Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1)

Chương 13
Vương phủ.
Xôn xao!!. Cửa bị đá văng ra, trước mắt Hữu Hi tối sầm, bị Lăng Khiếu Dương hung hăng đẩy vào một gian phòng lạ. Nàng bị hắn đẩy mạnh đến té lăn trên mặt đất, đau đớn nhưng cũng chỉ có thể nhăn mặt, không dám hó hé một tiếng
Nàng đã trở về lại, trở về nơi từng hành hạ hàng, mới vừa rời khỏi đây mấy ngày, hắn đã nhanh chóng tìm ra nàng.
Thân thể cao lớn, đứng yên một chỗ quan sát nàng, phượng nhãn tràn đầy tia huyết sắc.
Gương mặt vừa tuấn mỹ vừa lãnh khốc đã trở nên quen thuộc với nàng, nó làm người khác sợ hãi, Hữu Hi không nhịn được kéo thân thể lui về sau.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay xinh đẹp của hắn nhanh nhẹn giữ lấy cằm nàng.
“Ánh mắt của ngươi có ý gì? Sợ hãi sao?”- Ở phía trên môi hắn còn lưu lại vết sẹo nhạt, là kiệt tác của nàng, nàng cắn hắn, chọc giận hắn, mang thêm vết sẹo đôi môi của hắn vừa mở ra rồi khép lại trở nên cực kì gợi cảm. Lời nói nhẹ nhàng nhưng âm trầm khiến cho người khác sợ hãi.
Hữu Hi nắm chặt tay, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lòng bàn tay toát ra rất nhiều mổ hôi. Giống như cá gặp nước, con ngươi càng tràn ngập sợ hãi, mắt ngơ ngác nhìn Lăng Khiếu Dương, miệng khóa chặt không nói nên lời.
“Ngươi tại sao lại phát run, ta làm cho người sợ hãi sao?”- Tay Lăng Khiếu Dương buông ra, di chuyển xuống trước ngực Hữu Hi, hai tròng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, thoát tục của Hữu Hi. Khóe môi còn lưu lại vết sẹo tròn nhợt nhạt, không phải là hắn muốn trừng phạt này vì đã để lại vết sẹo đó chứ. Nếu như thế nàng sẽ cười rộ, vì vết sẹo nhất định rất giống hai lúm đồng tiền…
Hữu Hi tái nhợt, nghiêm mặt, cố gắng kích hoạt âm thanh trong cổ họng, nhưng nàng không cách nào sắp xếp được lời nói của chính mình. Bời vì nàng biết mình nói ra cái gì cũng đều sai, tốt hơn hết là cứ im lặng trầm mặc.
Môi của Lăng Khiếu Dương điểm một nụ cười, tuy mang theo chút sắc huyết nhưng lại đẹp đẽ làm cho người khác bị mê hoặc. Thân thể của hắn tiến đến gần nàng, hô hấp phả vào mặt nàng, không khí xung quanh tràn ngập sự bá đạo và chèn ép.
“Xem ngươi đi, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, nếu biết sợ, sao còn dám bỏ chạy”- Lời nói của hắn dùng toàn từ hoa lệ, tay hắn hung hăng ôm lấy vòng eo nhỏ bé củ Hữu Hi.
Hữu Hi nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương. trong mắt hắn nàng tưởng chừng mình có thể nhìn ra vô số phương pháp hành hạ nàng. Hắn càng tỏ ra bình thường không nóng không lạnh, càng khiến nàng sợ hãi.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới tốt đây, mới có thể giúp cho ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này?”
“Không, buông tha ta, buông tha ta, ta không muốn bị ngươi trừng phạt, ta không muốn”- Hữu Hi bị hắn bức bách đến đường cùng, bật khóc kêu to, đôi tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực kiên cố của hắn, vì sợ hãi nên nước mắt không ngăn được mà chảy xuống
Lăng Khiếu Dương tùy ý để Hữu Hi đánh vào người hắn, sắc mặt không hề biến đôi, cười lạnh nắm lấy cằm Hữu Hi, khiến cho gương mặt đầy lệ phải đối diện hắn.
Con ngươi đen kịt của hắn mang theo một loại ma lực, thẳng tắp nhìn nàng, làm cho nàng phải ngưng khóc.
“Nói ta biết, có phải ngươi rất sợ hãi”- Giọng nói của Lăng Khiếu Dương mang theo một vài tia ôn nhu “Nói thật”.
Hữu Hi cắn môi, gật đầu, đôi mắt đẹp hoảng sợ, mang theo vài tia khó hiểu, khiếp vía nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương thản nhiên nói: “Ngươi cũng biết, trong vương phủ có một tòa thủy lao, bên trong nuôi rất nhiều rắn và các lại trùng khác nhau, ta đang suy nghĩ, không biết có nên cho ngươi vào đó thử một lần”
“Không, đừng!”- Hữu Hi hoảng sợ cuống quýt lắc đầu, vừa nghĩ tới mấy côn trùng đó, nàng đã xúc động đến muốn nôn ra, từ nhỏ nàng đã rất sợ hãi mấy thứ này, tên nam nhân này, chẳng lẽ là trời cao phái tới là khắc tinh của nàng sao.
“Không?- Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo cười, hai tay chậm rãi di chuyển trên người Hữu Hi, một bên nắm lấy phong của Hữu Hi, dẫn tới cả người Hữu Hi cứng đờ, muốn giãy dụa, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lăng Khiếu Dương liền bị dọa đến phát run, cả người bất lực nhìn Lăng Khiếu Dương.
“Ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội, nhưng phải xem ngươi có biết giữ lấy nó không”- Lăng Khiếu Dương tựa như một con mèo đang vờn con chuột mà mình vừa bắt được, đặt nó trong lòng bàn tay để trêu chọc.
Lăng Khiếu Dương mỉm cười, giọng nói vô cùng mê người, mỗi câu mỗi chữ đều dừng lại bên tai Hữu Hi: “Lấy… lòng ….ta”.
“Lấy lòng ngươi?”- Hữu Hi lặp lại câu nói của Lăng Khiếu Dương.
Thân ảnh cao lớn của Lăng Khiếu Dương đột nhiên đứng lên, tiêu sái ngồi trên chiếc giường gỗ.
Hữu Hi chậm rãi đứng lên, nhìn Lăng Khiếu Dương, trái tim lạnh lẽo, lấy lòng hắn, là một việc cực kì khó khăn, nàng đã hiểu hàm nghĩa trong câu nói. Nhưng chủ động lấy lòng nam nhân, thứ nhất nàng chưa bao giờ làm điều đó, cho nên không thể, thứ hai, đối phương là ma quỷ, từng sỉ nhục, từng lấy đi sự trong trắng của nàng.
Nàng không đi tới, không kềm lòng được mà lui về sau.
Lăng Khiếu Dương cũng không vì thể tỏ hấp tấp, ưu nhã ngồi trên cao, con người đen nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nhìn con mồi trong túi của mình: “Đừng quên ngươi là đêm thiếp của ta, nếu như không nghĩ tới việc hầu hạ, ta sẽ để cho rất nhiều nam nhân hầu hạ ngươi.”.< Đêm thiếp: ta nghe thấy hơi kì kì, nhưng không biết thay thế nào.>
Hữu Hi một trận choáng váng, hắn là ác quỷ, thật sự là ác quỷ , Hữu Hi thôi không lùi lại, cẩn trọng từng bước tiến về phía Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương hài lòng khi thấy Hữu Hi thỏa hiệp, khuất phục dưới hắn, trên môi nở nụ cười chế giễu, vươn tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, hai người ngã xuống giường.
Hữu Hi ở trên, hắn ở dưới.
Hia người thân mật dính chặt vào nhau, bọn họ là đã từng làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng không phải như thế này.
Tay Lăng Khiếu Dương kéo một vạt áo của Hữu Hi, len lỏi vào lớp áo bên trong. Bờ vai của Hữu Hi để lộ ra ngoài, vô cùng xinh đẹp.
Hữu Hi rơi vào thế kẹt, thống khổ, không biết nên làm sao cho đúng, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên trên ngực hắn.
