Chương 19
Hữu Hi cố gắng chịu đựng đau đớn, không thể thở được, cảm giác thống khổ, dùng hết khí lực nói: “Ngươi có thể đối đãi cơ thể như với kỹ nữ, nhưng trái tim của ta vĩnh viễn sẽ không cùng loại với kỹ nữ, sẽ không yêu ngươi, ngươi đường đường là vương gia, lại dùng thủ đoạn ti tiện, đoạt lấy tự do, thân thể của người khác, ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, người là cái gì, nhân cách của ngươi ở đâu, ngươi được dạy dỗ ở đâu, hành vi của ngươi so với cầm thú khác nhau chỗ nào?”.
Hữu Hi nói xong, liền cảm giác một bên bả vai bị cắn nhẹ, lực đạo trên cổ cũng nghe đi, nàng mở mắt, trong đêm tối cố gắng chống lại ánh mắt của Lăng Khiếu Dương, trái tim đập mạnh, con ngươi của hắn vừa sáng vừa lạnh lẽo lại kỳ quái.
“Nhân cách, tu vi? Ngươi có sao? Tự tay hại chết tỉ tỉ mình, xứng đáng có nhân cách sao?”
“Tỷ tỷ của ta?”- Đầu óc Hữu Hi chuyển động, Lãnh Dạ Hủy giết chết tỷ tỷ mình? Thật sự không thể tin được, nhưng mặc kệ là thật hay giả, hắn cũng không được quyền đối với nàng như vậy
Lăng Khiếu Dương chế giễu nói: “Ánh mắt của ngươi không có chút áy náy, thống khổ, ngay cả hối hận cũng không, ngươi cố tình sao? Ngươi sống là để nhận hết thống khổ này, dựa vào cái gì Dạ Lan an nghỉ ở dưới đất, mà ngươi thì vẫn sống, ngươi đáng phải sống trong đau khổ, ta chỉ giúp mang lại thống khổ cho ngươi thôi, ngươi căn bản không xứng đáng có được hạnh phúc..!
Vì vương gia rất quan tâm và yêu tỷ tỷ của Dạ Hủy, cho nên mới hận nàng đến như vậy.
Nhưng, hắn mang lại cho nàng toàn thống khổ, làm sao không hận hắn cho được. Hữu Hi nhìn chằm chằm con ngươi Lăng Khiếu Dương, nghĩ tới những nhục nhã cùng thống khổ mà hắn gây ra, nàng trả lời một cách mải mai: “Trong lòng ngươi hận ta, nhưng lại năm lần bảy liệt chiếm lấy cơ thể ta, chính là ngươi đã phản bội tỷ tỷ, thân thể của ngươi đã phản bội tỷ tỷ rồi, cũng phản bội chính ngươi. Ngươi luôn miệng nói yêu Dạ Lan, nhưng chính mình lại phát tiết trên người ta, ngươi là tên nam nhân khốn khiếp nhất, căn bản ngươi không biết yêu là gì?”.
“Ba”- Một âm thanh thanh thúy vang lên, Lăng Khiếu Dương vung tay, phẫn nỗ đánh vào mặt Hữu Hi.
Lực đạo ra tay rất mạnh, làm cho Hữu Hi ngã ngồi xuống đất, hoa mắt choáng váng đầu óc, làm nàng một trận phát mộng.
Nam nhân sinh ra đã bạo lực, đánh người giống như động vậy sao? Không, không phải tất cả nam nhân đều thế, Nhất Thần ca sẽ không, ngay cả Hoàng Bắc Thiên cũng không, chỉ có nam nhân trước mắt. Hắn là kẻ thô bạo, ác liệt, khốn khiếp nhất.
Hữu Hi cảm giác mặt mình nóng rực, đau đớn… tức giận nhưng không biết làm thế nào, tay sờ soạn trên mặt đất, mò lấy một hòn đá nhỏ, không chút nghĩ ngợi đập bể về phái Lăng Khiếu Dương.
“Đinh!! Nàng nện chính xác vào trán Lăng Khiếu Dương, hắn dĩ nhiên không kịp tránh né, là hắn khinh thường không nghĩ Hữu Hi chống trả bằng cách này. Trán Lăng Khiếu Dương một trận đau xót, tay xoa trán, đi hai bước về phái Hữu Hi đang ngã ngồi dưới đất: “Đáng chết”.
Hữu Hi ném xong, mới cảm thấy sợ hãi, hoàng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, mình đã đánh trúng rối!!.
Lăng Khiếu Dương cau mày, không dám nhìn Hữu Hi, phảng phất như đang nhìn quái vật, cái phụ nữ không biết sống chết này, dám dùng hòn đá đập bể đầu hắn. Thật là lá gan rất to, không biết sống chết là gì.
Không thể phủ nhận, Hữu Hi nói, giống như cây kim chạm vào tâm lý của hắn, đúng vậy, hắn tham luyến chiếm lấy cơ thể nàng, thích loại cảm giác tiêu hồn, nhưng không phải là hắn phản bội, không phải!.
Lăng Khiếu Dương phẫn nộ nắm chặt tay, tới gần Hữu Hi, Hữu Hi vẻ mặt hoảng sợ, nhìn Lăng Khiếu Dương nắm tay, quên cả việc đứng dậy đào tẩu.
Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi sưng đỏ, đáy lòng hiện lên cái gì đó, ngũ quan mang theo một tia cuồng loạn, tức giận nói: “Cút cho ta”.
Hữu Hi chậm rãi đứng dậy, lưng thẳng, ngửa đầu, con ngươi như nước mang theo tia hận nhìn Lăng Khiếu Dương. Cuối cùng xoay người, thẳng lưng rời đi.
Vừa tích tắc xoay người, nước mắt rơi xuống không chút tiếng động, nỗi thống khổ, cùng ủy khuất đều đều giữ lại trong tâm.
Dưới ánh trăng, chân nàng rất đẹp, rất trắng, thon dài và đều đều, không chút che đậy chỉ có chiếc quần đùi, bước đi trong đêm
Cảm ơn, Hoàng Bắc Thiên đã mang giày cho nàng, làm cho nàng không phải đi bộ đau đớn. Đó là việc làm ấm áp nhất đêm nay.
Lăng Khiếu Dương nhìn theo thân ảnh Hữu Hi, vung ống tay áo xoay người đi về phía Nghĩa Hàn Lâu, không biết vì sao, trong tâm lại xúc động như vậy.
Lăng Khiếu Dương trở về Nghĩa Hàn Lâu, nha hoàn cùng người hầu đã quét dọn sạch sẽ đại sảnh, quản gia đứng chờ, chứng kiến Lăng Khiếu Dương trở về, trên trán có vết thương.
“Vương gia đầu của người… người đâu đi tuyên thái y”.
Lăng Khiếu Dương cau mày, không kiên nhẫn phất tay áo nói: “Không cần”.
“Vâng ạ”- Quản gia cúi đầu, sau đó lui ra
Lăng Khiếu Dương đi đến gần nội tẩm, không tự chủ đi về phía gương đồng, nhìn chính mình qua gương.
Trên trán sưng lên cùng một vết hồng, là do người phụ nữ to gan kia lưu lại.
Nàng dám đánh hắn?
Nhìn trên trán một vết sưng đỏ, Lăng Khiếu Dương nhìn gương đồng tự nhiên mỉm cười. Tầm mắt chuyển đến nhìn ở môi một vết sẹo nhợt nhạt, là của Hữu Hi cắn hắn, giống như một dấu ấn, cảm giác thật kỳ quái. Cái phụ nữ chết tiệt, lại để trên người hắn nhiều ấn ký đến vậy.
Quản gia đứng cách đó không xa, nghi hoặc nhìn Lăng Khiếu Dương, vương gia tại sao lại vừa soi gương vừa cười, trên trán sao lại bị thương như vậy.
Hành vi của vương gia rất quái lạ, nhưng cũng không dám đi hỏi, chỉ có thể tò mò mà đoán. Đêm im ắng, tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ kì dị.
…
Hữu Hi trở về, Phúc mama nhìn nàng, chết lặng nhìn đôi chân của nàng, sau đó rời đi. trên bàn thức ăn đã nguội lạnh.
Tối nay nước lạnh băng, Hữu Hi tát nước vào mặt mình.
Nàng ngồi xuống viết tâm sự của mình vào nhật ký, lúc này hình ảnh Hoàng Bắc Thiên lại hiện lên.
Viết xong rồi, Hữu Hi mới đi ngủ, đêm nay nàng ngủ không chút yên giấc.
Chương 20
Ngày thứ hai gương mặt Hữu Hi vẫn còn sưng khá to, đau đớn càng không cần phải nói. Hữu Hi ăn điểm tâm, đi tới trong phủ, tâm tình hỏng bét. Nhưng nghĩ tới ngày hôm qua chính mình dùng hòn đá đập bể đầu Lăng Khiếu Dương, trong lòng vừa thoải mái, lại vừa sợ hãi.
Khoảng sân nho nhỏ cực kỳ an tĩnh, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây thổi sàn sạt. Hữu Hi dừng lại dưới tán cây, tay ngắt lấy một mảnh lá, thở dài một tiếng, nằm xuống lớp cỏ dưới táng cây, nhìn ánh sáng xuyên thấu qua từng kẽ lá, đem lá cây đặt trong miệng thổi. Một âm thanh dễ nghe truyền đến.
Là Nhất Thần chỉ nàng, nàng thích cùng Nhất Thần dùng lá cây thổi một khúc nhạc gọi là “Hôm nay, ta muốn gả cho ngươi”, nàng nhớ rất rõ lá cây bị nàng thổi đến rách nát như vẫn không phát ra tiếng. Tức giận Nhất Thần tiến lên hung hăng hôn lấy môi nàng, nụ hôn mang theo mùi của lá cây, sau đó vui vẻ trở về chỗ cũ.
Nhớ lại rõ ràng như vậy, cũng không thể cùng Nhất Thần sóng vai ngồi cùng một chỗ, Hữu Hi cô đơn thổi một khúc, trái tim bị cảm giác đả thương bao phủ. Lệ tích lại từng giọt rơi xuống, không có cách nào thổi khúc nhạc quen thuộc như trước đây.
“Rất êm tai, sao lại ngừng?”
Một âm thanh từ tính mà dễ nghe cách Hữu Hi không xa vang lên, nàng vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn, là Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi một trận bối rối, dùng làn váy che đi thiết liên trên chân nàng, không biết tại sao, nàng không muốn Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mình như vậy., sống nghèo túng chật vật, không có tôn nghiêm, chân đeo thiết vòng trang sức.
“Ngươi sao lại tới đây”- Nỗi sợ hãi bị Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy thiết liên trên chân Hữu Hi đã hoàn toàn quên đi, trên mặt toàn nước mắt trong suốt.
Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi, không hiểu tại sao lại tức giận, nhưng lại thản nhiên nói: “Đi ngang qua”.
Hắn mang theo con ngươi đen có chút phức tạp nhìn thần sắc trên mặt Hữu Hi, khom lưng, không nhịn thân thủ, dùng ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt Hữu Hi. tròng mắt đen thẫm mang theo vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”- Thanh âm lạnh lùng nhưng lộ vẻ quan tâm, rồi lại mang theo tức giận.
Gương mặt Hữu Hi cảm nhận được ngón tay thô ráp của Hoàng Bắc Thiên giúp nàng lau đi lệ, lòng của nàng thoáng giật mình, lập tức có chút thẹn thùng cúi đầu, tay xoa xoa mặt, thấp giọng nói: “Không có gì”.
Hoàng Bắc Thiên nhìn ra được Hữu Hi đang cố tình tránh né, không hề ép hỏi, đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che phủ toàn bộ Hữu Hi ở bên dưới giống như một bóng ma: “Đây là khúc nhạc gì vậy?”.
“Oh,… là khúc nhạc ở quê ta”- Hữu Hi khuất chân ngồi trên cỏ, ngửa gương mặt nhìn Hoàng Bắc Thiên, vươn bàn tay nhỏ bé bên trong có chiếc lá nhỏ về Hoàng Bắc Thiên: “Muốn thử không?”.
Gương mặt đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên không chút biến sắc, chỉ vươn tay tháo xuống vài mảnh lá cây.
“Xem ta trước”- Hữu Hi đem lá cây đặt trên môi làm thử, sau đó dừng lại, nhìn Hoàng Bắc Thiên nói: “Thử xem”.
Những ngón tay thon dài của Hoàng Bắc Thiên đem lá cây đặt trên môi, học dáng điệu thổi của Hữu Hi, “phốc” một tiếng, lá cây bị khí tức cường đại của Hoàng Bắc Thiên thổi chặt đứt.
Nhìn bộ dạng của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi nhớ tới chính mình lúc ban đầu, không nhịn được mỉm cười: “Ngươi dùng sức lớn quá”
Hoàng Bắc Thiên cau mày, đổi một lá cây, tiếp tục thổi, “phốc!”, lá cây bị thổi đứt đoạn.
Hữu Hi bắt đầu cười ra tiếng.
Hoàng Bắc Thiên nhìn nụ cười của Hữu Hi, mặt hắn không chút thay đổi, cố chấp quyết tâm học, mà ánh mắt lại nhìn theo nụ cười của Hữu Hi.
Gương mặt rạng rỡ tươi cười vốn là động lòng người, một loại cảm xúc nồng đậm, hi vọng Hữu Hi vẫn có thể như vậy mà cười vui vẻ.
Hữu Hi có tính nhẫn nại rất cao dạy Hoàng Bắc Thiên, ánh mắt của Hoàng Bắc Thiên rơi vào gương mặt, và trên môi của Hữu Hi.
Nhìn bộ dạng chăm chú chỉ dạy cho người khác của nàng, rồi lại nhớ đến dáng vẻ rơi lệ, trái tim không hiểu sao có chút thương tiếc.
Hữu Hi đã chỉ hết tất cả cho Hoàng Bắc Thiên liền nói: “Tập luyện nhiều là tốt rồi!”.
Bàn tay to của Hoàng Bắc Thiên nắm lấy một vài mảnh lá cây, con ngươi thâm trầm giống như suối chảy, thử một chút lá cây lại đứt, nghiêm mặt nói: “Tamuốn nghe ngươi thổi một khúc”.
Hữu Hi hé miệng cười nói: “Được, cho ta một mảnh lá cây, ta thổi lại cho ngươi nghe một lần.”.
Hoàng Bắc Thiên đưa cho Hữu hi mảnh lá cây, Hữu Hi đặt nó lên môi, mùi lá cây có chút bất đồng, nó mang theo hơi ấm của Hoàng Bắc Thiên cùng mùi hương của hắn, Hữu Hi tiếp tục thổi tấu khúc nhạc ban nãy.
Gương mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng xa xăm, nghe Hữu Hi thổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hữu Hi lại chuyên tâm thổi tấu, nghĩ tới Nhất Thần, nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên.
Hai người không hề chú ý tới bên ngoài có một thân ảnh cao lớn xuất hiện.
Thân ảnh thấy được Hữu Hi cười, nụ cười xinh đẹp, động lòng người.
Lăng Khiếu Dương phẫn nộ nắm chặt tay, đứng ở sau tường, nghĩ tới nụ cười của Hữu Hi, trái tim lại càng tức giận khó chịu.
Nàng trước mặt nam nhân khác lại cười, tức giận.
Chiếc bình sứ nhỏ trong tay một người bị bóp nát, màu trắng của bột phấn vung ra, tuấn nhan nhượng đầy vẻ lo lắng.
Xoay người nhanh chóng rời đi, đôi mắt mang theo huyết sắc khôn cùng, những mảnh thủy tinh nhỏ dính vào tay hắn, hắn hung hăng ném nó xuống đất,
Dựa vào cái gì, ngươi có thể trước mặt nàng nhân khác mà cười, trong khi đó Dạ Lan lại vĩnh viễn an nghỉ dưới đất.
Kể cả ngươi cười, ta cũng sẽ hủy diệt nó.
Ngươi không xứng đáng để cười!
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận, không một tiếng động đi đến, rồi không một tiếng động bỏ đi.
Chương 21
Hoàng Bắc Thiên làm khách quý tại vương phủ ở “Di Hiên Lâu”. Hoàng thượng hạ lệnh do Lăng Khiếu Dương chiêu đãi, thuận tiện bàn bạc một số việc trọng yếu.
Hắn cùng Hữu Hi chia tay, về tới Di Hiên Lâu, vết tích trên mặt Hữu Hi khiến hắn đau lòng, cam giác ấy vẫn còn lưu lại.
“Gia, ngài đã trở về”- Thiếp thân hộ vệ Thiếu Cửu chứng kiến Hoàng Bắc Thiên trở về, cúi đầu ân cần thăm hỏi, ôm quyền hành lễ.
Hoàng Bắc Thiên không nói gì, xoay người ngồi trên chiếc ghế khắc hoa, ngón tay xinh đẹp gõ nhẹ cái bàn, tựa hồ đang đợi Thiếu Cửu
“Gia, thuộc hạ đã hỏi thăm”- Thiếu Cửu vẻ mặt thần bí, cười hì hì nói.
Hoàng Bắc Thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thiếu Cửu một cái, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên: “Nói”.
“Gia, vị nữ tử đó tên là Dạ Hủy, vốn là thiếp của vương gia, cùng tỷ tỷ là Dạ Lan là người mà vương gia yêu nhất, bởi vậy hai tỷ muội thay nhau hầu hạ vương gia, nhưng vương gia vẫn chung tình với Dạ Lan, Dạ Hủy vì ghen ghét cho nên giết chết chính tỷ tỷ mình, trước khi chết, Dạ Lan mới xin giữ lại mạng Dạ Hủy”.
“Ngươi xác định đó là nàng?”- Gương mặt Hoàng Bắc Thiên trở nên âm trầm.
“Vâng, chính là nàng, là người đã một mình nhảy múa, trong phủ ai cũng biết, thuộc hạ chỉ dùng một ít thủ đoạn, nha hoàn ai cũng đều nói”- Thiếu Cửu nhớ lại bộ dạng thẹn thùng của nha hoàn khi nhìn hắn.
Hoàng Bắc Thiên cũng không hề để tâm vào lời Thiếu Cửu nói, Dạ Hủy? Nàng nói tên mình là Hữu Hi…
Ánh mắt hồn nhiên, nhu nhược mà thiện lương, lại là hung thủ giết chết tỷ tỷ mình sao, hắn không tin.
Phiến lá cây trong tay mình vẫn còn độ ấm áp, hắn không khỏi đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi một chút, phát ra âm thanh.
“Gia… ngài không có việc chứ?”- Thiếu Cửu nhìn hành vi quái dị của Hoàng Bắc Thiên không nhịn được hỏi, trước đây chưa từng chủ tử lạnh nhạt của mình đối với một người phụ nữ lại hứng thú như vậy, cũng chưa từng thấy chủ tử đùa giỡn, ở đâu lấy ra một mảnh lá cây.
Mặt Hoàng Bắc Thiên âm trầm, con ngươi lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiếu Cửu một cái.
Thiếu Cửu nhìn chủ tử gương mặt trở nên âm trầm, cúi đầu không thèm nhắc lại, trong phòng lại trở nên tĩnh mịch.
….
Nghĩa Hàn Lâu.
Ánh nến sáng rực, Hữu Hi bị hai người nha hoàn cùng Phúc mama đẩy đẩy tới.
Hữu Hi nhìn thấy thân hình cao lớn, tinh tráng của Lăng Khiếu Dương, trên người mặc quần áo đỏ thắm, đang ngồi bên cạnh bàn bát tiên đầy các món ngon, ghế rộng rộng rãi, phía sau hắn là mấy vị thiếp đang dùng ánh mắt thống hận nhìn nàng.
Các nàng đang ghen tức gì sao? Ghen ghét nàng bị ngược đãi, thật không biết mấy người phụ nữ đó nghĩ gì.
Chứng kiến nàng tiến vào, mắt Lăng Khiếu Dương không khỏi có chút mê mị, gương mặt tuấn mỹ không hề biểu hiện gì, chỉ nghoéo một đầu ngón út, trầm giọng nói: “Lại đây”.
Không phải là lệnh, không thể phản kháng, Hữu Hi đứng đó cách không xa, nhưng không dám lại gần. Đêm nàng qua nàng dùng một hòn đá đập vào đầu hắn, chỉ dám giương mắt len lén liếc nhìn, đã thấy trên trán Lăng Khiếu Dương có vết thương khá to.
Hừ, đáng đời, Hữu Hi trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng cũng chửi thầm, vết thương trên mặt nàng vẫn còn sưng, nàng không có ý định gây ình thêm một vết thương nữa, Lăng Khiếu Dương gọi nàng lại nhưng Hữu Hi nhìn không được lui về sau.
Phúc mama thấy thế đem nàng túm tới, khiến cho nàng đứng bên cạnh Lăng Khiếu Dương, chân khẽ rung
Lăng Khiếu Dương giữ lấy cánh Hữu Hi, hung hăng kéo xuống, thân thể Hữu Hi méo mó rồi ngã xuống, ngã vào lòng Lăng Khiếu Dương.
Mấy người thị thiếp bên cạnh, ánh mắt càng phẫn nộ, đố hận, phản phất giống như đang phóng đao về phái Hữu Hi để giết chết nàng.
Hữu Hi cau mày, tay để trong ngực Lăng Khiếu Dương, lòng đang sợ hãi, không biết Lăng Khiếu Dương muốn làm cái gì, ánh mắt tràn ngập sắc huyết đang nhìn gương mặt lo lắng của nàng, chỉ ánh mắt thôi cũng đủ làm nàng sợ hãi run rẩy.
Lăng Khiếu Dương gắt gao bóp lấy cánh tay Hữu Hi, nghĩ tới Hữu Hi đối với Hoàng Bắc Thiên thì cười động lòng người, trái tim dâng lên một luồng lạnh lẽo. “Tạo sao ngươi lại dùng gương mặt thống khổ đó, mau cười cho bổn vương xem”.
Cánh tay Hữu Hi bị niết đến đau nhức, không khỏi cau mày, vẻ mặt thống khổ. Âm trầm nhìn Lăng Khiếu Dương, thầm nghĩ, đối diện một kẻ như ác quỷ, ta có thể cười được sao?.
“Vương gia!”- Một đạo âm thanh dễ nghe từ trong sảnh truyền tới.
Lăng Khiếu Dương buông cánh Hữu Hi, nhưng ngược lại ôm lấy nàng vào trong ngực, câu môi cười: “Bắc Vương huynh”.
“Thần thiếp tham kiến Bắc Vương”- Các vị thị thiếp trừ Hữu Hi đều hành lễ.
“Miễn lễ”- Hoàng Bắc Thiên vừa nói, ánh mắt lại lạc trên người Hữu Hi, nhìn nàng thống khổ, không cách thoát, trái tim không hiểu sao cũng đau đớn.
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Hoàng Bắc Thiên, không biết nên tránh né thế nào, nội tâm sợ hãi, sợ Hoàng Bắc Thiên chứng kiến nàng như vậy, tâm tình không thể nào nói lên lời.
Lăng Khiếu Dương hô: “Bắc vương huynh mời ngồi”.
“Đa tạ vương gia!”- Hoàng Bắc Thiên nhìn thần sắc thống khổ kèm theo phức tạp của Hữu Hi, trong ống tay áo, bàn tay siết chặt, âm thanh có chút âm tàn. Chân di động, ngồi đối diện Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi tránh không thoát bàn tay cứng như thép, cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Bắc Thiên, trái tim giống như bị xé rách cực kì đau đớn, tôn nghiêm đang từng bước bị lột đi giống như mỗi lớp da bị bóc trần, máu sôi sục.
“Bắc vương huynh, bổn vương kính ngươi một chén, hi vọng rằng sự sắp xếp và khoản đãi của bổn vương khiến Bắc Vương huynh hài lòng”-Một bên cánh tay Lăng Khiếu Dương gắt gao ôm lấy Hữu Hi, một tay bưng chén rượu, trên mặt mang theo vẻ tự mãn, mỉm cười.
“Vương gia khách khí rồi, xin mời”- Nhãn mắt Hoàng Bắc Thiên híp lại, cố gắng không nhìn tới Hữu Hi, tay bưng chén rượu mà phải dừng sức để tránh run rẩy.
“Xin mời”.
Hai người đều là nam nhân cực kì tuấn mỹ, bất phàm nâng chén đồng ẩm, nhưng đều hoài tâm sự.
Lăng Khiếu Dương tối tăm nghiêm mặt, buông chén rượu, phất tay chỉ vào mấy người thị thiếp: “Nhiều mỹ nhân như vậy, Bắc vương huynh nếu thấy hợp ý ai, bổn vương sẽ đưa nàng đi hầu hạ Bắc vương huynh xem sao?”.
Các thị thiếp đều lúng túng, bất an nhìn Lăng Khiếu Dương. Hữu Hi thì càng khiếp sợ, nàng giờ mới biết nữ nhân ở cổ đại này ngay cả quần áo cũng không bằng. Nhớ ở hiện đại lúc coi các điển cố, Tô Đông Pha lấy cớ tặng thiếp, nàng vẫn không tin, lúc này mới biết, việc gì cũng có thể xảy ra.
“Đa tạ vương gia có ý tốt, nhưng thần chỉ sợ không dậy nổi”- Hoàng Bắc Thiên thiên uyển chuyển từ chối, nhưng cách nói chuyện lại lộ ra rất sâu sự cự tuyệt.
“A, Bắc vương huynh xem không thấy ai hợp sao?”- Lăng Khiếu Dương đột nhiên cầm lấy tóc Hữu Hi, đem nàng đẩy về trước “Cái này thế nào, chắc sẽ khiến Bắc vương huynh hứng thú.
“Lăng Khiếu Dương, ngươi là tên khốn khiếp”- Hữu Hi cắn môi, phẫn nộ mà xấu hỗ đến quẫn trí, tay giãy dụa cầm lấy dĩa thức ăn, quay về phía Lăng Khiếu Dương mà hô, Lăng Khiếu Dương nhanh nhẹn tránh ra, toàn bộ thức ăn rơi trên mặt đất, chén dĩa nát bấy.
“Chỉ có điều phụ nữ này không biết nghe lời”- Lăng Khiếu Dương cười âm hiểm, tay giữ lấy sống lưng Hữu Hi, khiến cho nàng ngẩng đầu lên, hắn hung hăng hôn vào môi Hữu Hi, vẻ mặt tà mị.
Làm trò này trước mặt các thị thiếp, các nha hoàn, trước mặt Hoàng Bắc Thiên, hắn cứ như vậy cướp đi tôn nghiêm của nàng, Hữu Hi thống khổ không nguôi.
Hắn là cố ý, cố ý để Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy, cố ý làm cho nàng phải như thế mà chịu đựng trước mặt Hoàng Bắc Thiên? Hắn tựa hồ biết cảm giác nàng, nàng sợ hãi nhất chính là bị Hoàng Bắc Thiên chứng kiến nàng như thế này.