Chương 49
Cửa được sơn đỏ thắm hồng lộ ra khí phái của vương phủ, trên đó cửa có tấm biển đề : “Nghĩa vương phủ”
Hữu Hi đã tới gần sát cửa vương phủ, chỉ cần đẩy vào, cánh cửa vương phủ sẽ ngay trước mắt nàng mở rộng.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, dùng sức đẩy, nhưng không đẩy ra, phảng phất như cánh cửa này rất nặng, làm cho nàng không cách nào mở ra.
Nàng đứng đó bình tĩnh lại, thân ảnh đang tiết lộ sự lo lắng bất an, do dự, cùng thống khổ bên trong nàng, vào đi thôi, còn gì để mà lựa chọn?
Trốn không được thì phải dũng cảm đối mặt, Hữu Hi hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé nhất thầy đầy lực, dũng cảm đẩy cánh ra.
Không đợi nàng dùng sức, cánh cửa đã mở ra. Tầm mắt Hữu Hi hướng vào trong vương phủ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Khiếu Dương ở phía trước, Lưu An tay vịn cửa, đem cánh cửa hoàn toàn mở ra, phía sau là mấy người mặc trang phụ hộ vệ.
Tầm mắt Hữu Hi mang theo sự sỉ nhục, hận ý nhìn Lăng Khiếu Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dũng khí, nhưng chân lại giống như cái cây đã bám rễ đứng bất động tại chỗ, không cách nào vượt qua nổi cánh cửa cao cao kia.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt đắc ý, vì hắn đã thắng, chậm rãi đi thong thả tới bên người Hữu Hi, thân ảnh cao lớn đứng trước mặt nàng, cúi đầu bao quát lấy dung nhan nàng.
“Đã tới rồi sao không vào”- Thanh âm của Lăng Khiếu Dương lãnh khốc cực kỳ tà ác, con mắt Hữu Hi tràn ngập hận ý càng lúc càng rõ ràng.
Hữu Hi bình tĩnh nhìn Lăng Khiếu Dương, tức giận nói: “Ta cuối cùng cũng thấy được bản chất hèn hạ của ngươi, lợi dụng quyền thế đùa bỡn người khác trong tay mình, chứng kiến ngươi vậy, ta cũng có thể hình dung ra, hoàng đế trị vì quốc gia này là kẻ nghe tai này lọt tai kia, chỉ cần sống sung sướng là đủ, qua cầu rút ván, tùy ý để ngươi làm xằng làm bậy, ngươi vĩnh viễn chỉ là một ác ma, nhân phẩm còn thua xa ma quỷ!”
“Câm mồm!” – Lăng Khiếu Dương lạnh quát một tiếng, bàn tay to lớn nắm lấy cằm Hữu Hi: “Ngươi muốn chết sao? uh?”
“Buông nàng ra”- Một đạo âm thanh lạnh như băng mơ hồ mang theo sực tức giận còn có cả lo lắng vang lên phái sau Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương câu môi cười lạnh, tay bất ngờ quặc lấy eo Hữu Hi, giữ vào ôm sát ngực.
Thân thể Hữu Hi bị giam cầm trong lòng ngực cứng như thép Lăng Khiếu Dương. Con ngươi lúc đầy chứ đầy hận thì vừa nhìn thấy người kia, đôi mắt liền mọng nước, nàng cắn môi, cố gắng che dấu nỗi đau khổ của bản thân.
Lăng Khiếu Dương nhàn nhã nói: “Bắc Vương huynh không phải chuẩn bị rời khỏi đây sao, có chuyện gì xảy ra cần tìm bổn vương sao?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, trái tim kịch liệt đau đớn: “Thả nàng ra, hãy để cho nàng đi!”
“Chẳng lẽ Bắc vương muốn đem muội muội của mình đi hòa thân?”-Lăng Khiếu Dương câu môi mị cười “Cũng tốt, nghe nói Hoàng Bắc Song dung mạo đẹp như tiên, tri thư đạt lễ, là người thích hợp để đi hòa thân”
Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương nói ra những lời làm cho người ta vừa khổ sở vừa phẫn nộ, trong lòng không nhịn được tức giận, tay giơ lên hai nắm đấm liên tục đánh vào ngực Lăng Khiếu Dương: “Tên khốn khiếp, khốn khiếp!”