Nàng nửa ngồi nửa nằm trên người hắn, tư thế mập mờ, nỗi sợ hãi lúc này không cánh mà biến mất như mây khói.
Con ngươi đen của hắn sắng quắc như sao, nhìn chằm chằm gương mặt nàng, bàn tay mềm mại, nhỏ bé của nàng lại có thể dễ dàng khiến hắn run rẩy.
Hữu Hi vuốt ve hắn, chú ý đến từng nét biến đôi trên mặt Lăng Khiếu Dương, nàng đột nhiên thích loại cảm giác nàng. hắn bị nàng khống chế,  chịu sự sắp đặt của nàng.
Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, gầm nhẹ nói: “Đáng chết, ngươi chỉ biết thế này thôi sao?.”.
Hữu Hi nghĩ ngợi một lát, con ngươi di chuyển, liền cúi đầu, đôi môi đỏ mọng lướt xuống cổ hắn, hôn từ nơi này sang này khác, giống như con chó nhỏ đi đến đâu gặm đến đó, trong ngực Lăng Khiếu Dương kịch liệt phập phồng- tựa như đang nhẫn nhịn cái gì đó, không biết là đang cười, hay đang tức giận mà thở dốc. Hữu Hi muốn ngẩng đầu lên xem, thì đầu óc bị một cơn choáng váng, vừa sực tỉnh lại thì phát hiện hai người đã đổi vị trí.
Trong mắt hắn mang theo tia tức nhận, tựa hồ đối với nàng không hài lòng, trái tim Hữu Hi nhịn không được truyền đến một trận co rút.
“Ngươi thất bại rồi”
Lăng Khiếu Dương lãnh khốc nói, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hữu Hi, dục vọng trong thân thể bộc phát dễ dàng.
Nàng từ từ nhắm mắt, trong lòng khóc, nàng đã rơi xuống địa ngục, không cách nào cứu vớt, Nhất Thần, xin lỗi, ta không nên sống buông thả như vậy…
Hắn nhìn nàng nhắm mắt, bên môi nở ra nụ cười lạnh lẽo, trừng phạt, sẽ không khinh địch như trước đây. Ngươi bất quá chỉ là công cụ để ta phát tiết, ta sẽ làm cho ngươi biết, chạy trốn sẽ nhận hình phạt nặng như thế nào.
Chương 14
Nhất Thần ôn nhu mà lời nói nồng đậm thâm tình: “Hữu Hi ta yêu ngươi!”- Mỗi một chỉ trong lời thề khắc sâu vào tâm trí , khiến người ta rung động.
“Nhất Thần, ta cũng yêu ngươi”- Hữu hi ngọt ngào đáp lại.
Nhất Thần dịu dàng hôn nàng, cảm giác ấm áp, cuồng nhiệt vây lấy nàng, làm cho những thứ hắc ám, lạnh lẽo như băng dần dần biến mất.
Ngay lúc nàng tính vuốt ve gương mặt Nhất Thần, mới phát hiện, nam nhân trước mặt không phải Nhất Thần mà là Lăng Khiếu Dương.
Nỗi sợ hãi, hắc ám trong nháy mắt vây lấy nàng, muốn thoát khỏi Lăng Khiếu Dương, đi tìm lại Nhất Thần của nàng.
Nhưng Nhất Thần sớm đã không gặp, chỉ còn lại gương mặt dữ tợn của Lăng Khiếu Dương, phảng phất muốn đem nàng xé nát. Hữu Hi hoảng sợ không nhịn được thét chói ta, “Ah” một tiếng vang lên, Hữu Hi thở hổn hển từ trong mộng tỉnh lại.
Nhất Thần, Lăng Khiếu Dương, tất cả chỉ là mơ, Hữu Hi nhìn lại căn phòng đơn sơ, giường chiếu bề bộn, cả thân thể đau nhức, chứng minh cuộc hoan ái đêm qua là sự thật, con người thô bạo kia đã rời khỏi.
Hữu hi vùi mặt vào lòng bàn tay, lòng đau khổ không nguôi, Nhất Thần ca, ngươi có khỏe không? Hữu Hi rất nhớ ngươi, chỉ cần nghĩ tới thôi trái tim đã đau đớn.
Trấn tĩnh lại suy nghĩ, Hữu Hi đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền quăng thân thể xuống đất, đi tới phía gương đồng tiền, đưa lưng về gương, xoay qua, xoay lại, muốn nhìn thấy vật trên lưng mình thông qua gương, nàng xem đi xem lại, vẫn chỉ thấy cái vết hồng ngân do Lăng Khiếu Dương lưu lại, ngoài ra không còn gì cả, nhưng tại sao người kia muốn lột da lưng nàng? Trên lưng nàng có bí mật gì sao? Không, nó chẳng có gì cả.
Hữu Hi cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng đành bỏ qua mặc lại quần áo, đang chuẩn bị đi rửa mặt thì cánh cửa lại bị một người hung hăng đẩy ra. Hai người nam nhân mặt không chút thay đổi xông vào.
“Các ngươi có việc gì sao?”- Hữu Hi cau mày, đối với hai người nam nhân vừa xông vào có chút sợ hãi.
Hai người không nói lời nào, trực tiếp tiến lên nắm lấy tay Hữu Hi.
“Hã, các ngươi làm gì vậy!”- Hữu Hi tránh né, thét chói tai, nhưng chân bị chộp lại.
Một người nam nhân giữ chặt tay nàng, giữ ở phía sau lưng, nam nhân khác ở trong tư thế ngồi xổm cúi xuống
“Hã, không, cái ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra”- Hữu Hi hoảng sợ chứng kiến nam nhân trong tay cầm Thiết vòng, muốn khóa vào cổ chân nàng.
“Đây là lệnh của vương gia, hy vọng ngươi phối hợp, không nên chọc giận vương gia”- Nam nhân ngồi xổm bất nhân nói.
“Không, người không thể đối xử với ta như vậy, ta là người, không phải động vật, các ngươi không thể đeo nó vào trên chân ta”- Hữu Hi điên cuồng giãy dụa thân thể chính mình, hoảng sợ kêu to, chân đá loạn xạ, rồi đá vào mặt nam nhân kia một cái.
“Đáng chết!”- Nam nhân mắng một câu, bàn tay ngăm đen tóm lấy chân nàng, răng rắc một tiếng, vững vàng giam cầm lấy chân nàng, rồi sau đó đeo nó vào. Thiết vòng trang sức được gắn vào chân nàng.
Hữu Hi nhìn cổ chận mình bị thiết vòng khóa chặt, đau khóc thành tiếng: “Không, sao có thể như vậy, các ngươi đều là ác quỷ, đều là súc sinh, đều là động vật máu lạnh, không có tính người”
Hai nam nhân buông lỏng nàng ra, Hữu Hi ngã xuống dưới đất.
“Không, đừng, đừng mà”.
Nước mắt Hữu Hi không nhịn được chảy xuống, thống khổ khóc to, cố gắng cởi thiết vòng trang sức trên cổ chân nàng. Thiết vòng trang sức ở dưới chân nàng phát ra tiếng “đinh, đinh”, tay nàng bấu lấy nó đến khi chảy máu. Nhưng thiết vòng trang sức vẫn bình yên ở trên chân nàng, dù nàng có bẻ, có kéo cũng không thể tháo ra.
Hữu Hi thống khổ ôm lấy đầu mình, nắm sấp trên mặt đất, rống đến thất thanh, thiết liên không chỉ trói chặt chân nàng, còn giam cầm lấy đi sự tự do, càng đoạt lấy tự tôn của nàng.
Hữu Hi khóc đến lên, kéo theo thiết vòng trang sức nặng nề, hướng ra phía ngoài, nàng đi vội vàng, nhưng bởi vì thiết vòng trang sức dính chặt trên chân, làm nàng nàng sấp xuống, đầu gối lẫn cổ tay đều chảy xuống, nhưng nàng vẫn tiếp tục đi trong vương phủ tìm kiếm cái gì đó.
Gương mặt tái nhợt, thống khổ tràn đầy lệ xuân, con ngươi xinh đẹp đau xót, nha hoàn đi qua đều dùng ánh mắt đồng tình để nhìn nàng, nàng vừa khóc vừa quát lên: “Lăng Khiếu Dương ở đâu, nói cho ta biết, Lăng Khiếu Dương đâu?”.
Không kịp để nha hoàn trả lời, nàng vội vã cước bộ, mỗi bước chân liên tiếp đều phát ra tiếng đi đinh đang, bước đi thì khó khăn, dù bước nhanh nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
“Lăng Khiếu Dương ngươi là tên hỗn đản, ngươi ra đây cho ta, mau ra đây”- Hữu Hi bất lực thống khổ kêu lên, nhìn vế bốn phía, gào thét, trong lòng phẫn nộ cùng thống khổ mà phát tiết, nước mắt rơi xuống, rực rỡ nhưng lại đau đớn.
Tiếng Hữu Hi la lên truyền đến tai Lăng Khiếu Dương, hắn không nhịn được nhìn ra ngoài, hành vi của phụ nữ này thật ngoài dự đoán mọi người, còn dám thẳng thừng kêu tên hắn.
Hắn từ thư phòng bước ra, tiến đến trước mặt Hữu Hi, trên mặt mang theo nụ cười lãnh khốc.
“Như thế nào? Chưa gì đã vội vã tới cho ta xem thứ trang sức mới của ngươi sao?”
Hữu Hi lảo đảo nhìn Lăng Khiếu Dương, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tái nhợt mang theo vài giật lệ, ngửa đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, phẫn nộ quát: “Ngươi nghĩ mình là vương gia, thì muốn làm gì thì làm sao, trong mắt ngươi ta là cái gì, súc sinh cũng không bằng sao, ta đã nói ta không phải người ngươi cần tìm nhưng ngươi một mực không tin, mặc dù là ta sai, nhưng ngươi không thể muốn làm gì cũng được chẳng cần biết lý do, sao ngươi có thể lãnh huyết tàn nhẫn đến vậy, ngươi cho rằng cái thứ này có thể trói buộc ta sao, dùng cái này để làm cho ta giống như một con chó mà sống sao, không! Ngươi vọng tưởng!”.
Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt tái nhợt của Hữu Hi, người phụ nữ nhu nhược này, lại to gan lớn mật, là người đầu tiên đến chất vấn quyền lực của hắn.
Hắn nói một, ai dám nói hay, ngay cả hoàng đế cũng có phần kiên nể, nhưng người phụ nữ nhu nhược này dám giữ lấy quần áo hắn, nói hắn lãnh huyết tàn nhẫn, nói hắn không có quyền làm như vậy, không biết nên giận hay nên cười.
“Xem ra ta giáo huấn ngươi vẫn chưa đủ, trước khi nói ta lãnh huyết, ngươi hãy nhớ lại cái việc dơ bẩn mà mình làm trước đây, giữ lấy cái tiện mạng của ngươi, đúng ra ngươi phải cảm ơn ta đã nhân từ, càng phải cảm ơn lòng tốt của Dạ Lan, làm người, ta so với ngươi còn có tư cách hơn”.
Hai tay Hữu Hi run tẩy, sau đó li khai, hướng ra phía ngoái, Hữu Hi lùi lại mất bước, sẩy chân mà ngã xuống đất.
Đôi mắt phượng của Lăng Khiếu Dương mang theo tia âm tàn, nhìn lướt qua Hữu Hi ngã ngồi trên mặt đất, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hữu Hi thống khổ nhắm chặt hai mắt, co hai chân lại, cánh tay gầy yếu ôm lấy đầu gối, hai tròng mắt giống bị chân hành hạ đến đau đớn.
Trái tim nhịn không được mà cũng đau đớn, cúi đầu khóc nức nở, nàng là cái gì, là người, vật chơi đùa, hay là cô hồn.
Chương 15
“Nghĩa Hàn Lâu’
Lăng Khiếu Dương tà tà nằm trên cao, thân mặc nội sam màu trắng, cổ mở rộng, lộ ra lồng ngực kiên cố, hắn có vóc người hoàn hảo, gương mặt mê người đủ để khuynh đảo nhiều phụ nữ.
Lúc này, một người phụ nữ ghé sát vào người hắn, quần áo nửa kín nửa mở, tinh tế ôm lấy cổ hắn, lấy lòng Lăng Khiếu Dương.
Nhưng Lăng Khiếu Dương lại hứng thú rã rời, con mắt sáng như tinh nhìn ánh nến trên cao, mới có vài ngày, hắn trong đầu liên tục nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi nàng tựa một hài tử yếu đuối bất lực. Gương mặt mờ ảo như tiên, nhưng tâm địa lại giống ma quỷ.
Chung quy hắn cảm giác Hữu Hi cùng nữ nhân khác có chút bất động, nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại to gan lớn mắt làm người ta líu lưỡi, không có người phụ nữ nào đủ dũng khí hướng về hắn mà rống to, cũng không có nữ nhân dám như vậy chống đối ai, không người phụ nữ nào có thể khiến cho hồn của hắn như bay đi.
Vừa nghĩ tới, cơ thể Lăng Khiếu Dương truyền đến một trận sóng nhiệt, hắn xoay người áp đảo người phụ nữ kia xuống, tiến vào, vừa dùng sức di chuyển hai cái liền mất hết cảm giác.
Hưởng thụ qua mùi vị cơ thể Hữu Hi, tựa hồ đối với người phụ nữ khác đều mất hết hứng thú, cứ đêm đến, lại nhớ tới khối cơ thể mềm mại kia, còn cả cảm giác tê dại.
Lăng Khiếu Dương xúc động bứt ra, một tay đẩy Bạch Uyển, hô to: “Người đâu”.
“Vương gia ngài có chuyện gì phân phó”- Quản gia lưu an từ phía ngoài thất đi tới, cúi đầu hỏi.
“Mang nữ nhân đó đi thị tẩm”- Lăng Khiếu Dương cong môi nói mỉm cười, gợi cảm giác mê người, nhưng lại mang theo mùi lạnh lùng.
Quán gia suy tư một lúc, liền biết Lăng Khiếu Dương vừa nhắc đến nữ nhân đó là ai: “Nô tài cáo lui”.
Quản gia vừa lui ra ngoài, Bạch Uyển vừa xấu hổ lại tức giận, thất vọng. Lăng Khiếu Dương đối với nàng không hề hứng thú, vừa tiến vào đã mất hứng thú, liền muốn thay người, trong lòng sinh ra niềm khổ sở.
“Đi ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương vô tình ra lệnh.
“Vâng ạ”- Bạch Uyển, không tình nguyện đi xuống giường, cúi đầu nhìn thân thể, không cam lòng rời đi.
Lăng Khiếu Dương thì vẻ mặt chờ mong, nằm ở nơi này cùng hắn chính là tội thiếp, ban đêm xuất hiện trên giường cùng hắn chơi đùa.

Vì thiết vòng khóa chân, Hữu Hi đã khóc đã rống đã tức giận, nhưng trừ một điều không cách nào giải khai được, chính là sự thống khổ đến vô cùng.
Nàng vẫn cứ như vậy mà cố gắng sống tiếp, mới hai ngày, nhưng đã bị dày vò đến thống khổ.
Hữu Hi ngồi trên ghế, thống hận nhìn thiết vòng trang sức trên chân, sự phẫn nộ vẫn như cũ chưa từng thuyên giảm.
Lúc cửa bị đẩy ra, Hữu Hi ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy quản gia mang theo hai người phụ nữ đi tới, trong đó có Phúc mama, trái tim Hữu Hi không nhịn được sợ hãi, không biết chuyện gì đang chờ nàng phía trước.
“Đứng lên đi, vương gia cho ngươi đi thị tẩm”- Phúc mama tiến lên từng bước, giải đáp nghi hoặc của Hữu Hi.
Thị tẩm! Tốt lắm!.
Hữu Hi chậm rãi đứng dậy, lúc nàng hai người mang theo dục thùng rất lớn đi vào, sau đó đổ đầy nước vào.
Phúc mama cùng một người phụ nữ nữa tiến lên động thủ, Hữu Hi lùi lại một bước: “Ta tự làm được, các ngươi ra ngoài đi”.
Phúc mama cau mày, đáp ứng nói: “Được, ngươi làm tốt một chút, đừng để vương gia đợi lâu”.
“Ta biết”- Hữu Hi cúi đầu nói.
Quản gia đưa Phúc mama chìa khóa, Phúc mama đón lấy chúng, mở khóa thiết vòng trên chân nàng.
Chân vừa được giải thoát, cảm thấy thật dễ chịu, sau đó cầm thiết vòng cùng mọi người lui ra, chỉ còn lại một mình Hữu Hi.
Cổ chân đã bị sưng đỏ, nàng cố gắng không nhìn thương thể của bản thân, nhanh chóng cởi quần áo, tiến vào dục thùng. rửa sạch thân thể chính mình, sau đó quang lỏa ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng thừ người ra một chút, liền lấy một ít tương đỏ trong bao trộn lẫn với ít phấn. Sau đó tinh tế vẽ lên môi, trên mặt, trên cổ, bên tai, cùng với vùng ngực ở trên.
Đêm này nàng rất mỹ lệ, môi đỏ thắm, lông mi như núi, da thịt như thuyết, vô cùng mịn màng, quần áo không mới không cũ rất đơn giản, nhưng cũng khó che đi vẻ xinh đẹp thoát tục của nàng.
“Xong chưa”- Tiếng Phúc mama không kiên nhẫn truyền đến.
Hữu Hi đi tới trước cửa, mở nó ra: “Đi thôi”.
Ngoài cửa những người vừa nhìn thấy dung nhan Hữu Hi liền lặng đi, sau đó tiện thể hộ tống nàng đến Nghĩa Hàn Lâu, cũng không nghĩ tới Hữu Hi lại đồng ý phối hợp.
Chỉ chốc lát đã tới Nghĩa Hàn Lâu, quản gia mang theo Hữu Hi đi vào.
Tiến vào nội thất, Hữu Hi liền nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đang nằm trên giường, ăn hoa quả, uống trà thơm, đầy đủ các loại sơn hào mỹ vị, trong ánh mắt khó nén tia nhìn lạnh khốc.
“Người đã đưa tới rồi thưa vương gia, nô tài xin cáo lui”- Quản Gia nói xong liền cúi người lui ra ngoài, trả lại không gian cho Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ưu nhã vươn tay, ý bảo Hữu Hi tiến lại, ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu vào tâm trí, đến chết cũng không quên.
Hữu Hi khẩn trương đi tới, trong mắt mang theo tia bất an, sợ hãi, mới vừa đến gần Lăng Khiếu Dương, tay hắn nhanh nhẹ bắt lấy cổ tay nàng, một tay kéo nàng ngã vào lòng hắn.
Vẫn chưa kịp nói gì, hắn đã trực tiếp cướp đoạt đi cơ thể Hữu Hi, hôn lên môi nàng, sau đó thô bạo tiến vào gây cho nàng không ít đau đớn.
Hắn cúi đầu thở dốc, môi tìm kiếm bờ môi như cánh hoa của Hữu Hi, gặm cắn, hôn, hắn thích hôn môi, cắn vào cổ nàng, lại còn cả vùng phong doanh xinh đẹp, trên đó lưu lại toàn vết hôn màu hồng, giống như ấn ký của hắn.
Hữu Hi chỉ có thể yên lặng chấp nhận, cau mày, nhắm mắt lại… Thống khổ.
Da thịt Lăng Khiếu Dương chảy mồ hôi hột, tóc đen bừa bộn, bị khoái cảm làm cho điên cuồng.
Hữu Hi từng chút một từ từ tái nhợt, cảm giác từng đợt không thoải mái, nàng nhìn Lăng Khiếu Dương đột nhiên lộ ra nụ cười khinh mạt.
Một nụ cười đẹp sáng rực đến quái dị, làm cho kẻ rong đang đuổi trên người nàng không khỏi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Hữu Hi “Oa” một tiếng, nôn ra toàn máu tươi.
