Chap 14
Edit byFijian
Lăng Khiếu Dương cùng người thợ săn trở về, hôm nay hai người họ vào núi bắt được Sơn kê và thỏ hoang, người thợ săn vừa vào cửa đã đặt đồ xuống đất.
Trong tay Lăng Khiếu Dương ôm một con tuyết điêu rất đáng yêu, toàn thân trắng toát, cực kì dễ thương, hắn muốn cho Hữu Hi con thú này để nàng đùa giỡn.
Tiến vào trong căn phòng ấm áp, Lăng Khiếu Dương đi tới phòng Hữu Hi, gương mặt lạnh lùng mang theo sự vội vàng, hắn muốn nhìn thấy nét mặt vui vẻ của nàng, hắn cảm nhận được Hữu Hi chắc chắn sẽ thích tuyết điêu, nhưng vừa vào trong phòng đã không thấy Hữu Hi đâu.
Lăng Khiếu Dương quay đầu dùng đôi mắt hỏi đại tỷ, vẻ mặt đại tỷ không đành lòng nhưng cũng phải nói: “An cô nương nói có việc phải làm, không tiện ở lâu”
Nghe thấy đại tỷ nói vậy, trên mặt Lăng Khiếu Dương hiện lên tia đau đớn và thất vọng, nhẹ buông tay, tuyết điêu kêu lên một tiếng, chạy trốn khỏi hắn, không còn nhìn thấy tung tích nữa.
Đại tỷ cũng không nhẫn tâm chứng kiến bộ dạng khổ sở của Lăng Khiếu Dương, chỉ liếc sang con trai mình rồi đi tới bên bàn cầm lấy mảnh da thú, đưa cho Lăng Khiếu Dương.
“Đây là An cô nương tự tay làm, nói ngươi mặc vào chắc chắn sẽ rất ấm không còn lạnh nữa. thật ra cô nương ấy cũng quan tâm tới ngươi”- Mấy ngày nay bà cũng nhìn ra, công tử có tình nhưng thiếp lại vô tình.
Lăng Khiếu Dương đón lấy lớp da áo tự làm rất mềm mại, bàn tay vuốt nhẹ, vẻ mặt thất vọng, cả người ngồi phịch xuống giường, ánh mắt nhìn chằm chằm áo da thú trong tay, là do Hữu Hi tự làm, hắn mấy ngày qua nhìn thấy nàng tự tay may áo, còn tưởng là làm cho Hoàng Bắc Thiên…
Đại tỷ quay sang nhìn con trai, sau đó đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Lăng Khiếu Dương. Hai tay hắn siết chặt lấy lớp da áo, thật lâu sau không nói câu nào, Hữu Hi bỏ đi hắn lại đuổi theo.
Dù sao hắn cũng không phải người bên cạnh Hữu Hi. Nàng chạy về trước, đuổi theo nam nhân mình yêu, còn hắn, cũng chỉ ở phía sau đuổi theo người con gái mình yêu, cuối cùng chờ nàng quay đầu lại nhìn hắn.
Bóng người cô tịch ngồi trong phòng, đau đớn chờ đợi, sau đó hắn ngồi dậy, mặc vào lớp áo da thú do Hữu Hi tự làm quả thật rất ấm, rất ấm, rất êm, rất êm, giống như cảm giác lúc hắn nắm lấy tay Hữu Hi.
Hắn ngưỡng mộ Hoàng Bắc Thiên có thể mặc những bộ quần áo, những đôi giày do Hữu Hi làm ra, hắn vẫn hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có được. Bây giờ, Hữu Hi đã hoàn thành tâm nguyện của hắn, nàng mất đi trí nhớ quên cả những hận thù xưa kia, quên mất nàng từng rất ghét hắn, chính vì thế hắn mới có được sự quan tâm nhỏ nhoi này.
Nhưng chỉ cần thế thôi là tốt, tự tay Hữu Hi làm, hắn đã rất thỏa mãn, rất quý trọng, ít nhất hắn cũng đã có.
Lăng Khiếu Dương từ biệt đôi vợ chồng hảo tâm tự tìm lấy lấy con đường của hắn, Hữu Hi ở đâu thì hắn cũng sẽ ở đó. Giống như nàng vậy, Hoàng Bắc Thiên ở đâu nàng cũng sẽ ở đó, sẽ không sợ lạc đường, không sợ mất đi phương hướng.
Hữu Hi đi theo Hoàng Bắc Thiên lâu như thế cũng biết chút ám hiệu của Vô Âu Môn, nàng tìm kiếm trong im lặng, hy vọng có thể tìm ra nơi hắn đang trú ngụ, nàng lo cho vết thương của hắn, càng muốn ở bên cạnh hắn.
Có lẽ vì lo sợ Vô Âu Môn có nội gián cho nên họ không còn để lại bất cứ thứ gì, Hữu Hi có tìm cách mấy cũng không phát hiện ra ám hiệu của họ. Nàng thầm suy nghĩ, chẳng lẽ bọ bỏ đi rồi, không ở chỗ này thì đi đâu? Nàng nhớ có lần nàng cùng Hoàng Bắc Thiên nói, hai người cùng hẹn ước, nếu không thể tìm thấy nhau, nàng sẽ để lại khói lửa dùng tín hiệu của 5 lần pháo hoa, sau đó đứng tại nơi pháo hoa hắn sẽ tự tìm nàng.
Hữu Hi mua pháo hoa, đứng ở một nơi khá cao trong vùng ngoại ở giữa trời đêm bắn pháo hoa. Ánh sáng của pháo hoa tỏa ra như ngọc, xinh đẹp, Hữu Hi nhìn bầu trời, trên môi nở nụ cười, trong mắt như nhớ lại gì đó.
Pháo hoa đã bắn xong, ánh sáng tỏa ra trong đêm đen, Hữu Hi lui vào trong góc tối, bất an chờ đợi. Môn chủ sẽ tìm được nàng sao? Liệu có nhìn thấy pháo hoa do nàng bắn? Có thể họ đã rời đi nơi này không?
Hữu Hi chỉ biết im lặng bất an chờ đợi, nhìn xung quanh tối đen một màu, đứng trong gió lạnh chờ đợi. Sau một lúc, Hữu Hi bắt đầu thất vọng, có lẽ môn chủ thật sự đã rời khỏi đây.
Lúc Hữu Hi chuẩn bị rời đi, xoay người lại thì một lồng ngực quen thuộc đã giữ lấy nàng, cánh tay siết chặt dùng sức để ôm. Hữu Hi dù không nhìn nhưng cũng biết là ai, tay nàng cũng gắt gao giữ lấy hắn.
“Hữu Hi”- Hắn vừa đau khổ vừa áy này gọi tên nàng, cúi đầu khóa môi Hữu Hi, một lần lại một lần, nụ hôn đầy sự bất an lo âu, dùng nụ hôn để chứng minh Hữu Hi vẫn còn tồn tại, tồn tại trong lòng hắn.
Hữu Hi né tránh Hoàng Bắc Thiên hôn, giữ lấy quần áo hắn, vội vàng hỏi: “Môn chủ, thương thế của ngươi có tốt lên không?”
Hoàng Bắc Thiên ôm chặt Hữu Hi, không chịu buông tay:“Đừng lo lắng, ta không sao”
Hắn không chăm sóc Hữu Hi tốt, để cho nàng phiêu bạt giữa cuộc sống nguy hiểm này, lúc này, hắn như đánh mất bản thân, muốn giết chết thuộc hạ, Hữu Hi không quan tâm, nhưng hắn rất nghi ngờ họ.
“Nhưng nhị đương gia nói ngươi bị hôn mê, ta rất lo”
Hoàng Bắc Thiên đau đớn thốt lên: “Hữu Hi, ta không xứng với nàng, ta thiếu chút nữa đã hại chết nàng, không bảo vệ được nàng, không cho nàng được hạnh phúc, còn để lạc mất nàng, nàng tại sao không mắng ta, không đánh ta…”
Hữu Hi dịu dàng nói: “Ta biết ngươi không phải cố ý, ngươi bị thương nặng như vậy còn nhớ kêu họ tới đón ta, chẳng qua do ta đi lạc, không thể để mọi người bị liên lụy, hơn nữa, mặc kệ ngươi ở đâu ta cũng tìm ra ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi, ta tự bảo vệ bản thân, tự chiếu cố mình, không muốn khiến ngươi mệt mỏi, hơn nữa ngươi là trượng phu của ta, ta nên đối xử tốt với ngươi mà?”
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên đau lòng nói không nên lời, từ khi Hữu Hi đến chùa, cảm giác của nàng đối với hắn đều là “trượng phu”-. Nàng là thê tử của hắn, nàng muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu, dù hắn chưa từng chạm qua Miêu Hồng.
Tất cả chỉ vì mất trí nhớ mới khiến nàng tiếp nhận, thê tử phải đối xử tốt với trượng phu, nàng là thê tử có thể cam nguyện cho hắn cùng nữ nhân khác. Còn nàng sẽ không đau, chỉ đơn thuần sống cuộc sống của chính nàng.
Vì hắn cười, vì hắn buồn, yên lặng ở bên cạnh hắn, bởi vì hắn nói, hắn không thể không có nàng, dù là mất trí nhớ hắn cũng hy vọng hai người không bao giờ chia ly. Hắn từng nói, nàng đừng đi, nếu là vợ chồng nàng cũng nên tập quen, tìm lại trí nhớ bản thân, hiểu rõ quá khứ giữa họ.
Chính vì mất trí nhớ, nàng mới vô dục vô cầu ở lại bên cạnh hắn để hắn yên tâm làm chuyện cần làm.
Trái tim nhói đau, hắn cúi đầu nói: “Hữu Hi tin tưởng ta, đợi ta giết được hoàng đế, chúng ta sẽ đi ẩn cư sống cuộc sống của hai người, ta sẽ cho nàng hạnh phúc, tin tưởng ta, Hữu Hi, cho ta thời gian”
“Uh, ta tin tưởng ngươi, ngươi cứ yên tâm làm chuyện của ngươi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân, còn ngươi cũng phải tự bảo vệ mình, đừng để bị thương”- Phải, nàng sẽ chờ, chờ hắn sau khi báo thù xong, mọi thù hận đều rũ bỏ thì sẽ cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc đơn giản, không có tranh giành, không có hận, không có thương tổn…
Hoàng Bắc Thiên buông tay Hữu Hi, kéo tay nàng: “Đi, chúng ta quay về!”
“Uh”- Hữu Hi gật đầu nắm tay Hoàng Bắc Thiên, cùng nàng bỏ đi biến mất trong đêm.
Hữu Hi đi theo Hoàng Bắc Thiên một đoạn đường mới phát hiện họ ẩn thân trên một con thuyền chiến đầy hoa ở trên sông. Hoa trên thuyền rất đẹp, những ánh nến lung linh rực sáng, Hoàng Bắc Thiên giữ lấy thắt lưng nàng, nhún nhẹ người nhảy lên thuyền hoa.
Nam nhân giữ thuyền vừa thấy Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi quay lại liền vội vàng đưa thuyền ra giữa hồ. Nhìn sang bên kia, trên mặt sông cũng có vài chiếc thuyền hoa giống như vậy là nơi để các đại gia có tiền tìm đến hoan lạc.
Hoàng Bắc Thiên kéo tay Hữu Hi đi vào trong khoang thuyền, Hữu Hi nhìn thấy Miêu Hồng và Miêu Thanh, nhị đương gia cũng ở đó.
Trong mắt Miêu Thanh bộc lộ sự chán ghét Hữu Hi, Miêu Hồng vẫn với dáng vẻ hòa nhã. Nàng lo lắng nhìn Hữu Hi, rồi đi tới trước, kéo tay Hữu Hi từ trong tay Hoàng Bắc Thiên ra, vội vàng nói: “Tỷ tỷ chịu khổ rồi, tỷ không có việc gì cả làm cho phu quân rất lo lắng, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Hoàng Bắc Thiên sắc mặt ái ngại, quần áo cũng thấm máu, Miêu Hồng quay đầu lại nhìn thấy miệng vết thương lại rách không khỏi kinh hô: “Tướng công, vết thương của chàng lại chảy máu rồi, chắc là do lúc nãy đi quá nhiều nên vết thương lại nứt ra, để thiếp giúp chàng băng bó”
Hoàng Bắc Thiên phất tay, đôi mắt đen nhìn nhị đương gia tức giận rất sâu. Nhị đương gia đi tới bên cạnh Hữu Hi, chắp tay nói:“Thuộc hạ thất trách, hộ chủ bất lợi, xin phu nhân trừng phạt”
Hữu Hi nhìn thoáng qua vẻ mặt xanh mét của Hoàng Bắc Thiên, tự nhận xét: “Là do thể lực ta không tốt, đuổi theo không kịp, không cẩn trọng nên lạc mất, càng không nên trách ngươi”
“Xin phu nhân trách tội”- Nhị đương gia nhận ra trong lòng Hoàng Bắc Thiên có bao nhiêu giận dữ, nếu như không phải lão ở Vô Âu Môn nhiều năm, địa vị quan trọng sợ là đã bị Hoàng Bắc Thiên phế đi.
Nhất định phải trừng phạt sao, không trừng phạt thì không thể ăn nói với Hoàng Bắc Thiên sao, trừng phạt, bản thân nàng không cách nào xuống tay, dù sao cũng là lỗi tại nàng: “Được rồi, chuyện này Nhị đương có sai nhưng không phải tất cả đều là của nhị đương gia, như vậy ta phạt nhị đương gia dạy ta võ công, được không?”- Chỉ như vậy thôi sao? Nhị đương gia ngẩn ra, không thể tin nổi, bọn họ bỏ mặc để nàng tự sinh tự diệt nàng không hận sao?
“Nhị đương gia không muốn sao?”- Hữu Hi hỏi.
“Thuộc hạ tuân mệnh”- Nhị đương gia vội vàng đáp ứng.
Hữu Hi mỉm cười nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, hắn trao cho nàng một ánh mắt thật thâm tình.
“Tốt lắm, các ngươi ra ngoài cả đi”- Hoàng Bắc Thiên ngồi trên ghế, có chút uể oải
Nhị đương gia tự biết rời đi trước, Miêu Thanh bực mình từ khoang thuyền đi lên trên. Miêu Hồng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt có vạn lời nói, ai oán nhìn Hoàng Bắc Thiên, do dự không chịu rời đi
“Ngươi cũng ra ngoài đi”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói với Miêu Hồng.
“Thiếp giúp chàng xử lý vết thương...”
“Không cần, ta tự làm!”- Ngay cả một chút dịu dàng dành cho Miêu Hồng cũng không có, hắn không phải là trượng phu, hắn là môn chủ, chỉ có ở trước mặt Hữu Hi, hắn là trượng phu, không phải môn chủ, Hữu Hi vừa xem hắn là môn chủ vừa đối đãi với hắn như trượng phu.
“Ta giúp ngươi xử lý vết thương”- Mọi người đã đi khỏi, Hữu Hi nhìn vết thuong Hoàng Bắc Thiên chảy máu không nhịn được hỏi.
“Được”- Hoàng Bắc Thiên lên tiếng, hắn rất thích Hữu Hi chăm sóc cho vết thương của hắn.
Hữu Hi đi tới, đôi bàn tay nhỏ bé cởi áo của hắn ra, để lộ vòm ngực bị thương. Vết thương nằm ngay gần nơi tim, chém giết qua lại không phải là chặt đầu địch nhân cũng là đâm xuyên tim.
“Rất đau sao!”- Giọng nói Hữu Hi mang theo chút đau đòng, giúp hắn cởi miếng vải băng ra, Hữu Hi xem xét vết thương dường như rất sâu, nhưng Hoàng Bắc Thiên phản ứng nhanh nên nó đã đâm trật đi.
Hoàng Bắc Thiên không đáp, nhưng lại dùng tay ôm lấy Hữu Hi, Hữu Hi thất kinh kêu lên: “Vết thương của ngươi”
“Đáng trừng phạt là ta, Hữu Hi, ta không bảo vệ tốt nàng, kẻ đáng chết là ta, là ta”- Hoàng Bắc Thiên thì thầm bên tai Hữu Hi.
“Nhưng mà ngươi là môn chủ, hơn nữa còn là phu quân của ta, ta sao dám phạt ngươi”- Hữu Hi cúi đầu nói.
“Chỉ là phu quân thôi sao?”- Hoàng Bắc Thiên lạc lõng nói. “Ta nhớ nàng trước kia đối với ta rất tốt, ta cũng không biết có phải vì yêu hay không, nàng quên đi mọi thứ nhưng với đới xử tốt với ta, chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm. Hữu Hi lòng của nàng còn yêu ta không? Ta rất sợ, nàng mất đi tình yêu của nàng?”
“Như thế này không tốt sao?”- Hữu Hi cúi đầu nói, cẩn thận không đụng vào vết thương của hắn. “Ta rất sợ nhớ lại quá khứ, sợ rằng trái tim ta sẽ đau đớn, cứ như thế này, ngươi là phu quân của ta, ta sẽ cùng ngươi, ủng hộ ngươi, giữ nhà cho ngươi, mỗi ngày vui vẻ không ưu buồn cuộc sống như thế ta rất hài lòng”
“Vậy ta còn mong chuyện gì, tiếc nuối chuyện gì, nàng có thể ở bên cạnh ta là chuyện vui nhất trời đất này. Ta còn mong mỏi xa vời gì hơn”
“Thuốc đây, ta giúp ngươi”
Hữu Hi đẩy Hữu Hi ra, từ trong thắt lưng lấy ra một lọ kim sáng dược, đặt vào tay Hữu Hi.
Hữu Hi cẩn thận giúp hắn thay thuốc, tìm miếng vải sạch băng lại, sau đó giúp hắn mặc quần áo.
Hoàng Bắc Thiên cũng kêu người đưa bữa tối tới, Hữu Hi nhất định đã đói bụng, hắn bảo Hữu Hi ăn cơm cũng hỏi nàng chuyện xảy ra suốt mấy ngày qua.
Hữu Hi nói dối, chỉ nói mình bị lạc, sau đó tuyết rơi ở nhà một người thơ săn trú vài ngày. Nàng không nhắc tới Lăng Khiếu Dương, không nói nàng cứu Lăng Khiếu Dương, cũng không nói tới chuyện Lăng Khiếu Dương hi sinh mạng mình cố gắng vượt qua ngọn núi, nhờ có hắn nàng mới bình yên quay về bên Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương ở trong đêm tuyết đó dùng thân thể của hắn che chở cho nàng khiến nàng rung động cảm kích.
“Hữu Hi, nàng chịu khổ rồi, ta đáng chết”
“Không đừng nói chết, chàng rất tốt”- Hữu Hi vội vàng bịt kín môi hắn.
Tay hắn cầm lấy tay Hữu Hi, đau lòng giữ lấy, nàng mất đi kí ức nhưng vẫn tốt bụng như thế, không muốn tạo gánh nặng cho hắn, để hắn đi làm chuyện bản thân muốn làm kể cả báo thù. Trái tim hắn ngẩn ra, vội vàng giữ lấy vai Hữu Hi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hữu Hi.
“Hữu Hi, nàng nói cho ta biết, nàng có mất trí nhớ không?”
“Sao?”- Hữu Hi nghi hoặc nhìn hắn.
“Nàng không bất trí nhớ đúng không?”- nàng chỉ không muốn tạo gánh nặng cho hắn, nên giả vờ mất trí, tỏ vẻ sung sướng, làm bộ không quan tâm, ở lại bên cạnh hắn, cùng hắn, để cho hắn làm chuyện hắn muốn làm, là thế này sao?
Hữu Hi thở dài, tay đặt trên vai hắn, an ủi nói: “Môn chủ, ta biết chuyện ta mất trí nhớ ngươi rất khó tiếp nhận, luôn hi vọng ta nhớ lại nhưng ta thật sự không nhớ nữa”
Trái tim Hoàng Bắc Thiên rất khó chịu rất mâu thuẫn, cuối cùng thất vọng buông tay Hữu Hi. Hắn đau lòng nói: “Đi nghỉ đi, để nàng liên lụy rồi!”
“Uh, ngươi cũng nghỉ đi”- Hữu Hi không hỏi nữa.