Lăng Khiếu Dương chộp lấy tay Hữu Hi, thấp giọng nói: “Chỉ cần nghe lời thì ta tự khắc sẽ thay đổi chủ ý”
“Vương gia muốn như thế nào mới có thể bỏ nàng ra, ngươi muốn gì cũng được!”- Gương mặt khí phách, lạnh lùng, tỉnh táo khi xưa của Hoàng Bắc Thiên đã mất đi.
“Mọi thứ ngươi có bổn vương đều có, là nàng ta tự nguyện ở lại hầu hạ bổn vương, ngươi cần gì phải tự mình đa tình!”- Lăng Khiếu Dương ôm lấy cánh tay Hữu Hi ngày một thắt chặt, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Hoàng Bắc Thiên lại còn lo lắng hơn, đi nhanh lên trước, nắm lấy cổ tay Hữu Hi, bá đạo rống lên: “Đi theo ta”
Hữu Hi kinh ngạc nhìn gương mặt khí phách của Hoàng Bắc Thiên, lòng chua xót đau đớn thở không ra hơi, ánh mắt sắc bén, đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương rơi vào chỗ tay Hữu Hi bị Hoàng Bắc Thiên nắm lấy, cánh tay hắn ôm nàng mỗi lúc một chặt hơn.
Khoảng cách của ba người gần như vậy, cảm thụ cơn tức giận đang bành trường của cả hai, hai tròng mắt Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo, quát lớn: “Người đâu, đem kẻ thần tử dám phạm thượng bổn vương bắt cho ta”.
“Không…! Đừng mà!”- Hữu Hi dùng hết sức lực la to, bối rối lắc đầu, thống khổ nói: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi đi đi, đừng ở đây náo loạn nữa, ngươi vẫn còn người nhà, còn thân nhân, đừng vì ta mà tự hủy hoại chính mình”
“Hữu Hi…!”- Hoàng Bắc Thiên rên rĩ, “Chẳng lẽ, ngươi chấp nhận từ bỏ ước muốn được hạnh phúc sao?.
Hữu Hi dùng sức hít mũi, không cho nước mắt hạ xuống, nhìn mơ hồ vào mắt Hoàng Bắc Thiên.
“Hạnh phúc có rất nhiều định nghĩa, gặp được ngươi là hạnh phúc của ta, có thể sống dưới cùng một bầu trời cũng là hạnh phúc, nhìn thấy ngươi bình an cũng là hạnh phúc của ta”- Hữu Hi rút tay mình ra khỏi hai người nam nhân. “Hoàng Bắc Thiên buông tay, về nhà đi”.
Cõi lòng của Hoàng Bắc Thiên tan nát rã rời, vì hoàng quyền trước mắt, hắn hận chính mình vô năng, không cách nào bảo vệ người nhà cùng Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương không hề để ý xem mình có làm đau Hữu Hi hay không, hắn thô lỗ đem tay nàng từ Hoàng Bắc Thiên kéo lại.
Tay Hoàng Bắc Thiên dễ dàng bỏ ra, vì giờ khắc này, Hoàng Bắc Thiên không muốn đả thương Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi lui về sau từng bước, hộ vệ đông đảo chắn trước mặt Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, đem Hoàng Bắc Thiên chia cách ra bên ngoài.
Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi xoay người đi vào trong vương phủ, Hoàng Bắc Thiên thống khổ đứng ở đó, nhìn Hữu Hi từng bước đi vào trong vương phủ, trái tim của hắn ro rút đau đớn.
Hữu Hi bận rộn bước đi theo Lăng Khiếu Dương, hai đẫm lệ, nhớ tới giấc mơ tốt đẹp mình cùng Hoàng Bắc Thiên xây dựng cuộc sống mới, tất cả đều tan biến, hi vọng cũng biến mất, chỉ còn lại nỗi thất vọng.
Một cánh cửa đã có thể ngăn cách được nàng và Hoàng Bắc Thiên, có lẽ không ngày gặp lại… có lẽ… Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ đứng ở đây chờ nàng.
Hữu Hi thầm nghĩ muốn quay đầu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhưng sợ hãi bản thân sẽ nhìn thấy gương mặt tan nát cõi lòng kia, cúi đầu chớp mắt, lệ trong suốt rơi xuống trên mặt đất, cuối cùng nàng cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hu nghe tiếng cửa vương phủ đóng lại, không kìm nén được quay đầu lại nhìn. Hai mắt đẫm lệ che đi tầm nhìn, từ giữa cánh cửa nhìn thấy gương mặt Hoàng Bắc Thiên, đôi mắt sáng như sao si ngốc nhìn nàng…. Cánh cửa đóng sát lại, không thể nhìn thấy mặt Hoàng Bắc Thiên được nữa.
Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt Hữu Hi đầy lệ, trong lòng rất bực mình, híp mắt, hai tay cầm lấy bả vai Hữu Hi: “Không được khóc!”
Đôi mắt Hữu Hi đầy lệ hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, nhưng lại khóc to hơn nữa, âm thanh xe gió, nước mắt giống như nước sông vỡ đê tuôn ra…
Nàng muốn khóc, ngay cả việc tự do được khóc nàng cũng không có sao, sau này phải tiếp tục cuộc sống kinh khủng, nàng không gặp được Hoàng Bắc Thiên nữa, lòng chua xót, đau nhức, ức chế không được gào to khóc lớn.
Lệ vương trên gương mặt nhỏ nhắn, tiếng khóc đau thương, làm cho Lăng Khiếu Dương một trận rối loạn, nôn nóng bất an, tay giơ lên không biết nghĩ gì muốn tát Hữu Hi hay muốn giúp nàng lau đi nước mắt, cuối cùng tay buông xuống, đứng trước mặt Hữu Hi, nhìn nàng khóc…. nhìn nàng rơi lệ,
Ngoài cửa, Hoàng Bắc Thiên như bức tượng đá đứng bất động, nghe tiếng khóc của Hữu Hi trái tim tan nát, nắm tay nện vào cửa, lại cảm thấy không hề đau đớn.
Thiếu Cửu chạy tới, nhìn cửa đóng chặt, còn có cả Hoàng Bắc Thiên đang đau khổ, đi lên trước: “Chủ tử, trở về thôi”
Hoàng Bắc Thiên quay đầu nhìn Thiếu Cửu, lạnh lùng quát: “Ta vẫn còn là chủ tử của ngươi sao, đừng đi theo ta”
“Chủ tử”- Thiếu Cửu nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Bắc Thiên , ánh mắt thống khổ, trái tim hoảng hốt, hô to.
“Ngay cả người trông coi cũng không xong, ta mướn ngươi làm nô tài để làm gì.”
“Thuộc hạ biết sai!”
Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thiếu Cửu, vung ống tay áo, nhanh chóng rời đi.
Chương 50
Trời mưa rồi, trong khí mang theo mùi hương ẩm nhè nhẹ, không biết từ lúc nào, trời đã vào thu.
Những cơn mua đầu thu tích tụ gió rả rích rơi xuống, giống như nước mắt của con người thương tâm rơi xuống, liên tục không dứt.
Bên trong khách điếm, Hoàng Bắc Thiên đứng ở phía trước cửa sổ nơi mà Hữu Hi đã từng đứng, dù khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng trong không gian vẫn có cảm giác lưu lại mùi hương thơm mát của Hữu Hi.
Cửa sổ gắt gao đóng chặt, giống như sợ mùi hương của Hữu Hi biến mất, Hoàng Bắc Thiên tham luyến hít lấy, đứng yên giống như một tượng đá an tĩnh, con ngươi đen trầm xa xăm mà trống rỗng, thân ảnh cô đơn mà ưu thương, làm cho căn phòng tranh nhã trở nên thật tịch liêu,
Hoàng Bắc Thiên yên lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng hô to: “Thiếu Cửu”
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh phấn chấn “Có thuộc hạ!”- Trong lòng Thiếu Cửu nhảy nhót, chủ tử đã nhốt mình trong phòng một ngày, không ăn không uống cũng không nói chuyện với hắn, rốt cuộc đã đồng ý mở miệng kêu hắn vào, tỏ rõ không muốn đuổi hắn đi, Thiếu Cửu thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào.
“Gia có gì phân phó?”- Thiếu Cửu không yên nhìn Hoàng Bắc Thiên, cúi đầu vì chuyện Hữu Hi mà xin lỗi: “Thuộc hạ biết sai rồi!”
“Việc này cũng không thể trách ngươi”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ngăn lại không cho Thiếu Cửu nói xong. “Cầm lệnh bài của ta tức tốc trở về, kêu phủ tạm ngưng cung ứng nhóm ngân lượng cuối cùng”.
Thiếu Cửu trong lòng phát lạnh, cực kỳ bất an: “Nhưng mà… như vậy hoàng thượng sẽ trách tội hậu quả thật khó lường”. Chuyện này giống như đã nói rõ hắn cùng hoàng đế đối nghịch thì sẽ không thể có kết quả tốt
Hoàng Bắc Thiên hai mắt âm tàn, lạnh lùng nói: “Đã chuyển đi nhiều ngân lượng như vậy, chúng ta cũng cần thời gian để gom góp chẳng phải sao?”
“Gia… như vậy không ổn, ngài tại sao lại làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì một người phụ nữ mà mạo hiểm đến thế sao”- Thiếu Cửu nói ra suy nghĩ trong lòng mặc dù sợ hãi Hoàng Bắc Thiên trách tội.
“Sao!! Chủ tử nói ngươi cũng không nghe sao?”- Hoàng Bắc Thiên bực mình, quát lạnh một tiếng.
“Thuộc hạ không dám”
“Còn không mau đi làm”
“Vâng ạ, thuộc hạ đi ngay!”- Thiếu Cửu mặc dù cảm giác không ổn, nhưng lời chủ tử nói, hắn phải nghe.
Thiếu Cửu cầm lấy lệnh bài của Hoàng Bắc Thiên, hắn biết mình muốn làm gì, giữa đêm mưa phùn mạo hiểm xuất phát.
Hoàng Bắc Thiên thì lưu lại, hắn muốn giữ nhà cho Hữu Hi. Nơi này còn rất nhiều việc phải giải quyết, hắn phải tranh đấu cho tự do của Hữu Hi, cũng như một lần nữa tự hỏi chính mình, tại sao phải làm như vậy, kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng…
… Nghĩa Vương Phủ….
Trời mưa không ngớt, làm ọi người đều chán chường, Hữu Hi khuất tất ngồi trên chiếc giường đơn sơ, cằm đặt trên đầu gối, an tĩnh ngồi đó.
Hôm nay là ngày thứ hai trở về vương phủ, một thời gian ngắn như vậy, nhưng lại cảm giác đã rất lâu. Trước đây, nàng rất thích trời mưa, những hạt mưa trong sáng, nàng cùng Nhất Thần che chung ô, bước chậm trong mưa, tay trong tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Là bão ngoài trời hay là bão trong lòng, tâm tình đã trở nên khác trước, không biết những ngày mưa này liệu Nhất Thần có nhớ tới những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người.
Hữu Hi trong lòng đau khổ, sâu kín thở dài, trong đầu suy nghĩ hiện ra khuôn mặt khí phách Hoàng Bắc Thiên, lúc giận thì giống như hài tử, vừa lãnh khốc, vừa ôn nhu, cả gương mặt tan nát cõi lòng… Mọi thứ đã khắc rất sâu trong tâm.
Hắn đã rời đi, trở lại thế giới của hắn, bọn họ sau này không còn cơ hội gặp nhau, không biết sao, ý nghĩ đó làm cho trái tim Hữu Hi tê dại, đau đớn, hốc mắt ê ẩm, nước mắt nóng hổi hạ xuống, chỉ hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp…
Trong vô thức, bầu trời đã tối, không biết có phải vì ngày mưa hay bởi vì tâm tình, cảm giác bầu trời tối đen thật sớm.
Phúc mama đưa thức ăn đến. Hữu Hi vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa chung quanh tiểu viện còn có tiếng bước chân, Hữu Hi đi ra ngoài nhìn một chút, mới phát hiện bốn phía tiểu viện đều có hộ vệ trong phủ canh gác, là sợ nàng bỏ trốn sao?
Hữu Hi không trở lại phòng, ngơ ngác đi ở dưới sân, tùy ý để ưa phùn xuyên quan tán cây rơi xuống trên người nàng, làm quần áo ướt nhẹp.
Trời đêm tối đen như mực, nàng lờ mờ nhận ra cây đại thụ, nhớ tới cảnh mình cùng Hoàng Bắc Thiên thổi lá cây.
“Đáng chết, ngươi muốn ngã bệnh sao?”- Một đạo âm thanh phẫn nộ vang lên bên tai Hữu Hi.
Hữu Hi không quay đầu lại, cũng không trả lời, như một du hồn đứng đó, cho đến khi có một chiếc ô đen che đi giọt mưa, nàng mới quay đầu lại, trong đêm đen mơ hồ nhìn thấy thân ảnh ai đó.
“Đi vào phòng!”- Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt ra lệnh, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hữu Hi.
Hữu Hi phẫn nộ phất tay: “Ngươi không phải luôn mong ước nhìn thấy ta đau khổ sao, ta gặp mưa ngã bệnh, đáng ra ngươi phải vui mừng chứ?”.
Cả người Lăng Khiếu Dương cứng đờ, khóe môi co quắp lại, phẫn nộ ném cây dù xuống, mắng: “Phụ nữ đáng chết, đừng chọc giận ta”
Đúng vậy, tại sao lại quan tâm nàng có ngã bệnh hay không? Trái tim Lăng Khiếu Dương nhất thời nôn nóng không hiểu ra mà tức giận.
“Ha ha …!”- Hữu Hi cười khúc khích, chế giễu nói: “Vương gia lại đi quan tâm người phụ nữ mà mình hận đến chết có ngã bệnh hay không, Vương gia người không cảm thấy buồn cười sao?”
Lăng Khiếu Dương cực kỳ xấu hộ, tức giận, bị Hữu Hi làm cho nói không nên lời, bàn tay to siết chặt, đem Hữu Hi thô lỗ ôm ngang ngực
Nước mưa thẳng tắp rơi trên mặt Hữu Hi, trên lông mi, trên môi: “Mau thả ta xuống”- Hai chân Hữu Hi đá loạn xạ.
“Ngươi nói đúng, ta sao lại đi quan tâm ngươi, ta tới là vì ta khát khao thân thể người, không thể không thừa nhận, ta đa rất cố gắng đáp ứng cơ thể ngươi”- Lăng Khiếu Dương tà ác nói, ôm Hữu Hi đi hướng về phòng
Hữu Hi xấu hổ tức giận chân đá loạn: “Không, buông ta ra, hỗn đản, cầm thú!”- Hữu Hi nghĩ hết tất cả những từ chữ mắng chửi, lặng đi lặp lại tức giận mắng hắn.
Lăng Khiếu Dương đột nhiên dừng lại, con ngươi đen trong bóng đêm lóe lên tia sáng tà ác, câu môi cười lạnh, tay không chút lưu tình buông lỏng, đem Hữu Hi ngã bịch xuống đất.
A! Đau qua, Hữu Hi không nhịn được cau mày, mắng Lăng Khiếu Dương, đang muốn đứng dậy, thì thân thể Lăng Khiếu Dương dán sát xuống, gương mặt tuấn mỹ trong đêm hiện ra rõ ràng, con ngươi thị huyết mang theo cái nhìn tà ác chiếu vào tay, hai tay Hữu Hi để bên sườn, làm cho nàng bị phủ dưới lòng ngực rộng rãi của hắn.
Hữu Hi dùng cước đạp vào bụng Lăng Khiếu Dương, thối lui về sau, Lăng Khiếu Dương lại tiến thêm một bước, đem Hữu Hi đặt dưới thân
“Ta muốn thử xem ở bên ngoài, dưới mưa này, mùi vị hoang ái rốt cuộc ra sao?”- Thanh âm tà ác làm cho Hữu Hi không nhịn được run run.
Mưa phùn liên tục, bị thân hình không lồ của hắn che đi không ít, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng không dám nhiều lời
“Sợ hãi sao? Quá muộn rồi…!” Lăng Khiếu Dương quát lạnh một tiếng, tay lọt vào trong quần áo trong ướt đẫm của nàng, chạm vào làn da thịt ướt át lạnh lẽo…
Không…!
Hữu Hi nín thở, cổ họng khóa chặt, sợ hãi không nói nên lời
Chương 51
Mưa rơi đều, bầu trời âm u đen nhán một màu, nhìn thấy hắn rất dữ tợn đáng sợ.
Dưới thân thể của nàng nằm trên lớp cỏ ướt, ở trên là thân thể giống như dã thú của Lăng Khiếu Dương.
Da thịt thấm đầy nước mưa, còn nồng đậm sự chua chát, nàng đã không cách nào giãy dụa, không cách nào phản kháng, chết lặng mà chấp nhận sự thô bạo của Lăng Khiếu Dương, không vui sướng, không có cảm giác, sắc mặt giờ khắc này lộ ra vẻ nghi ngờ có phải tất cả loài người đều ghê tởm như vậy không.
“Ngươi càng mang lại đau đớn trên người ta bao nhiêu, ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi”- Mưa phùn lạnh lạnh rơi trên mặt, lời nói của Hữu Hi rất bình thản nhưng mang theo hàn ý.
Con ngươi Lăng Khiếu Dương lóe lên, nhìn gương mặt tràn ngập thống hận cùng chán ghét của Hữu Hi: “Ngươi đáng phải chịu như vậy, giết chết người ta yêu nhất, làm ta mất đi ngươi mình yêu, làm cho ta đau khổ thương tâm, tất cả đều do ngươi gây ra, ngươi đáng phải chịu…”- Hắn vừa nói, động tác càng thêm kịch liệt.
“Ngươi chắc chắn sẽ nhận được báo ứng!”- Hữu Hi nói như nguyền rủa, trong đêm tối có chút khiến người khác sợ hãi.
Lăng Khiếu Dương một tay nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn ẩm ướt của Hữu Hi, âm thanh khàn khàn tức giận mà gầm nhẹ: “Kẻ đáng bị báo ứng chính là là ngươi”
“Ngươi chắc chắn sẽ nhận báo ứng”- Hữu Hi giống như du hồn lặp lại câu nói, Lăng Khiếu Dương gầm nhẹ giải thoát tất cả nguyện vọng cùng mong muốn.
Đêm yên lặng đến đáng sợ, gió vi vu thôi qua, lá cây đại thụ sàn sạt kém theo tiếng mưa rơi, nhẹ nhàng chập trời, bầu trời ám dạ, càng thêm vẻ lo lắng.
…
Vân San tưởng rằng Hữu Hi đã rời khỏi, không ai có thể cướp đi Lăng Khiếu Dương được nữa, nhưng không hề nghĩ tới, Lăng Khiếu Dương dùng mọi thủ đoạn mang Hữu Hi trở lại, làm cho trái tim Vân San vừa bất an vừa giận.
Nhiều ngày không nhìn thấy Lăng Khiếu Dương, trong lòng tức giận, nhưng chỉ dám để trong lòng chứ không thể hiện ra bên ngoài.
Mưa bão đã hai ngày, trái tim Hữu Hi bàng hoàng mà thống khổ, nàng trở nên yên tĩnh dị thường. Nàng giống như một khối cơ thể bị đóng băng, si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa phùn, không nói một lời.
Đêm qua sau khi Lăng Khiếu Dương phát tiết xong, đem nàng trở về phòng, hắn nhìn nàng không nói một lời rồi phất tay áo rời đi. Trái tim của Hữu Hi sớm đã chai sạn, nhớ kỹ lời Dạ đế nói, còn sống thì còn hy vọng trở về hiện đại, mặc dù khuất phục, nàng cũng vẫn muốn sống.
Cửa bị đẩy ra, tầm mắt Hữu Hi đỡ đẫn nhẹ nhàng nhìn người đi vào. Là Phúc mama, trong tay cầm thứ gì đó rất quen thuộc với nàng, ánh mắt đờ đẫn hiện lên chút ánh sáng, thân thể uể oải ngồi thẳng dậy.
“Có người nhờ ta đưa cho ngươi thứ này”- Phúc mama đi tới, đặt đồ vật xuống bên Hữu Hi, liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái rồi xoay người bỏ đi
“Phúc mama”- Hữu Hi lo lắng hô to, hai tay trắng nõn cầm lấy bọc quần áo, trong mắt có chút chờ đợi hi vọng: “Người đưa đồ đâu rồi?”
Phúc mama xoay người lại, tựa hồ không muốn trả lời Hữu Hi nhưng vẫn đáp: “Đi rồi!”
Hữu Hi gắt lấy nắm lấy, là bao quần áo nàng chuẩn bị lúc sắp đi theo Hoàng Bắc Thiên, bên trong là nhật ký cùng bức họa Nhất Thần. Nàng gặt gao ôm vào ngực.
Hắn đi rồi, đã trở về nhà rồi sao, nàng cũng không thể tiễn hắn được, Hữu Hi thương tâm hỏi: “Hắn có nói gì không?”
“Không có!”- Phúc mama đáp một tiếng, vừa nhớ tới gì đó: “Được rồi, vương gia hạ lệnh cho ta không cần phải hầu hạ ngươi nữa, một ngày ba bữa cơm ngươi tự xuống phòng ăn mà lấy”- Phúc mama nói xong liền rời đi.
Không ai hầu hạ, nàng để ý sao, không! Không cần phải để ý, Hữu Hi hừ lạnh một tiếng, mở bao quần áo, những thứ này tuy không đáng tiền nhưng rất quan trong với nàng, Hoàng Bắc Thiên cố ý trả lại, chứng tỏ tâm trí của hắn đã bình tĩnh trở lại, luôn giống như một người tri kỷ, ngoài lạnh nhưng trong ấm. Trong đầu Hữu Hi lại nhớ tới gương mặt khí phách của Hoàng Bắc Thiên
Ánh mắt nhìn vào bao quần áo… Ngoài nhật ký, bức họa, quần áo, còn có hai chiếc bình sứ nhỏ quen thuộc, Hữu Hi nhận ra là dược trị thương. Hoàng Bắc Thiên từng ở trong vương phủ, biết nàng hay bị thương trên mặt và trên người, hắn nhất định rất lo lắng cho nàng.
Trái tim Hữu Hi vô cùng đau đớn, vì sự quan tâm của Hoàng Bắc Thiên làm nàng cảm động, trong mắt hiện lên sự ôn nhu.
Đêm đã khuya, trời cũng hết mưa, Hữu Hi cơm trưa không ăn, nàng viết xong nhật ký, thu hồi lại, mới cảm giác đói bụng, xoay người xuống giường, Lăng Khiếu Dương muốn làm nàng khuất phục, muốn nàng cầu xin tha thứ, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn như ý? Nàng không thể sống tiêu cực như vậy tự làm mình chết đói.
Mang giầy vào Hữu Hi đi tới phòng ăn, nơi này nàng vốn rất quen thuộc, từng để lại hồi ức giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi tiến vào phòng ăn, thấy Khai mama và mấy người tỷ nữ đều không coi nàng ra gì.
Không sao cả, Hữu Hi trực tiếp đi tới bếp, kiểm tra mọi thứ, bên trong trống trơn, thức ăn sớm đã không có.
“Phu nhân tới trể một chút nên đồ ăn đã hết, nếu muốn thì tự mình nấu lấy”- Giọng nói Khai mama khách khí “Ta đi mang thuốc cho quý phi nương nương đây”
Khai mama nói xong, bưng chén thuốc lên, hướng ra bên ngoài phòng ăn.
Hữu Hi biết bọn họ cố ý, nhưng nàng không than một tiếng, tự tìm lấy gia vị, địa vị của nàng hôm nay không ai coi trọng cả.
Lát sau mùi mì cùng trứng hành thơm ngát bay ra, bụng đói kêu to, trong khí tỏa ra mùi thơm.
Hữu Hi ngồi trong phòng ăn của bọn hạ nhân dùng cơm, tự nhấm nháp chính thành quả của mình, ánh mắt mọi người lạnh lùng nhìn nàng, rồi bỏ đi.
Cứ như vậy qua đi vài ngày, Hữu Hi yên lặng nấu cơm, sua đó an tĩnh rời đi. Hôm nay cũng thế, người khác ăn xong, trong lò bếp tỏa ra mùi thuốc của Lan Quý Phi.
Khai mama vội vàng đi nhà xí, phòng ăn chỉ còn lại Hữu Hi, nàng yên lặng ngồi một chỗ.
Khai mama trở về, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hữu Hi, không khỏi cau mày, hừ lạnh một tiếng, đem dược bưng tới, đổ vào chén, mang lên cho quý phi.
Hữu Hi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng cơm nước xong liền rời đi. Hộ vệ vương phủ vẫn tận trung chức trách, cánh cửa vương phủ đóng chặt.
Mọi thứ đều yên tĩnh đến quỷ dị, nhưng đâu ai ngờ sóng gió đã bắt đầu, phá tan mấy ngày yên tĩnh…
..
Đêm khuya sâu thẳm, Lăng Khiếu Dương từ thâm cung trở về, mang theo sự nhẫn nhịn tức giận, về Nghĩa Hằng Lâu, trong đầu tràn đầy cuộc nói chuyện với hoàng thượng.
“Nhóm ngân lượng cuối cùng chưa vận đến, ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Hoàng Thượng, người nên mời Hoàng Bắc Thiên tiến cung tra hỏi một chút”
“Nếu ngươi không phải vì một người phụ nữ không chịu buông tay, thì làm sao có cục diện này xảy ra. Vì ngươi là hoàng đệ của trẫm, mới cho ngươi một cơ hội, nguyên nhân là do ngươi gây ra, hôm nay xuất hiện nhiều phiền toái như vậy ngươi hãy tự mình giải tuyết, nhanh đem ngân lượng vào hoàng cung, nếu không Trẫm sẽ tra hỏi ngươi”
Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lời hoàng thượng, trong lòng tức giận, Hoàng Bắc Thiên khá lắm, dám cùng hoàng gia đối địch, đánh hắn một trượng, bàn tay gắt gao nắm chặt, vẻ mặt âm tàn.
“Vương gia… vương gia, không xong rồi!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Lưu quản gia, Lăng Khiếu Dương đứng lên, con ngươi đen nhìn quản gia Lưu An té quỳ trên mặt đất: “Có chuyện gì xảy ra!”
“Khởi bẩm vương gia… Quý Phi… Quý Phi nương nương đã xảy ra chuyện!”- Quản gia kinh hoàng nói, run rẩy không ngừng.
Lăng Khiếu Dương chau mày, không kịp nói lời thứ hai, bước nhanh ra ngoài đi đến Di Tâm Cư, đứng trước giường Quý Phi, Thái Y bận rộn chuẩn đoán.
Trên mặt Lăng Khiếu Dương chậm rãi lo lắng, túm lấy áo Thái Y: “Mẫu Phi làm sao”.
Thái Y nhìn Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm tàn, lắp bắp nói: “Dạ… trúng … trúng độc!”