Thẳng tắp phun vào ngực hắn, khiến hắn run rẩy một chút, hoảng sợ không biết chuyện gì xảy ra.
Đỏ tươi tựa huyết, giống như hoa hồng nở rộ, rơi trên đầu gối, bắn tung tóe vào làn da thịt trắng nõn của nàng, cả gương mặt xinh đẹp cũng nhiễm đỏ.
“Đáng chết, ngươi làm sao vậy?”- Bộ dạng nhuộm đầy máu ai thấy cũng giật mình, Lăng Khiếu Dương bị Hữu Hi làm cho ngây người, hắn vội vàng trấn tĩnh, trong thanh âm chứa cả sự khẩn trương.
“Ta… sẽ không… cho ngươi như ý”- Trong miệng Hữu Hi toàn máu tươi, nhưng lại đang cười, hai mắt xinh đẹp nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cực kỳ tức giận, trái tim rối bời cùng hoảng sợ, lo lắng mà phẫn nộ quát: “Đáng chết, ngươi hạ độc!”.
Hữu Hi chậm rãi nhắm mắt lại, âm thanh yếu ớt nói. “Cùng nhau… cùng nhau trầm luân đi”.
Lăng Khiếu Dương lo lắng hô to: “Người đâu!”-Sau đó đứng dậy, mặc lại quần áo, nhưng cũng cảm giác một trận không khỏe.
Quản gia cùng nha hoàn nghe được tiếng Lăng Khiếu Dương kêu to, vội vàng tiến vào, chứng kiến Lăng Khiếu Dương trước ngực đầy máu, mà trên giường gương mặt Hữu Hi cũng bê bết máu, ai nấy đều kinh hãi.
“Vương gia… Ngài làm sao vậy, nô tài đi truyền thái y.” Quản gia hoảng sợ  nói.
Lăng Khiếu Dương đầu choáng váng, ngã ngồi trên giường.”Nhanh đi truyền thái y… !”
“Vâng ạ. Nô tài đi ngay”.- Quản gia vội vàng chạy đi ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương quay đầu bất tri bất giác nhìn Hữu Hi, vươn tay, gắt gao nắm lấy cằm Hữu Hi: “Thật to gan, ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao, ta đánh giá thấp người rồi, muốn chết, không dễ vậy đâu”.
Lăng khiếu dương nói xong người cũng ngất đi, thân thể cao lớn đè lên người Hữu Hi. Ngay khi bất tỉnh, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, Hữu Hi không thể chết!
“Vương gia, Vương gia!” Hai người nha hoàn sợ đến không biết làm sao
*Thị Tẩm: hầu hạ vua (vương gia)
** Dục thùng: bồn tắm
g ��n ���@�/p>
Không nhìn thấy Hữu Hi, chỉ có cửa sổ bị gãy nát, trong lòng thầm kêu lên không hay rồi, từ cửa sổ phi thân ra.
“Gia, người đi đâu vậy?- Nam tử hỏi một tiếng, rồi đuổi theo.
Hoàng Bắc Thiên đáp xuống mặt đất, giữ lấy một người bán đồ vật ven đường, dữ tợn, lo lắng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy một người phụ nữ không?”
Người bàn hàng rong liền nghĩ tới người phụ nữ bị nam nhân ôm đi, vội nói: “Bị một nam nhân mang đi theo hướng kia”- Người bán hàng rong chỉ tay về một hướng.
Hoàng Bắc Thiên buông người bán hàng rong ra, thân ảnh hướng theo phương hướng kia mà đuổi theo. Nam tử đi theo sau Hoàng Bắc Thiên, dùng cặp mắt kì quái nhìn chủ tử của mình. Chủ tử làm sao vậy, chưa khi nào vội vàng, cấp bách như vậy, nghĩ tới hắn liền đuổi theo.
Nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Hữu Hi.
Hắn giương mắt thất vọng nhìn bốn phía, hai tay siết chặt.
“Chủ tử, người đang tìm gì vậy?
Hoàng Bắc Thiên trong mắt ngập tràn thất vọng, quay đầu, lạnh lùng nói: “Về thôi”.
“Vâng”.
Hai người một trước một sau, rời khỏi nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui