Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Người y phi thường hứng thú, phi thường đợi mong đang ở trước mắt…

Y tìm kiếm bao lâu nay nhưng chẳng thấy tung tích…

Y từ khi sinh khi chưa hề động tâm với bất kỳ nữ nhân nào nhưng đối nàng, vốn dĩ ban đầu chỉ là có chút hứng thú bởi bộ dạng nữ phẫn nam trang thêm một cái thân phận kì bí. Thế nhưng…đêm đó, thân huyết y kiều mị vũ một điệu khiến y hoàn toàn ngã gục.

Vẫn là mi phượng tịch mịch, môi anh đào tựa tiếu phi tiếu khiến thế gian ngẩn ngơ. Tử Giai Âu Thân phút chốc lâm vào trầm mặc. Nàng là tân Lâu chủ Thiên Hải Lâu ? Y tìm nàng lâu như vậy hóa ra…thân thế nàng thực không tầm thường.

Nhận ra y chính là nam nhân ngày trước gặp ở U Châu, lúc đó nàng không nghĩ đến y là Trang chủ Tử Giai sơn trang lừng danh thiên hạ. Tư Nguyệt nhướn mày, đáp : “ Trang chủ khách sáo rồi, mời !”

Tử Giai Âu Thần mặc dù bất ngờ vạn lần nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, tao nhã nhấp một ngụm trà, thi thoảng liếc nhìn Tư Nguyệt, lòng đầy nghi vấn. Phải nói Thiên Hải lâu xưa nay trong giang hồ địa vị mặc dù có nhưng rất ít khi xuất đầu lộ diện, chỉ gần đây y mới nghe nói tân Thiên Hải Lâu chủ đang ngấm ngầm phát triển giao thương, tam đại thế gia của Vệ quốc cũng đồng ý giúp đỡ, khiến người khác có phần bội phục.

Chỉ là…y không ngờ tân Lâu chủ đó lại chính là nàng…

Tư Nguyệt hiển nhiên cảm nhận được đạo ánh mắt khác thường của Tử Giai Âu Thần nhưng cũng không tỏ vẻ gì, chậm rãi lên tiếng : “ Không biết Tử Giai Trang chủ ghé thăm Thiên Hải Lâu ta là vì chuyện gì ?” Nàng vốn không thích vòng vo.

Không đợi Tử Giai Âu Thần lên tiếng, nam nhân ngồi bên cạnh y đã vội nói : “ Tại hạ là Tương Lí Vũ. Lần này đến đây cũng không dám giấu, chính là có việc muốn nhờ vã. Mong Thiên Hải Lâu chủ giúp đỡ.” Hắn dĩ nhiên nhận ra nàng là ai, ngôn ngữ không tránh được có chút không thoải mái.

Tư Nguyệt nhàn nhạt : “ Mời công tử nói.”


Tương Lí Vũ đứng dậy hướng Tư Nguyệt hơi khom người : “ Tạ hạ có tiểu muội tên Uyển Nhi đang bị trúng độc của lão đầu Quái Mục. Lúc truy lùng tung tích thì biết được hắn đã bị chết. Tại hạ nghe nói Thiên Hải lâu có một cao thủ chuyên chế độc được nên mới mạn phép đến tìm, hi vọng tìm ra loại độc và cứu được tiểu muội.”

Chẳng trách hôm đó hắn lỗ mãng, hôm nay ăn nói cư nhiên lễ độ như vậy. Hóa ra là muốn cứu người. Tư Nguyệt đặt chung trà xuống bàn, tỏ vẻ nuối tiếc : “ Vậy thì hai vị đến trễ rồi, đúng là bổn lâu có Thạch Tín Nghị chuyên chế độc dược nhưng hôm qua hắn vừa khăn gói lên Mê Lĩnh Sơn tìm thảo dược rồi.”

Nghe đến đây, Tương Lí Vũ chấn động.

Phượng mi của nàng khẽ lướt đến Tử Giai Âu Thần, y vẫn giữ thần thái tĩnh như nước.

Biết nàng đợi, y ung dung nói : “ Ta cùng hắn vạn dặm xa xôi đến đây vốn chỉ mong Thiên Hải lâu giúp đỡ. Nếu được dĩ nhiên sau này sẽ cảm kích vạn lần.” Uyển Nhi mặc dù y không quan tâm mấy nhưng cũng là nữ nhân là Tương Lí Vũ thương yêu, y không thể mặc kệ.

Câu nói này của Tử Giai Âu Thần xác thực có giá trị. Thế lực trong giao thương của y lớn như vậy hẳn là từ lúc nàng bắt đầu y đã có điều tra qua. Bây giờ nàng muốn bành trước tất nhiên y chính là chỗ dựa vững chắc nhất. Khóe môi Tư Nguyệt cong lên : “ Trang chủ quá lời rồi. Nếu giúp được chắc chắn bổn Lâu sẽ giúp. Mặc dù không có Thạch Tín Nghị nhưng việc điều chế độc ta có học qua. Nếu Trang chủ tin tưởng thì hãy mang người đến đây, ta nhất định dốc sức.”

Tử Giai Âu Thần quả đoán không sai. Y cũng không cảm thấy gì không hảo, thêm một mối dây ràng buộc với nàng cũng thật là tốt.

Khuôn mặt Tương Lí Vũ bỗng chốc khởi sắc nhưng chưa tới một giây liền chìm vào ảm đạm : “ Hiện tại độc của tiểu muội đang rất nặng. Di chuyển e là không thể.”

Tư Nguyệt nhếch môi, lấy trong tay áo hai viên dược màu đỏ thẫm : “ Đây là dược do ta chế. Khi nào nàng ta thấy đau đớn thì cho uống. Có tác dụng rất tốt.”


Tương Lí Vũ vội bước đến tiếp lấy, tay ôm thành quyền : “ Đa tạ Thiên Hải Lâu chủ.”

Tư Nguyệt nhẹ nói : “ Trời cũng không còn sớm chi bằng hai vị tạm thời ở lại đây một đêm rồi hẵng lên đường đón tiểu muội.”

Tương Lí Vũ ngập ngừng nhìn Tử Giai Âu Thần, y khẽ cười : “ Vậy phải làm phiền rồi.”

Lời chưa dứt đã có một thuộc hạ hớt hải chạy vào : “ Bẩm Lâu chủ, có đoàn người tự xưng là đến từ Huyễn Yêu Các mang theo rất nhiều sính lễ muốn gặp Lâu chủ. Còn nói là lễ vật rước phu.”

Nhắc đến Huyễn Yêu Các cả Tử Giai Âu Thần cùng Hắc Bạch Hộ Pháp đều kinh ngạc. Tư Nguyệt cũng đã xem qua nên dĩ nhiên biết được, Huyễn Yêu Các trước kia là một chính phái trong giang hồ nhưng cách đây ba năm Các chủ là Thẩm Kiến Sơ qua đời không rõ nguyên nhân, đại nhi nữ là Thẩm Thủy Bình giết chết tiểu muội Thẩm Thủy Linh cướp đoạt vị Các chủ. Từ đó đi vào ma đạo.

Vốn là giang hồ đồn đãi, Thẩm Thủy Bình công phu ma đạo, giết người như rạ nhưng cũng không có bá đạo mưu tính nên chính phái không động tới. Bây giờ lại chủ động đưa người đến Thiên Hải Lâu nói rước phu quả thật kỳ quái.

Tư Nguyệt nhướn mày : “ Ta ra xem một chút.”

Nói xong, cả đám người trong đại sảnh liền đi theo Tư Nguyệt. Tử Giai Âu Thần cùng Tương Lí Vũ mang theo tò mò liền đi theo.


Ngoài viện Thiên Hải Lâu trải dài các loại rương, hòm sính lễ trải dài đến tận cổng. Các thứ trân quý trong thiên hạ cũng thấy không ít, xem ra phần lễ này rất lớn. Dẫn đầu đoàn người là một nam nhân trên dưới ba mươi, vận trường bào, tóc buộc cao, khuôn mặt nhìn vẻ nho nhã nhưng bảy phần giả tạo, khóe môi luôn cong lên thành vầng bán nguyệt.

Thấy Tư Nguyệt đi ra, hắn đánh giá một lượt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Từ lúc tân Lâu chủ Thiên Hải lâu kế vị giang hồ xầm xì không ít. Nào là đại hán cao to, oai dũng, nào là xú nữ nhân luôn đeo mạng che,…Hắn hiển nhiên nghe không ít. Thế nhưng “ trăm nghe không bằng một thấy”, hắn thoáng ngây ngốc. Mặc dù đương vận nam trang, thần thái trầm ồn khiến người khác e sợ nhưng dung mạo như hoa, phượng mi câu hồn khiến người người một phen than thở. Đẹp đẽ như chưa từng thuộc về nơi này, thực là bộ dáng kính hoa thủy nguyệt, cao cao tại thượng.

Tư Nguyệt không tỏ vẻ gì, chậm rãi nói : “ Các ngươi là ai ?”

Thanh âm vang lên đánh động cái nam nhân kia, hắn giật mình, lại nói : “ Tiểu nhân là Trương Thụy Các, tuân lệnh Các chủ đến để tặng lễ rước phu.”

“ Rước phu ? Các ngươi muốn rước ai ?” Tư Không Hạ cau mày. Lão có nghe nói Huyễn Yêu Các chủ hoang dâm vô độ, luôn bắt nam nhân phục tùng theo lệnh của mình cũng bắt bớ không ít nam nhân có phong thái trên giang hồ. Bây giờ ngang nhiên đến Thiên Hải lâu nói rước phu, đúng là coi trời bằng vung.

Trương Thụy Các cười hề hề, khom lưng : “ Các chủ của tiểu nhân trong một lần thưởng ngoạn vô tình cứu được một nam nhân khiến người đặt vào tâm. Sau khi điều tra mới biết y là người của Thiên Hải lâu nên tiểu nhân tuân mệnh đến đưa lễ để Các chủ lấy làm chính phu.”

Tư Nguyệt không nhanh không chậm : “ Ai ?”

“ Bẩm. Các chủ phu quân tên gọi Mạc Thương.” Trương Thụy Các đáp.

Câu nói này đưa đến, Thiên Hải lâu một phen lảo đảo. Ai mà không biết Mạc Thương đại nhân là trợ thủ đắc lực của lâu chủ, lại nói, người mang Bạch huyễn câu ngọc, đứng hàng tam tinh sao lại có thể để cái Các chủ nữ nhân kia khinh thường. Cái gì là chính phu ? Phi !

Tư Nguyệt nhàn nhạt quét mắt : “ Ngươi nói cứu ?”

Trương Thụy Hải không rõ tâm tư nàng nên cũng không phán đoán : “ Các chủ tiểu nhân đi thưởng ngoạn liền thấy Mạc Thương người đầy thương tích, hôn mê nên đưa về cứu chữa. Không ngờ nảy sinh tình ý, tâm đầu ý hợp.” Hắn cũng không biết Các chủ liên tục cho Mạc Thương kia uống dược suy nhược có gọi là tâm đầu ý hợp không.


Câu nói này làm ai nấy giật mình. Mạc Thương đang trên đường hỗ trợ huấn luyện sát thủ cớ sao lại bị thương ? Còn là phải nhờ người cứu chữa ?

Tư Nguyệt liếc nhìn hắn rồi quay sang Tư Không Hạ : “ Cho người điều tra một chút.” Song hướng Trương Thụy Các : “ Ngày mai ta đến đưa Mạc Thương về, sính lễ này liền mang đi đi.”

Trương Thụy Các mơ hồ, biết nữ nhân trước mặt không dễ chơi nhưng nếu hắn về chắc chắn không toàn mạng với Thẩm Thủy Bình, liền tiếp : “ Các chủ là muốn rước Mạc Thương kia làm chính phu. Hi vọng phần lễ này Thiên Hải lâu nhận cho, ngày sau sẽ mang đến nhiều hơn.”

Thiên Hải lâu người người phẫn nộ. Lời hắn nói há chẳng phải bảo Thiên Hải lâu ta chê sính lễ ít, ham chút quà mọn sao ?

Lúc này, Tử Giai Âu Thần đứng phía sau xem trò vui, cũng không nghĩ gì chỉ chăm chú xem biểu cảm của Tư Nguyệt. Mạc Thương kia dĩ nhiên y không biết nhưng mấy phần đoán chính là một trong hai nam nhân lần trước đi theo nàng. Công phu quả không tệ, chính là y không biết, công phu của nàng cao hơn bao nhiêu phần.

Nét mặt Tư Nguyệt vẫn như cũ, khóe môi từ tốn : “ Bổn tọa ngày mai đến đón người. Không muốn nhắc lại.” Nàng thực rất ít khi xưng bổn tọa.

Mấy tầng gai ốc đều mọc ra, Trương Thụy Các sống trong giang hồ bao nhiêu năm há lại không rõ tình thế trước mặt, cái hàn khí bức người chỉ cần vung tay cũng đủ khiến mọi thứ hóa tro làm hắn rùng mình. Thế nhưng, thịnh nộ của Thẩm Thủy Bình hắn càng không dám đỡ. Hắn can đảm nói : “ Tiểu nhân phụng mệnh làm việc. Mong Lâu chủ thành toàn.” Tay ôm thành quyền, thanh âm lúc này cực kỳ khẩn thiết.

Thanh mày màu khói khẽ chau lại, môi anh đào chậm rãi nhả chữ : “ Cút !”

Trong âm có nội lực khiến Trương Thụy Các thoái lui, miệng phun ra một búng máu tươi khiến người khác kinh hoàng. Hắn sợ hãi mang người đi.

Tử Giai Âu Thần vẫn chăm chú nhìn nàng, y biết nàng phẫn nộ. Rốt cuộc nam nhân đó là ai có thể khiến người không để mọi thứ trong mắt như nàng phẫn nộ ? Lòng Tử Giai Âu Thần liền dâng lên chút không cam. Đứng đó hồi lâu song cũng đi theo người phân bố phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận