Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3)

Chap cuối_ Part 3
Hoàn chính văn
Hoàng Bắc Thiên cũng từ hôn mê dần dần tỉnh lại, theo tiềm thức hắn sờ nơi trái tim mình, vẫn đang đập. Hắn không chết sao?
Lúc Miêu Hồng tiến vào gọi hắn, hắn biết bản thân thật sự không chết nhưng chẳng phải hắn đã dùng kiếm đâm xuyên qua tim mình sao?
Hắn không chết, vậy Hữu Hi sẽ ra sao, nàng sẽ rất cô đơn, Hoàng Bắc Thiên chìm đắm trong đau khổ. Thầm đoán có lẽ Dạ Đế cứu hắn, chỉ có Dạ Đế mới có khả năng cải tử hoàn sinh.
Vài ngày sau, hắn nhận được phong thơ của Hữu Hi, hắn biết nàng chưa chết, thật tốt quá. Hắn kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà Hữu Hi ra đi, không nói đi đâu chỉ nói hắn hãy bảo trọng.
Hắn cùng Hữu Hi không thể quay về như trước sao? Cho dù đi khắp thiên sơn vạn thủy, hắn cũng muốn tìm kiếm tung tích Hữu Hi, hắn quyết định rời đi Vô Âu Môn.
Miêu Hồng không cam tâm, nàng dù không thương hắn, nhưng hắn là trượng phu của nàng, sau này mọi thứ đều dựa vào hắn. Chỉ cần hắn là hoàng đế, nàng sẽ là hoàng hậu, nhưng hắn bỏ đi nàng không cam lòng. Nàng giữ hắn lại không vì yêu, cũng không phải tình vợ chồng, chẳng qua thỏa giấc mộng hoàng hậu của nàng.
Hoàng Bắc Thiên cưỡi ngựa, đi ra đường, trong lòng bình lặng nhìn xa về phía chân trời. Hắn không biết đi đâu để kiếm, nhưng không sao mỗi một tấc đất hắn cũng không bỏ qua.
Miêu Hồng cỡi ngựa theo sau Hoàng Bắc Thiên, không cam lòng gọi to: “Hoàng Bắc Thiên, chàng rời đi Vô Âu Môn, từ bỏ mọi thứ, chàng tìm được An Hữu Hi thì sao, không có thuốc giải, hai người vĩnh viễn không thể hòa thành một, không thể cùng nhau”
Hoàng Bắc Thiên cười phong khinh vân đạm: “Chỉ cần tìm được Hữu Hi ta không quan tâm mấy thứ này.” Đúng vậy, hắn cái gì cũng không cần, không cần quyền lực, không cần tiền tài, nhưng hắn chỉ là chính mình, hắn là Hoàng Bắc Thiên.
Cũng không quay đầu lại, hắn giục ngựa chạy đi, đem Miêu Hồng vứt lại sau, hắn cùng nàng ta đã nói rất rõ, hắn sẽ giao tất cả vàng bạc lại, nàng muốn làm sao thì là chuyện của nàng.
Đoạn tuyệt đi!
Hoàng Bắc Thiên chu du khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Hữu Hi, nơi nào cũng tìm, nhưng Hữu Hi không hề thấy đâu, hắn suy nghĩ liệu Hữu Hi đã không còn trên nhân thế thì sao, lá thư này chẳng qua là muốn an ủi hắn.
Lúc hắn chết giả chắc chắc Hữu Hi cũng rất đau khổ. Chỉ là hắn không biết, lúc này đây Hữu Hi đã mang thai một đứa trẻ không phải của hắn, sự đau khổ của nàng hắn không biết, nàng phải tự mình gánh cả quá khứ.
Trải qua một thời gian tìm kiếm cũng đã là hai năm, hắn biết, Hữu Hi và hắn không thể quay lại như xưa. Lúc nhìn thấy phong thư của Hữu Hi, hắn chỉ biết mối quan hệ giữa hai người đã đổi thay.
Hữu Hi lựa chọn một cuộc sống đơn độc, hy vọng họ sẽ không gặp lại, Hoàng Bắc Thiên nghi hoặc trong lòng muốn có đáp án nên luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn không biết, sự sống của hắn là dùng mạng Lăng Khiếu Dương đổi lấy, hắn không biết hai mắt của hắn là của Lăng Khiếu Dương, mà Hữu Hi cũng không hy vọng hắn biết.
Tất cả cho đến nay vẫn là bí mật.
Hoàng Bắc Thiên lại đi đến nơi mới. Một tòa thành nhỏ, trang trí tú lệ nhã nhặn. Lúcđi trên đường, hắn đã có thói quen im lặng đưa mắt tìm kiếm, lần lượt thất vọng lần lượt tỉnh lại.
Trên đường không ít người qua lại, nơi này dân chúng có vẻ rất cởi mở, không ít nam nữ trẻ tuổi nắm tay nhau đi trên đường, tay còn đeo vòng tình nhân.
Điều này khiến Hoàng Bắc Thiên nhớ tới lúc ở Đồng thành, hắn cùng Hữu Hi cũng như thế. Trong lòng nhen nhóm hy vọng, tầm mắt vội vàng dáo dác nhìn những cửa hàng lưu niệm bên đường, trống nghịch đập thình thịch, khí tức của Hữu Hi ngày càng gần.
Cuối cùng một căn nhà trang trí bằng hoa hấp dẫn ánh mắt hắn, trước kia ở Đồng Thành Hữu Hi cũng từng mở cửa hang hoa thế này. Tâm Hoàng Bắc Thiên rung lên, hắn nhảy xuống ngựa, trái tim nhảy lên, Hữu Hi, Hữu Hi ở chỗ này sao?
Trái tim kiềm chế nỗi kích động, bỏ con ngựa lại, từng bước thong thả đi vào cửa hang. Bên trong chiết rất nhiều hoa, nhiều cái rất tinh xảo, đa dạng đều là những thứ hắn quen, thậm chí hắn còn cảm nhận được khí tức của nàng.
Trong mắt bắt đầu long lanh đẫm nước, hắn cuối cùng cũng tìm ra Hữu Hi. Tầm mắt nhẹ nhàng, hắn nhìn thấy một tiểu nữ nhân dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trong tay ôm một tiểu oa nhi chừng 1 tuổi, nàng đùa vui, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.
“Hữu Hi”- Hai vành mắt Hoàng Bắc Thiên ướt át, ngây ngốc nhìn tiểu nữ nhân, hắn cuối cùng cũng tìm ra nàng, hắn kích động nói không nên lời.
Dù bận rộn đùa giỡn với hài tử nhưng tiểu nữ nhân cũng quay đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên. Nàng lặng đi, đối mặt với Hoàng Bắc Thiên có chút giật mình, nhưng ngay lập tức nàng mỉm cười rực rỡ, rồi đi về phía hắn. Tiểu cô nương trong lòng nàng cũng mỉm cười ngọt ngào với hắn, đôi mắt rất giống Hữu Hi.
Hai người mặt đối mặt, nàng không nói gì, hắn cũng không mở miệng, chỉ vươn tay ôm lấy Hữu Hi.
“Ta cuối cùng cũng tìm được nàng Hữu Hi!”
Hữu Hi thản nhiên cười, không nói gì, hai người im lặng đứng đó, ôm nhau, xa cách bao nhiêu ngày, những mẫu thuẫn khúc mắc khi xưa bây giờ chỉ còn nụ cười bình thản hạnh phúc.
Sau khi buông Hữu Hi ra, đôi mắt đen của hắn nhìn nàng, hắn là Hoàng Bắc Thiên dùng đôi mắt của Lăng Khiếu Dương nhìn nàng, nhìn nàng hạnh phúc, nhìn nàng cười vui vẻ. Dù Lăng Khiếu Dương yêu nàng đã rời đi nhân thế.
Hữu Hi nhìn đôi mắt đen đó cười hạnh phúc, cười vui vẻ.
Xuyên qua không gian, cổ đại là 30 năm nhưng ở hiện tại Hữu Hi chỉ hôn mê 5 năm.
Cổ đại ba mươi năm, hiện đại năm năm.
Hữu Hi hôn mê suốt năm năm không tỉnh, tất cả những người quen của nàng đều đánh mất hy vọng, thậm chí quên mất nàng, ngay cả Nhất Thần và em trai đều cảm giác nàng sẽ không tỉnh.
Hôm nay là buổi sáng nắm sớm, Hữu Hi yên tĩnh nằm trên giường, tay đột nhiên giật giật. Nhưng không ai phát hiện điều dị thường của nàng, Hữu Hi chau mày, đầu chớp mắt cuối cùng mở mắt. Thân thể ngồi bật dậy, hai mắt mở to nhìn bốn phía.
Cả không gian trắng toát, là bệnh viện, có mùi đặc trưng của bệnh viện, nàng nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu, nhìn y phục trên người mình, trên cổ còn đeo cả vòng cổ.
Bệnh viện ở hiện đại, Hữu Hi ngây người, nàng không phải ở cổ đại sao, trong đầu hỗn loạn, hiện lên hình ảnh Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên, lúc đó còn ái hận tình cừu khắc cốt ghi tâm.
Nhưng tất cả đều là giả sao?
Hoàng Bắc Thiên là giả, Lăng Khiếu Dương cũng là giả, Dạ Đế cũng là giả, theo kinh nghiệm của nàng tất cả đều là giả? Nhưng cảm giác sâu sắc tựa như không phải là giả, nàng không hề nghĩ mọi thứ là mơ.
Hữu Hi lại nhớ tới con người lãnh khốc kia khiến cho trái tim nhói đau, mỗi lần nhớ tới đều thế… là Lăng Khiếu Dương chết ở trong lòng nàng, những lời hắn nói, những việc hắn làm. Trái tim bắt đầu đau đớn, tay Hữu Hi giữ chặt nơi trái tim, trái tim sao lại đau như thế, đau đớn toàn tâm, nhưng lúc này Hữu Hi nghe cạch một tiếng, có ai đó đánh rơi đồ xuống đất.
Hữu Hi chưa kịp hiểu rõ, liền nghe tiếng thét chói tai: “Bác sĩ Lý, bệnh nhân ở giường số tám đã tỉnh”
Tiếng la mang theo uy lực rất lớn, nhanh chóng mấy người mặc áo trắng đi tới nhìn nàng, trong mắt cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ. Sau đó họ kiểm tra toàn bộ cơ thể nàng.
Trong mắt mọi người đều kinh ngạc, không dám nhìn tin. Bác sĩ trung niên dẫn đầu vội nói: “Tất cả đều tốt, quả thật là kỳ tích, thật sự là kí tích, ta phải viết báo cáo, nhất định phải viết, quả thật kì tích”
Hữu Hi vừa định nói chuyện, người bác sĩ lại hỏi: “Cô có thể nói chuyện không? Cô có chỗ nào không thoải mái không? Cô nghe rõ chúng tôi đang nói gì sao? Thử cử động xem!”
Một loạt câu hỏi đặt ra cho Hữu Hi, nàng không biết trả lời sao, đợi bác sĩ ngừng hỏi, nàng cố gắng hồi lâu mới mở miệng nói:“Cảm ơn, tôi… Rất khỏe”
“Oa, thật sự kỳ tích!”- Mọi người trầm trồ.
Hữu Hi xốc chăn mền đi xuống đất, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
“Trời, trời ơi, cô có thể tự do cử động. Bác sĩ Lý, tôi không hoa mắt chứ”- CÔ y tá dùng tay vỗ trán nhắm mắt lại.
“Không tin nổi”- Bác sĩ cuống quít lắc đầu, nhưng lại cao hứng nói. “An tiểu thư, cô biết không, cô hôn mê suốt năm năm, có thể tỉnh lại quả thật kì tích, huống chi tình trạng cơ thể cô… lại hoạt động như người thường, quả là kì tích”
Năm năm.
Hữu Hi sửng sốt, nhưng chẳng lẽ 30 năm ở cổ đại trôi qua là hư ảo, là giả, xuyên không, tình yêu, có con đều là giấc mơ sao? Trong tiềm thức nàng không nghĩ đó là mơ, dù đau đớn, dù thương tâm, cảm giác rất thật.
“Tôi giúp cô báo với người nhà, họ sẽ rất vui”- Bác sĩ Lý kích động hồi lâu mới nhớ tới thông báo cho người nhà.
“Người nhà của tôi”
“Đúng vậy, lúc cô hôn mê, em trai cô và người tên Nhất Thần đã chăm sóc cô suốt năm năm”
Chăm sóc nàng năm năm qua, thật là làm khổ em trai và Nhất Thần, nàng rất muốn gặp họ, rất muốn, rất muốn
Có người nhắc: “Nhưng hôm nay là ngày Nhất Thần kết hôn, không biết có nên tới không!”
“Nhất Thần kết hôn sao?”- Hữu Hi kinh ngạc hỏi, trong mắt khẽ sửng sốt.
“An tiểu thư cô cũng đừng nên đau lòng, cô cũng biết bản thân hôn mê lâu như thế… cho nên”- Trải qua thời gian dài, tình cảm giữa Hữu Hi và Nhất Thần chỉ còn là chuyện xưa
“Ta biết, ta có thể hiểu”- Hữu Hi gật đầu. “Tôi muốn ra ngoài, đừng báo cho họ biết, tôi muốn gây cho họ niềm vui lớn, được không?”
“Nhưng cơ thể của cô?”
“Tôi rất khỏe”- Hữu Hi đi vòng vòng. “Tôi sẽ chú ý, mọi người cũng nói tôi hiện giờ rất khỏe, là kỳ tích mà phải không?”
“Nhưng…”- Bác sĩ do dự.
Hữu Hi vội nói: “Mọi người yên tâm, ta không đi phá họ đâu, họ là người ta yêu nhất, ta cũng mong họ hạnh phúc”
“Vậy cũng được”- Bác sĩ cũng đồng ý. Hắn không thể phủ nhận, lời Hữu Hi là thật tâm, nếu như Nhất Thần biết Hữu Hi tỉnh lại, hắn sẽ hủy bỏ hôn lễ, không quan tâm mà chạy tới đâu, Hữu Hi ngăn cản không cho họ báo, cho nên, hắn khẳng định Hữu Hi thật tâm mong Nhất Thần hạnh phúc. “Nhưng cô vừa tỉnh…”
“Ta chỉ hơi đói thôi”- Hữu Hi che bụng cười, rất chân thật đáng yêu.
“Chuyện này thì đơn giản thôi”- Bác sĩ Lý ấm áp cười.
“Cảm ơn”- Hữu Hi cảm ơn cười.
Hữu Hi ăn chút cháo thanh đạm, tinh thần cũng tốt hơn, còn thừa thời gian, nàng kiểm tra thân thể toàn diện. Dù cơ thể có hơi yếu, nhưng tất cả đều tốt, Hữu Hi cảm ơn bác sĩ rồi thay quần áo đi ra khỏi bệnh viện.
Thế kỉ 21 này vừa quen thuộc vừa xa lạ, khoảng thời gian năm năm, đã xóa dần đi những thứ quen thuộc.
Nhất Thần tổ chức hôn lễ tại giáo đường, bác sĩ Lý nói cho nàng biết nơi tổ chức, còn kêu người đưa nàng đi. Quả thật là tốt.
Xe dừng lại trước giáo đường, nơi này yên tĩnh, Hữu Hi cảm ơn người đưa nàng tới rồi từng bước đến gần giáo đường.
Nàng nghe được tiếng chúc phúc từ giáo đường, chúc phúc những đôi mới kết hôn, trái tim Hữu Hi tuy có cảm giác mất mát nhưng không đau lòng mà nàng còn chúc phúc, chúc phúc Nhất Thần tìm được hạnh phúc.
Nàng nghe người bên trong giáo đường nói nguyện ý, nàng nghe tiếng Nhất Thần, giọng nói sau năm năm xa cách, từ ngây ngô trở nên trầm ổn.
Không thể phủ nhận, Hữu Hi rất nhớ Nhất Thần, nhớ hắn nhiều, nhưng nàng không có dũng khí gặp hắn.
Hôn lễ không biết khi nào thì kết thúc, mọi người chậm rãi rời khỏi giáo đường. Hữu Hi vội vàng trốn đi, lúc này nàng không muốn quấy rầy Nhất Thần, nàng trốn sau một cây cổ thụ giữa khuông viên.
Nhoài đầu ra, nàng thấy Nhất Thần, cánh tay hắn bị bàn tay của cô dâu đang kéo lại, trên mặt hai người cười hạnh phúc.
Hắn hạnh phúc, chỉ có hạnh phúc mới cười như thế, Hữu Hi yên tâm rồi. Nhất Thần không còn là thanh niên mới lớn, mà là người trưởng thành, trên trán mang theo nét u buồn.
Nàng cũng nhìn thấy gương mặt quen thuộc khác, đó là em trai nàng, là hắn, hắn cao hơn nhiều, Hữu Hi muốn xông lên ôm lấy hắn.
Nhưng nàng kiềm lại xúc động, không nên quấy rầy hạnh phúc của họ. Không hiểu sao, Hữu Hi đột nhiên muốn khóc, hình như bản thân mất đi gì đó, là thời gian, thời gian năm năm, nàng đã bỏ lỡ nhiều thứ, nàng dùng tay che kín môi ngăn bản thân bật khóc thành tiếng.
Nhất Thần, anh nhất định phải hạnh phúc, biết không, nhất định hạnh phúc, hai mắt nàng đẫm lệ, cúi đầu tháo từ trên cổ xuống một chiếc vòng cổ mà Nhất Thần cho nàng, trên đó có một chiếc nhẫn, lúc này nhìn thật quen thuộc.
Hữu Hi nhớ tới cổ đại hư thật hư giả kia, nhớ chiếc nhẫn Hoàng Bắc Thiên cho nàng. Nàng mỉm cười, nụ cười mang theo nước mắt, nàng lặng lẽ treo vòng cổ lên cây.
Là thật, nàng xuyên qua, nàng yêu Hoàng Bắc Thiên, cũng hận Lăng Khiếu Dương, hận hắn nhưng lúc này lại nhớ hắn, trái tim thắt đau. Hữu Hi yên lặng lui ra sao, hình ảnh Nhất Thần trong mắt nàng xa dần, tân nương ném bó hoa, ai đón được sẽ là người xuất giá tiếp theo.
Trong tiếng sung sướng, không ai để ý tới Hữu Hi, một ánh sáng chói lên hấp dẫn ánh mắt Nhất Thần.
Hắn thả lỏng cô dâu, đi nhanh tới nơi Hữu Hi vừa trốn thấy bên nhánh cây có chiếc vòng cổ. Hắn ngây ngẩn người, đôi mắt nhìn xung quanh, tay siết chặt chiếc nhẫn, trong lòng nóng nảy mù quáng muốn tìm kiếm, muốn đuổi theo thứ gì đó, nhưng không biết phương hướng.
“Nhất Thần, anh sao vậy?”- Cô dâu vẻ mặt nghi hoặc, đi tới cạnh Nhất Thần, quàng tay hắn.
Nhất Thần không yên lòng, trên gương mặt đượm vẻ lo lắng, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng nhìn về phía cô dâu.
“Không sao… quay về thôi, xin lỗi, anh tưởng mình nhìn thấy người sao”
“Uh… tất cả mọi người đang chờ đi thôi!”
Nhất Thần gật đầu, theo cô dâu xoay người đi. Năm năm chờ đợi, chỉ vì bỏ qua một ngày, một ngày lỗi đó là lỗi cả đời, Nhất Thần kết hôn rồi.
Hữu Hi theo lối đi bộ đắm chìm trong suy nghĩ, người lui tới hai bên đi thoáng qua nhau.
Tâm trạng Hữu Hi phức tạp, nghĩ tới mọi thứ ở cổ đại, không tự chủ lại nhớ tới nam nhân khiến nàng đau đớn như vậy.
Là yêu sao.
Không phải, chỉ biết, trái tim rất đau, chưa từng có ai khiến nàng đau lòng như vậy. Dù Hoàng Bắc Thiên từng thương tổn, tất cả, nàng chưa từng đau đến đó, giống như bị bệnh, đau đến muốn chết đi.
Hắn đem hai mắt dâng cho nam nhân nàng yêu, đơn giản là hắn muốn dùng hai mắt nhìn nàng hạnh phúc. Hắn hiến trái tim mình cho nam nhân nàng yêu, đơn giản, hắn muốn dùng trái tim đó yêu nàng, vì nàng chưa từng cho hắn cơ hội đi vào lòng nàng.
Hắn nói, hắn sẽ đợi, đợi nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhìn thấy tình yêu của hắn đối với nàng.
Nàng nói không, nàng sẽ không quay đầu lại, không bao giờ.
Hắn lại vẫn cố chấp: “Ta sẽ chờ nàng, ta vĩnh viễn đứng ở phía sau này, chờ nàng quay đầu lại”
Nghĩ tới lòng nàng lại đau, rất đau, Hữu Hi giữ chặt nơi tim, dừng chân. Lúc dừng lại, trong đầu nàng có một ý niệm mãnh liệt, muốn quay đầu lại, chậm rãi xoay người, quay đầu lại nhìn.
Lúc nhìn lại phía sau, trước mắt là một nam nhân cao lớn anh tuấn, gương mặt quen thuộc, lạnh lùng nhưng khí phách. Trái tim Hữu Hi nảy lên, hít thở không thông, run rẩy, đau đớn nước mắt rơi xuống.
Trong tay hắn cầm bó hoa hồng lớn, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ ửng đỏ si ngốc nhìn nàng.
“Ta sẽ chờ nàng, ta vĩnh viễn đứng ở phía sau này, chờ nàng quay đầu lại”
Hắn chờ nàng, vẫn có bóng người đó chờ nàng quay đầu lại nhìn hắn.
Hữu Hi từ yên lặng rơi lệ rồi bật khóc đến thất thanh, nàng muốn mỉm cười nhưng tươi cười không được lại thành bật khóc đến mất hình tượng.
Nàng không biết hắn đợi nàng bao lâu, không biết đợi bao nhiêu thế kỉ, tại sao hắn lại khiến nàng đau lòng như thế.
Nam nhân đi nhanh về trước, tới trước mặt nàng, cánh tay dài ôm nàng thật chặt. Tuấn nhan hiện rõ lên trong mắt nàng, nước mắt như suối tuôn trào, không kiềm được chảy ra.
“Hữu Hi”- Hắn cười gọi tên nàng, trong mắt đã ướt, ngấn lệ giọng nghẹn ngào, xúc động cao hứng nói. “Hữu Hi anh cuối cùng cũng đợi được em quay đầu lại nhìn anh, chỉ chờ em đối với anh như vậy…”
Tay Hữu Hi giữ chặt thắt lưng hắn, khóc, nghe trống ngực của hắn.
“Hữu Hi, anh có thể hôn em không?”- Hắn câu môi cười, đôi mắt đen thâm tình.
Hữu Hi bật cười, tiếng khóc nhỏ đi, từ trong lòng hắn ngẩng đầu, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn, nàng muốn hôn hắn, mặc kệ vì sao, hận cũng được, yêu cũng được, nàng chỉ muốn hôn hắn, ôm hắn.
Hai khối thân thể đan vào nhau, hắn hôn nàng thật sâu, như muốn đem cả cơ thể nàng hòa vào hắn. Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, phảng phất như có được cả thế giới, hắn luân hồi hàng ngàn năm, cuối cùng cũng đợi được nàng quay đầu lại cười nhìn hắn
Gặp lại không phải kết thúc quá khứ mà là bắt đầu…
-----Hoàn----
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Chimcanhcut100786 – Hải Băng – nangmualachuyencuatroi
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui