặt ra câu hỏi kia rồi , nhưng mà cũng đúng , nó hẳn rất thích cơ mà ngấm vào máu mủ nó rồi . Thử hỏi biết bao sát thủ , biết bao người đứng đầu thế giới ngầm cả hắn nữa , có ai nắm những cái chức liên quan đến mạng người mà chả thích đâu nhỉ ?
Nó đứng lên đá vào chân hắn , một cú đau điếng khiến tí nữa hắn đã ngã khụy xuống luôn . Nó làm vậy là ý gì ... , mà nhờ làm vậy nó cũng vui và thoáng đầu óc tí rồi vì mấy ngày nay nó toàn đánh nhau với bọn gà rừng . Mà có lẽ hắn cũng đồng loại với tụi nó luôn thôi ......
- Này cô làm cái quái gì thế hả ?
Nó bỗng ôm cánh tay trái cái nơi mà nó đã tự may , đau quá sao thế này chả phải nó đã may rất tỉ mỉ sao ! Nhưng đây đâu phải lần đầu , một hồi sẽ hết ngay thôi mà , cái vẻ mặt vẫn bình tĩnh của nó làm người ta vẫn xem nó như là không có chuyện gì xảy ra . Nhưng thật ra nó đang đau , đau rất nhiều .....
. Đau cả thể xác , nhưng không ai hiểu nó cả , nó chỉ có 2 con bạn biết nó và hiểu được từng cái cảm xúc đang thay đổi nhưng lại không in hẳn lên khuôn mặt kia .
- Thay cho câu trả lời
Nói xong nó bước đi ra khỏi khu vườn , hắn đang nghĩ "một đứa con gái như nó, tại sao lại có một cái sức mạnh điên cuồng thế kia " . Sức mạnh tuy không bọc lộ ra ngoài nhưng tại sao hắn lại cảm thấy như thế , sức mạnh của thể xác ? sức mạnh của sự chịu đựng ? sức mạnh của cái nỗi đau đang dần như nỗ tung .
- Tôi có thể làm bạn của cô được không ?
Hắn hét to , để cho nó từ phía xa có thể nghe . Mà nó đâu có điếc đâu , khi đứng ở đó nói nhỏ nhoi nó còn có thể nghe rõ nữa cơ đấy . Với lại nó cũng không muốn hắn là bạn hay là gì của nó cả , nên đành phải từ chối thôi nhỉ . Nó không muốn hắn biết gì về nó , đơn giản con người thường giả tạo lắm đâu ai biết ai tốt hay ai xấu , bao gồm cả hắn nữa . Nó dần như mất lòng tin vào cuộc sống ...........
- Không .
Bóng dáng nó khuất dần , sau những hàng cây xanh , tiếng lá cây xào xạc như đưa tay tạm biệt một nàng công chúa của băng giá . Với cái tính cách khác thường của nó , biểu cảm trên khuôn mặt chỉ là một tảng băng trắng bệch không chút máu . Còn các tính cách khác , vui , buồn , đau khổ ? được nó che đậy một cách chuyên nghiệp mà không ai biết . Thật ra cái tính cách ấy được nó giấu trong chính trái tim nhỏ bé của nó, trái tim ấy đã có rất nhiều áp lực , gần như tan vỡ chắc có lẽ trái tim ấy rất cần một cái được gọi là tình yêu để có thể phục hồi lại tất cả những gì nó đã chịu đựng bấy lâu ....
Hắn thật không hiểu , bấy lâu nay nó sống như thế nào với cái tính LẠNH LÙNG như một nàng công chúa của các lớp băng tảng . Lạnh tanh trắng bệch , không có gì để nói , nó đã tự tạo cho người khác một cái cảm giác nhàm chán khi ở gần nó không tiếp xúc với nhiều người nhỉ ? Do có chuyện đã xảy ra với nó phải không ? Như linh hồn của nó đã đi mất , trái tim dần dần chết đi còn nữa phải chăng hắn có cảm giác rằng nó đã mất đi một tài sản quý báo nhất đời mình , một cái gì đó có thể rất quan trọng còn hơn cả mạng sống nó .
Hắn cảm thấy như mình muốn giúp đỡ nó , giúp đỡ nó thoát khỏi cài dòng tảng băng . Giúp đỡ nó để nó biết thể hiện cái cảm xúc ra ngoài khuôn mặt , để người ta có thể hiểu rõ nó hơn . Và hắn , hắn muốn kết bạn với nó , để nó có thể dựa dẫm vào hắn và đối với nó hắn là một người bạn .... đối với hắn từ những tình bạn hắn sẽ nâng lên bậc tình *** .
Sẽ cho nó hiểu hắn sẽ cố gắng , hắn có thể hứa , cam đoan tuy nó có thể sẽ không cho hắn kết bạn hay đụng chạm gì vào cuộc sống và bản thân của nó nhưng hắn sẽ làm tất cả vì nó .
Để chờ , chờ một ngày băng tan , ngày nào đó hắn sẽ thấy nó cười buồn và khóc ngay trước mặt hắn không phải hắn muốn làm nó buồn hắn chỉ muốn nó bọc lộ cảm xúc một cách khéo léo và khiến nó xem hắn như là tình yêu duy nhất cũng là cuối cùng dù nó có yêu ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ cố len lỏi vào trong tim nó .........