Đi ngang qua văn phòng của Khang và Đường Phố Trúc nhìn qua cửa kính anh thấy Khang đang ngồi làm việc, anh đưa tay lên gõ cửa.- Vào đi!Mở cửa phòng Đường Phố Trúc đi vào, anh đóng cửa lại rồi đi qua bên bàn làm việc kéo ghế ngồi.
Lúc này, anh cũng đã để ý thấy trên bàn có hai hộp thức ăn và còn có thêm cốc cafe nhưng có vẻ như tất cả đều đã nguội lạnh.- Phương tổng, ông vẫn chưa ăn trưa sao?Khang trả lời mà mắt vẫn dán chặt vào xấp văn kiện trên bàn.- Lúc nãy Phi Phi mua cho tôi nhưng mà tôi không thấy đói.Đường Phố Trúc không nói gì cầm lấy mấy hộp thức ăn và luôn cả cốc cafe cho vào trong chiếc túi rồi đứng lên cầm đi ra ngoài.
Khang không biết Đường Phố Trúc muốn làm gì chỉ biết không lâu sau Đường Phố Trúc quay trở lại với hộp thức ăn mới và còn có thêm ly nước ép anh đặt xuống bàn rồi nói.- Tôi có mua cho ông món gà sốt khoai tây và nước ép trái cây ông ăn một chút đi còn công việc hãy để tôi làm giúp ông.Khang buông cây viết anh cầm lấy ly nước ép đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi nói.- Không cần đâu, tôi chỉ là đang xem qua mấy hồ sơ của khách hàng thôi.
Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn trưa!Đường Phố Trúc ngồi xuống ghế anh lại nhìn Khang đang ăn trưa.- Phương tổng!- Chuyện gì?- Có chuyện này tôi muốn hỏi qua ý của ông.- Được, nói đi- Về căn hộ ở chung cư sau khi được sửa chữa xong tôi muốn xin ông để cho chị Nhược Thi ở tạm một thời gian không biết ý ông thế nào?- Ok, cứ để Nhược Thi ở đó đi.
Dù sao như vậy cũng tiện hơn là ở khách sạn.- Vậy cảm ơn ông!- Giữa tôi và cậu đâu cần phải khách sáo như vậy chứ.- Vậy nếu không còn gì tôi xin phép ra ngoài làm việc.- Uhm.Đường Phố Trúc đứng lên lui ra ngoài Khang bỗng thấy vui trong lòng khi nghĩ tới những ngày tháng sắp tới anh sẽ có thể gặp Đường Nhược Thi bất cứ lúc nào anh muốn.Đường Phố Trúc lấy điện thoại từ trong túi áo anh đi về văn phòng của mình và gọi cho Đường Nhược Thi.- Alô, chị Nhược Thi em đã tìm được căn hộ để chị ở tạm rồi, nhưng trước mắt căn hộ vẫn còn đang sửa chữa chắc phải tuần sau mới xong, khi đó em sẽ giúp chị chuyển tới đó.- Vậy tốt rồi.- Nhưng mà chị cũng đừng có liên lạc với Phương tổng nhiều quá.
Bây giờ tuy là cuộc hôn nhân của Phương tổng đã kết thúc dù vậy thì Phương Đình phu nhân vẫn còn rất quan tâm đến Phương tổng cho nên...Đầu dây bên kia Đường Nhược Thi vội ngắt lời Đường Phố Trúc.- Chị biết mình phải làm gì cho nên em cứ yên tâm đi.
Không phiền em làm việc nữa chị cúp máy đây.Đường Phố Trúc cũng cúp máy anh ngồi xuống ghế nhưng trong lòng vẫn cứ lo lắng không yên.Nhân viên các phòng ban đều đã về hết chỉ còn lại Diệp Phi Phi vẫn đang ngồi làm việc bên chiếc máy tính.
Chốc chốc Diệp Phi Phi lại hướng mắt nhìn Khang qua lớp cửa kính.
Bởi bàn làm việc của cậu được đặt ngay bên ngoài văn phòng của chủ tịch Phương Đình Khang.
Khang cũng mãi mê với công việc và anh không để ý gì đến thời gian cho đến khi Khang thấy hơi khát nước nước mới chịu buông máy tính ra để đứng lên anh cầm lấy cái tách có in hình của hai con rồi bước ra khỏi phòng.
Diệp Phi Phi thấy Khang liền đứng lên.- Phương tổng!Khang nhìn Diệp Phi Phi rồi ngạc nhiên bởi xung quanh đều đã tắt đèn chẳng thấy nhân viên nào chỉ còn mỗi chỗ bàn làm việc của Diệp Phi Phi là có ánh sáng đang phát ra từ chiếc máy tính.- Phi Phi, tan sở rồi sao cậu không về?Diệp Phi Phi là trợ lý riêng của Khang bởi thế cậu làm sao dám về khi mà Khang vẫn còn đang ngồi làm việc.- Tôi thấy ông vẫn còn ở trong văn phòng nên ở lại xem ông có cần gì.Khang nhìn đồng hồ đeo ở tay rồi nói.- Thôi cậu thu dọn rồi về đi.- Vậy ông có cần tôi gọi tài xế tới đón ông không?- Không cần, lát nữa tôi tự lái xe về.Khang nói rồi bước đi về phía phòng nước Diệp Phi Phi cũng thu dọn mọi thứ trên bàn làm việc rồi ra về.
Khang tự tay pha cốc trà sau đó một mình anh ngồi ở bàn vừa thổi vừa uống từng ngụm.
Điện thoại di động trong túi áo khoác của Khang đổ chuông anh để tách trà xuống bàn rồi lấy máy ra nghe.- Đình Khang, là em đây!Nghe giọng của Dương Di cất lên trong máy Khang có vẻ không muốn lên tiếng nên Dương Di lại tiếp tục nói.- Cũng lâu rồi không có gặp nhau hay là chúng ta ra ngoài ăn tối đi, giờ này chắc anh cũng đã tan sở rồi nhỉ?- Được rồi, lát nữa gặp.Khang nói ngắn gọn rồi cúp máy, anh cũng không quá vội để tới chỗ hẹn để gặp vợ cũ mà lại tiếp tục nhâm nhi tách trà nóng vẫn còn đang bốc khói.Ở biệt thự của Phương gia, Đường Phố Trúc tắm xong anh đang ở trong phòng mặc quần áo thì có tiếng gõ cửa rồi giọng ông quản gia cất lên từ bên ngoài phòng ngủ của anh.- Cậu Đường! Cậu Đường à!Đường Phố Trúc vừa cài cúc áo sơ mi vừa bước nhanh ra mở cửa.- Chuyện gì vậy chú Thái?- Cậu chủ bảo tôi đưa chìa khóa xe sau đó thì chạy xe đi rồi.- Thế Mùa Đông đi có mang theo điện thoại không?- Dạ có, cậu chủ luôn mang theo điện thoại bên mình.- Được rồi, chú không phải lo đâu bây giờ tôi sẽ đi tìm Mùa Đông.- Vậy có cần gọi cho ông chủ biết không?- Không cần đâu, có gì tự tôi sẽ gọi cho Phương tổng.Đường Phố Trúc lái xe rời khỏi biệt thự anh không lo lắng là bởi vì anh đã định vị số điện thoại của Phương Đình Xuyên nên chẳng khó khăn gì khi mà anh nhanh chóng xác định được vị trí của cậu nhóc.
Đó là một hộp đêm dành cho giới trẻ.
Đường Phố Trúc đỗ xe xong, anh lấy điện thoại gọi cho Phương Đình Xuyên.- Bây giờ tôi đang ở bên ngoài hộp đêm cậu ra đây gặp tôi.Phương Đình Xuyên lớn tiếng trong điện thoại.- Anh đừng cứ hở chút là ra lệnh cho người khác.- Tôi cho cậu lựa chọn ra gặp tôi hoặc là tôi sẽ cho cảnh sát tới bới tung hộp đêm này.- Đường Phố Trúc, anh giỏi lắm!Đường Phố Trúc cúp máy vài phút sau Phương Đình Xuyên đã đi ra đứng trước mặt anh.
Anh nhìn Phương Đình Xuyên rồi tóm lấy cậu nhóc lôi đi ra chỗ bãi đỗ xe.- Cậu có biết cậu đi như vậy ở nhà chú Thái lo lắng cho cậu như thế nào không?Phương Đình Xuyên sửa lại quần áo rồi quắc mắt nhìn Đường Phố Trúc.- Tôi là chủ nhà và tôi muốn đi đâu làm gì là quyền tự do của tôi.Phương Đình Xuyên lớn tiếng và bị Đường Phố Trúc dùng tay bóp miệng, anh nghiến răng vẻ mặt đầy tức giận.- Đúng, cậu là chủ nhưng hãy thử suy nghĩ đi cậu ra đường ăn chơi không may có chuyện gì vậy cậu nói sao với bố mẹ mình đây?Phương Đình Xuyên xô Đường Phố Trúc ra và tiếp tục lớn tiếng.- Đừng đem bố tôi ra để dọa tôi, loại người như anh cũng chỉ muốn tiền thôi.
Vậy nói đi, anh muốn bao nhiêu thì để tôi được yên?Vừa nói Phương Đình Xuyên vừa móc ví lấy những tờ giấy bạc mệnh giá lớn rồi ném vào mặt Đường Phố Trúc.- Bấy nhiêu đó có đủ chưa? Hay là anh cầm lấy cái thẻ này rồi muốn lấy bao nhiêu thì tùy anh.Phương Đình Xuyên lấy ra chiếc thẻ màu đen nhưng cậu nhóc còn chưa kịp ném thì đã bị đường Phố Trúc chụp lấy tay siết chặt.- Nghe đây, cậu đã cư xử như thế vậy thì từ giờ cậu sẽ phải nhìn sắc mặt của tôi để mà sống đấy!Nói xong Đường Phố Trúc lôi Phương Đình Xuyên đi về phía chiếc xe đang đỗ vô tình anh va vào một tên thanh niên đang đi hướng ngược lại, anh liền nói.- Xin lỗi!Tên thanh niên không quan tâm đến lời xin lỗi của Đường Phố Trúc, hắn dùng tay xô Đường Phố Trúc một cái Phương Đình Xuyên thấy vậy cũng không nhịn được nên xô lại tên thanh niên rồi hất hàm.- Gì đây, người ta xin lỗi rồi còn muốn kiếm chuyện nữa là sao?Tên thanh niên nhào tới định là tóm lấy Phương Đình Xuyên nhưng đã bị Đường Phố Trúc.- Thằng nhóc không hiểu chuyện anh là người lớn đừng chấp nhất.Tên thanh niên đưa tay chỉ trỏ vô mặt Đường Phố Trúc rồi cất giọng lè nhè sau đó bỏ đi.
Phương Đình Xuyên khoanh tay trước ngực nhìn Đường Phố Trúc rồi nói.- Tên lúc nãy rõ ràng là muốn kiếm chuyện với anh như vậy mà anh cũng nhịn được.
Đúng là tính cách của một đại luật sư có khác.
- Bớt nói đi.
Bây giờ lên xe tôi chở cậu về.- Bây giờ tôi thấy hơi đói.- Gần đây có một quán ăn...- Cái gì, anh cho tôi ăn ở quán ăn lề đường à?- Vậy cậu muốn ăn ở đâu?- Ở chỗ mà bố tôi vẫn thường hay đưa tôi đi ăn.Phương Đình Xuyên vừa nói vừa ngồi vào xe Đường Phố Trúc cũng lên xe và cho xe chạy.
Ngồi trên xe Phương Đình Xuyên lại tiếp tục nhìn Đường Phố Trúc.- Sao tối nay anh không đi cùng với bố tôi?- Tối nay Phương tổng có hẹn đi dùng cơm với cô Dương?Phương Đình Xuyên ngạc nhiên hỏi.- Cô Dương nào chứ?- Chính là mẹ của cậu.- Không phải anh nên gọi mẹ tôi là Phương Đình phu nhân sao?- Đó là trước kia- Trước kia hay bây giờ thì có gì là khác biệt- Tôi không quan tâm.Lúc này Đường Phố Trúc cho xe dừng lại anh nói tiếp.- Cậu bảo là đói mà, tới nơi rồi còn không mau xuống xe đi.Phương Đình Xuyên tự mở cửa bước ra khỏi xe rồi cậu nhìn qua Đường Phố Trúc cũng đang đứng phía sau cậu.- Nhà hàng này muốn ăn phải gọi điện đặt chỗ trước đó.- Đợi tôi một lát.Nói rồi Đường Phố Trúc móc điện thoại gọi cho ai đó nhưng anh không để cho Phương Đình Xuyên nghe thấy cuộc nói chuyện của anh.
chỉ vài giây sau thì Đường Phố Trúc đi lại nói.- Bây giờ cậu có thể vào ăn tối được rồi đấy.- Vậy còn anh?- Tôi có hẹn rồi cậu cứ từ từ ăn lát nữa tôi sẽ quay lại đón cậu.Đường Phố Trúc lên xe anh cho xe chạy đi Phương Đình Xuyên nhìn theo, cậu nhóc bắt đầu tỏ ra không vui khi mà Đường Phố Trúc không ở bên cạnh mình.
Phải tìm cách khiến cho Đường Phố Trúc phải luôn ở trong tầm mắt của cậu, Phương Đình Xuyên nghĩ vậy và đi vào bên trong nhà hàng..