Chương 7
Cơ thể bị Lăng Khiếu Dương lấp đầy, lòng có chút lo sợ không yên, Hữu Hi cúi đầu kêu: “Khiếu Dương......”
Thân thể hắn đặt nặng nề trên người Hữu Hi, hắn thở gấp gáp: “Lần đầu tiên... lần đầu tiên, không phải là cho anh.... “
Hữu Hi đưa tay ôm lấy Lăng Khiếu Dương có chút bất an: “Anh, anh có thể không để ý không, em không phải… không phải… lần đầu tiên!”
Lăng Khiếu Dương nhìn ánh mắt bất an của Hữu Hi, trong đầu chợt nhớ tới sự khước từ của nàng liền nói: “Chính vì vậy em mới không cho anh chạm vào em sao?”
Hữu Hi đỏ mặt, hơi ngượng ngùng gật gật đầu. Nàng thật sự để ý suy nghĩ và thái độ của hắn, nàng rất sợ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến chuyện khác.
Có lẽ nàng lo lắng là thừa rồi.
“Ha!” Lăng Khiếu Dương ảo não gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn môi nàng, thấp giọng nói, “Đồ ngốc, đây là thời đại nào rồi, em cũng không tiến bộ gì cả! Nhưng… mà... Hữu Hi, anh ghen, ghen tị hắn có được trái tim em, có được sự vui vẻ của em, nhưng anh có thể được ở bên em cả đời là quan trọng hơn bất cứ thứ gì rồi. Hữu Hi, anh sẽ càng yêu em hơn, làm cho em quên hắn.”
Đúng vậy, hắn ghen tị, Nhất Thần chết tiệt luôn hưởng đằng trước hắn. Ở thời cổ đại hắn ta là kẻ cướp đi trái tim Hữu Hi, ở hiện tại hắn lại sớm mang đi lần đầu tiên của nàng, nhưng hơn hết thảy, Lăng Khiếu Dương yêu Hữu Hi, tình yêu ấy từ lâu đã vượt lên mọi tình cảm khác. Có thể được làm bạn cùng nàng cả đời này hắn đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng… vì nguyên nhân này mà Hữu Hi không cho hắn chạm vào, hắn thật nhục muốn chết!
Lòng Hữu Hi thầm cảm thấy ấm áp, nhiều ngày lo lắng mà chỉ trong một khắc đã thoải mái. Nàng mỉm cười, “Em sẽ cố...!” Cố gắng quên, cố gắng học cách yêu Lăng Khiếu Dương, nhưng thật sự có thể quên sao? Thật sự có thể quên hết thảy chứ? Hữu Hi không khỏi tự hỏi.
Lăng Khiếu Dương sớm đã không kìm được khát vọng của chính mình, điên cuồng yêu Hữu Hi.
Trong phòng tối đen chỉ có tiếng thở dốc của Lăng Khiếu Dương, còn có thanh âm rên rỉ yêu kiều của Hữu Hi.
Hắn vẫn tinh lực dồi dào, ép buộc Hữu Hi đến tình trạng kiệt sức. Nàng buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt còn hắn cứ lục tục đòi hỏi nữa, đối với hắn như thế nào cũng không yêu đủ hương sắc của nàng.
Ngày hôm sau Hữu Hi thức giấc, nhìn đồng hồ báo thức mới phát hiện nàng đã ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa luôn rồi.
Hữu Hi hét lên một tiếng, nàng còn phải đi học mà! Vừa định xuống giường lại phát hiện thân thể giống như bao cát, phía dưới cũng có chút đau làm cho Hữu Hi nhịn không được nhíu mày than thầm.
Mấy năm nay Lăng Khiếu Dương nhất định là nhịn đến điên rồi, không biết có phải nhịn cả ngàn năm rồi không nữa! Dù sao đêm qua bao nhiêu nhiệt tình như núi lửa đều bộc phát cả, hắn đã yêu nàng suốt cả đêm luôn mà.
Thân thể Hữu Hi đau nhức nàng mới hiểu, đêm qua họ làm không phải là yêu mà là trừng phạt! Giờ phút này ngay cả sức xuống giường nàng cũng không có nói gì đến chuyện đi học!
Trên giường chỉ có mình nàng, Lăng Khiếu Dương đi làm rồi sao? Xem ra kiệt sức không phải là hắn mà là nàng! Nàng xụi lơ nằm trên giường, muốn động đậy cũng không nổi.
“Dậy rồi à?”
Từ cửa vọng đến giọng nói hư hỏng của đàn ông, Hữu Hi hơi ngồi dậy thì thấy Lăng Khiếu Dương một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái đi vào, trong tay hắn mang bữa sáng... Cũng có thể gọi là bữa trưa đi.
Hữu Hi nhìn thấy trong đáy mắt hắn đều là thỏa mãn thần thái thăng hoa, không thể tưởng tượng nổi, hai người cùng làm mà sao lại khác biệt lớn như vậy? Người nên mệt không phải là đàn ông sao? Sao nàng lại là người không xuống giường nổi thế này?
Người đàn ông này thật có tiềm chất hoang dã nha! Hắn chỉ mặc độc cái quần tam giác, nhẹ nhàng đến bên người nàng xốc lên chăn lên chui vào, da thịt lành lạnh,bóng loáng nhẵn nhụi.
“Chắc em đói rồi, ăn chút gì đi.” Hắn đưa cho nàng ly sữa, khuôn mặt tuấn mĩ tràn ngập vẻ yêu chiều.
Hữu Hi đón lấy ly sữa, nửa ngồi nửa nằm uống sữa, nàng thật vừa mệt vừa đói lại vừa khát.
Hai người ở trên giường cùng nhau ăn điểm tâm mà Lăng Khiếu Dương chuẩn bị, Lăng Khiếu Dương đem khay đồ ăn đặt trên tủ gỗ cạnh đầu giường.
“Anh giúp em xin nghỉ một ngày rồi, em có thể ở nhà từ từ nghỉ ngơi.” Lăng Khiếu Dương lại nằm xuống, bàn tay to ở trên người Hữu Hi lại dao động.
Xem ra hắn định không cho nàng xuống giường đây mà! Nghĩ đến đây Hữu Hi lạnh run người, nàng không muốn còn trẻ thế này mà đã chết vì quan hệ quá độ! Nàng vội nói: “Em... Em còn phải đi học, em sợ không theo nổi chương trình.”
“Em như thế này mà còn có thể đi sao?” Thân thể hắn cọ xát người nàng, trên khuôn mặt tuấn tú lại xuất hiện thần sắc Hữu Hi đã quen thuộc, trong lòng nàng hơi lo sợ, “Khiếu Dương… rời giường đi được không?”
“Anh còn chưa yêu đủ.” Hắn cúi đầu nặng nề nói xong, miệng cũng không nhàn rỗi nữa, hôn lên môi Hữu Hi.
Hữu Hi đáng thương cười nói: “Nhưng mà.... Nhưng mà đêm qua đã... thực đã làm quá sức rồi.” Hắn mà ép buộc nữa thì xương cốt của nàng chắc cũng vào quan tài mất thôi.
“Cho anh đi mà... Hữu Hi... anh muốn em”. Giọng hắn nài nỉ nhưng lại có mùi dụ dỗ. “Có phải em chê anh kĩ thuật không tốt không? Em cũng biết mà… đã lâu không luyện tập khó tránh khỏi mới lạ thôi”.
“Lăng Khiếu Dương, anh đang nói cái gì đấy?” Hữu Hi nói xong, mặt cũng hồng lên như quả đào. “Em chỉ là… chỗ đó của em rất đau…”
“Rất đau sao?”, hắn ngẩng đầu nhìn Hữu Hi, Hữu Hi dùng sức gật đầu, nhíu mày, “Rất đau, không chừng bị thương rồi!” Nàng nói cực kì nghiêm trọng.
Lăng Khiếu Dương lại ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương, “Để anh xem xem...!” vừa nói tay vừa định lật chăn lên xem
Hữu Hi cảm giác đầu mình choáng váng, mặt đỏ bừng như bị đốt, nàng vội bắt lấy tay Lăng Khiếu Dương. “Không cần, anh để em nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Lăng Khiếu Dương nhếch môi cười, tay ôm lấy Hữu Hi, nửa tựa vào đầu giường, “Được, vậy chúng ta ở đây nói chuyện luôn đi.”
“Vâng!” Hữu Hi dùng sức gật đầu, chỉ cần hiện tại không làm cái việc kia thì làm gì cũng được hết.
Cứ như vậy, hai người vẫn không xuống giường, Lăng Khiếu Dương vẫn giữ chặt lấy Hữu Hi, ăn uống đều ở trên giường, mãi cho đến ban đêm không biết khi nào Hữu Hi lại chìm vào giấc ngủ.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, thân thể dã thú một khi đã được phóng thích thì không muốn nhúng chàm cũng chẳng được! Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, cọ xát thân thể Hữu Hi, vật to lớn lại đi vào.
Trong lúc ngủ mơ Hữu Hi ưm một tiếng, nàng hơi đau, lúc tỉnh lại ý thức được Lăng Khiếu Dương đang làm gì nàng buồn bực tát yêu Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương lại xấu xa cười, đem Hữu Hi tiến nhập vòng cuồng nhiệt lần nữa.
Hữu Hi buồn rầu bắt đền bởi cổ nàng đầy dấu hôn, trời lại nóng thế này nàng không thể mặc giống cái bánh chưng đi ra ngoài được, thế là nàng ba ngày liền không đi học.
Hữu Hi lo không theo kịp chương trình học, nàng buồn bực lườm kẻ gây ra chuyện này - là Lăng Khiếu Dương! Hắn cũng rất trượng nghĩa nói rằng sẽ bổ túc cho nàng, sẽ ngoan ngoãn dạy nàng học.
Nhưng học đến mấy thì cũng phải đến trường, Hữu Hi bất đắc dĩ đành phải nghiêm khắc cảnh cáo Lăng Khiếu Dương, không cho hắn lưu lại dấu trên cổ nàng, hơn nữa nếu còn yêu cầu vô độ như vậy nàng sẽ ngủ riêng phòng với hắn.
Có lẽ sự uy hiếp đã có tác dụng, cũng có lẽ Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi quá mệt mỏi nên cuối cùng nàng cũng thoát khỏi được vòng ôm của hắn.
Mấy ngày sau, Hữu Hi rời giường đón xe bus đi học. Vào lớp học, chào đón Hữu Hi là ánh mắt thân thiết của các bạn, Hữu Hi chột dạ cười hì hì.
“Hữu Hi nghe nói cậu bị bệnh à, đã đỡ chưa?”
“Đã kịp chép bài chưa?”
“Nhìn tinh thần cậu chưa tốt lắm, cậu phải chú ý nhé!”
“….”
Mọi người thân mật hỏi thăm, Hữu Hi vội vàng cảm ơn rồi ngồi vào chỗ của mình.
“Này, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?” Thanh Mục lén liếc mắt nhìn nàng rồi lớn giọng hỏi.
“Không sao, không sao.” Hữu Hi lắc đầu, cúi đầu đọc sách.
Thanh Mục đột nhiên đem bài kiểm tra đặt trước mặt nàng, Hữu Hi vừa nhìn đã thấy ‘100 điểm’ đập vào mắt.
Không phải nàng hoa mắt đấy chứ? Tay lật đi lật lại mấy bài kiểm tra, quả nhiên tất cả đều 100 điểm.
“Oa, Thanh Mục, cậu giỏi thật! Không ngờ cậu là “chân nhân bất lộ tướng”!” Lần trước thi trắc nghiệm nàng làm không tốt lắm, thần ngủ này đúng là thần, không biết có bí quyết gì không.
“Chuẩn bị tiền đi, lo mà đãi khách nhé!” Thanh Mục nhìn chằm chằm Hữu Hi nhắc nhở.
“Được, không thành vấn đề! Chúc mừng Thanh Mục được một trăm điểm!” Hữu Hi nói xong cũng tìm tìm bài kiểm tra của mình.
“Của cậu ở đây.” Thanh Mục nói xong đem bài thi đặt trước mặt Hữu Hi.
Là của nàng, Hữu Hi nhìn thấy bài thứ nhất sáu mươi điểm, bài thứ hai sáu mươi điểm, tiếp tục lật nữa, tất cả các môn đều vừa đủ điểm chuẩn.
Không vui mừng, không thất vọng, vừa vặn là thành tích nàng có thể dự đoán được.
Giữa giờ nghỉ trưa, Hữu Hi cùng Thanh Mục đi ra ngoài trường học, nàng định mời Thanh Mục ăn cơm.
Hai người đi trước, lại có sáu bảy nữ sinh theo sau, họ đều hung tợn nhìn chằm chằm Hữu Hi, đúng là mấy đứa mà Hữu Hi đã dạy dỗ hồi nào, chúng ôm hận với nàng, thừa dịp nàng ra ngoài nên định đánh úp.
Hữu Hi cùng Thanh Mục đi đến một cửa hàng khá gần trường học, lúc đi qua một ngõ nhỏ Hữu Hi không để ý lắm quay đầu lại, rồi tiếp tục đi tới, đột nhiên nhận ra có gì đó nàng lại lui về phía sau vài bước, đi vào ngõ nhỏ thì chỉ thấy vài người mặc quần áo quái dị đi cùng mấy nữ sinh.
Bọn họ trong tay còn cầm dao cầm sắt, hình dáng đủ loại, có một kẻ giơ nắm tay đánh người, vừa nhìn đã thấy là bọn xã hội đen, cơ bản chẳng phải học sinh.
“Này, mấy người làm cái gì đấy?” Hữu Hi quýnh lên, nhịn không được liền hô to một tiếng. Sao nạn bạo hành ngày nay nhiều vậy chứ?
Vài người quay đầu lại, trong đó có một kẻ hung tợn rống lên, “Con ranh, đừng có xen vào chuyện của người khác!”, nói xong tiếp tục muốn đánh.
“Này, tôi báo cảnh sát đấy!” Hữu Hi cầm lấy điện thoại định gọi.
Một gã đàn ông trong đám đó tức giận nhất, chạy tới Hữu Hi thoá mạ, “Con ranh này, không dạy ày một bài thì không biết thế nào là sợ mà!”
Mắt thấy người nọ cầm con dao nhỏ định đâm Hữu Hi, Thanh Mục quýnh lên muốn liều mạng ngăn trở, không ngờ Hữu Hi linh hoạt tung một cước, gã đó bị đạp đau quá quỳ xuống kêu la ầm ĩ, con dao trong tay cũng rơi xuống.
“Các anh em… lên cho tao! Đánh chết con khốn này ngay!”
Vài tên lực lưỡng chạy lại Hữu Hi, đại ca chúng lại bị một đứa con gái đánh ngã, bọn chúng trong lòng tức giận nghĩ bụng nhiều người như vậy đối phó một con nhóc không thành vấn đề!
Hữu Hi không muốn đánh nhau, nàng chỉ muốn dọa bọn chúng một chút thôi, vì lỡ trên người xuất hiện vết bầm vết trầy nào, bị Lăng Khiếu Dương phát hiện kiểu gì nàng cũng bị lên lớp.
Mắt thấy mấy người cầm dao sáng lóa đi tới, nàng chỉ có thể chọn cách bảo vệ mình và bạn học bên cạnh.
Mấy gã đàn ông xông lên, Hữu Hi quyền pháp như nước chảy, phất tay vài cái đã đánh gục mấy tay này.
Có điều thắt lưng của nàng cũng bị đá một cước hơi đau, không biết có bị bầm tím hay không, nhất định không thể để Lăng Khiếu Dương biết!
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, mấy người kia bị lôi đến đồn cảnh sát. Trong lòng Hữu Hi bất an, nàng rất sợ, sợ Lăng Khiếu Dương biết được lại giận dữ.
Ghi chép xong, cả bọn chờ hiệu trưởng đến nhận người, vài đứa học sinh bị vây đánh chính là mấy đứa đánh Thanh Mục hồi trước.
Bọn họ trốn ra ngoài đi chơi, lúc về bị mấy tay côn đồ vây lại trấn của vừa lúc bị Hữu Hi bắt gặp.
Cơm chưa xơi được còn bị đánh một trận nữa.
Hữu Hi ngồi trên ghế ở cục cảnh sát, trong lòng hơi bất an. Thanh Mục đứng đó, không nói nhiều mà dùng ánh mắt kì lạ nhìn Hữu Hi.
Cửa đồn cảnh sát mở ra, Hữu Hi nhìn thấy bóng Lăng Khiếu Dương xông vào, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người vậy.
Hắn đã xuất hiện thì không tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm của mọi người, nhất là vài cô cảnh sát không khỏi nhìn lén Lăng Khiếu Dương vài lần.
“An Hữu Hi, sao em lại không biết lo gì thế hả?”, hắn đi tới, giọng đầy lo lắng, khuôn mặt tuấn mĩ kìm nén sự tức giận.
“Em không sao, thật đấy, anh xem xem, ha ha…” Hữu Hi chột dạ ngây ngô cười.
Lúc này ở đồn cảnh sát xuất hiện mấy người có vẻ nóng ruột, có thể nhận ra ngay đó là mấy vị phụ huynh yêu con thương cháu.
Loạn lạc một hồi, vài bà mẹ thấy con mình bình yên vô sự mới yên tâm, hỏi sự tình ra thì biết con họ bị vây đánh thiếu chút nữa đã mất mạng, họ vô cùng lo lắng trách mấy đứa con không nghe lời.
“Không có việc gì, mấy người có thể đi rồi.” Một chú cảnh sát tốt bụng nhắc nhở.
Hữu Hi gật đầu, chưa kịp chào Thanh Mục đã bị Lăng Khiếu Dương kéo ra phía ngoài.
“Bạn An chờ một chút.”
Một giọng nói vang lên phía sau Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi định dừng lại nhưng Lăng Khiếu Dương không hề có định đó.
Nhưng đường đi của bọn họ mau chóng bị mấy phụ nữ trung niên ngăn lại.
Trong đó một bà mặt chữ điền nói. “Cháu An, lần này cảm ơn cháu đã giúp con bác, nếu không có cháu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Có người nói xen vào: “Đúng vậy, bọn côn đồ đó có dao, thực đáng sợ!”
“Chuyện lần trước chúng tôi cũng hơi quá đáng, bố cháu An, hai người cứ yên tâm đi đi!”
“Đúng vậy, bố cháu An à, bạo lực đúng là có điểm ích lợi a!”
Bọn họ mỗi người nói một câu, Hữu Hi cảm thấy tay đau, không khéo bị Lăng Khiếu Dương bóp nát mất! Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngắt lời vài vị phụ huynh, “Thực xin lỗi các bác… Anh ấy không phải là bố cháu.”
Nghe Hữu Hi nói vậy, vài bà mẹ mới im bặt, xem xét Lăng Khiếu Dương rồi lại nhìn qua Hữu Hi, “Ơ thế không phải bố à?”
Hữu Hi cười khổ: “Không phải!”
“Đó là… của cháu?...Ai nha, thật sự xin lỗi, là chúng tôi hiểu lầm, tai hại, tai hại quá!”
Lăng Khiếu Dương sắc mặt xanh mét, đôi môi mỏng nhếch lên, lôi kéo Hữu Hi xuyên qua mấy vị phu huynh đi về phía xe.
Hữu Hi vẫy tay chào, “Gặp lại các bác sau.” Rồi vội vàng theo Lăng Khiếu Dương rời đi.
Ngồi vào trong xe, Lăng Khiếu Dương không nói lời nào, mặt lạnh tanh, haizz… tức giận rồi. Hữu Hi lắc lắc tay Lăng Khiếu Dương: “Khiếu Dương, anh đừng giận mà! Tại em không tốt, em không hề bị thương mà, cảnh sát còn khen em là tấm gương dũng cảm nữa cơ”
“Em...!” Lăng Khiếu Dương bị Hữu Hi làm tức giận đến nói không nên lời.
Hữu Hi lại lay lay tay hắn, “Khiếu Dương, đừng giận mà! Em biết anh quan tâm đến em, em sẽ không thế nữa, thật đấy!”
Đôi mắt đen hờn giận của Lăng Khiếu Dương lườm Hữu Hi, “An Hữu Hi, em biết anh lo lắng lại còn không thành thật! Đang học tự nhiên chuồn ra làm gì? Bọn chúng có dao, lỡ em có chuyện gì em bảo anh làm sao bây giờ?”
Hữu Hi thấy hắn đau khổ nên biết điều nói: “Em chỉ định đi ăn cơm thôi, tự nhiên muốn ăn ở ngoài nên mới đi ra, thấy chuyện bất bình này sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Em không thể thấy bọn họ gặp chuyện không may. Nếu là anh, anh nhất định cũng sẽ giúp bọn họ mà đúng không?”
Bàn tay to của Lăng Khiếu Dương bắt lấy bả vai nàng, gầm nhẹ: “Em là đồ ngốc! Sao không gọi người? Tự mình lo chuyện làm gì, nói cho anh biết có bị thương ở đâu không?”
“Không có, không có, em rất khỏe mà! Vài tên côn đồ em có thể ứng phó được, em có luyện võ mà. Em biết rồi, lần sau không dám thế nữa.” Hữu Hi xoa xoa khuôn mặt Lăng Khiếu Dương, nàng nhận ra hắn đang rất sợ, sợ nàng xảy ra chuyện gì.
“Tạm dừng ở đây đã, về đến nhà anh sẽ xử lí em!” Lăng Khiếu Dương tức giận nói xong liền khởi động xe hướng về nhà.
Hữu Hi nhìn thấy đường về nhà vội hỏi: “Buổi chiều còn có tiết, Khiếu Dương, anh đi nhầm đường rồi.”
Lăng Khiếu Dương lại lườm Hữu Hi một cái, không nói một câu, vẫn đi theo đường về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, Lăng Khiếu Dương liền lột quần áo Hữu Hi làm Hữu Hi bỏ chạy tán loạn.
“Này này, anh làm cái gì đấy? Sao lại háo sắc như vậy chứ?” Hữu Hi trốn sau cửa phòng ngủ hét ra.
Lăng Khiếu Dương đẩy cửa ra, Hữu Hi lui về sau vài bước nhìn Lăng Khiếu Dương tới gần.
Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương trầm xuống, “Em nói thật đi! Đầu óc toàn nghĩ đi đâu đâu, anh chỉ muốn xem vết thương thôi”
Hữu Hi nhớ lại thắt lưng bị đá một cái đến giờ vẫn còn đau, nhưng chỉ sợ bị Lăng Khiếu Dương nhìn thấy trên người có thương tích vội nói: “Không cần, em không sao mà! Bọn họ ngay cả một cái góc áo cũng không chạm được đến em thật mà!”
“Em nghĩ anh tin chắc?” Lăng Khiếu Dương chau mày, hướng Hữu Hi xông đến đem nàng áp đảo lên giường.
“Khiếu Dương! Anh làm em đau!”
Lăng Khiếu Dương tháo, tuột, lôi, kéo, cuối cùng cũng cởi được áo Hữu Hi. Ánh mắt lướt trên người nàng, cuối cùng dừng lại ở một vết tím......
Đôi mắt đen âm u, hắn sẵng giọng nói: “Được lắm, An Hữu Hi, em còn biết nói dối nữa! Không bị thương ư? Em nói xem đây là cái gì?”
“Cái gì?” Hữu Hi giả ngu, nhìn nhìn thắt lưng: “Không biết! À đúng rồi, có phải tại hôm qua bị anh nắm không?”
Lúc bọn họ thân mật, hắn không kìm chế được nắm chặt lấy thắt lưng nàng, nói là hắn nắm cũng không phải là không thể a.
Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra, có tức giận mà không phát ra được, chỉ là đau lòng, “Sao anh sao có thể làm đau em được chứ? Nói dối mà cũng không biết tìm lý do hay ho!” Hắn ngồi xuống, vỗ nhẹ vào cổ Hữu Hi, hung tợn nói: “Em còn dám không biết nặng nhẹ như vậy thì xem anh xử lý em thế nào!”
Hữu Hi cười hì hì, “Không dám, thật không dám! Em cũng thật xui xẻo, không dưng lại gặp việc này, anh nói có phải không?”
Lăng Khiếu Dương cầm rượu thuốc xoa vết tím cho Hữu Hi. Hai người ăn cơm chiều xong, có lẽ do chuyện hôm nay nên Hữu Hi rất mệt mỏi liền chui vào chăn ngủ.
Nhìn nàng ngủ say, Lăng Khiếu Dương chợt nghĩ hắn không thể luôn theo sau bảo vệ nàng mãi được.
Vì chuyện lần này Lăng Khiếu Dương quả thật rất lo lắng, cho nên hắn nhân cơ hội này ra ba điều giao ước với Hữu Hi.
Sớm hay muộn gì cũng phải để hắn đưa đón, hắn không rảnh thì lão Trương đưa đón, hơn nữa, trong lúc đi học không được tự tiện rời khỏi khuôn viên trường.
Giúp người khác là tốt, nhưng hắn không thể để nàng gặp nguy hiểm được. Hữu Hi cũng chẳng bướng bỉnh không cho Lăng Khiếu Dương đưa đón nữa, nàng biết hắn lo lắng cho nàng. Nếu như vậy có thể khiến hắn an tâm thì cứ theo ý hắn đi.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương ân ân ái ái, cuộc sống đầy ắp ngọt ngào luôn làm Hữu Hi dù đang ngủ cũng sẽ mỉm cười.
Nháy mắt đã đến nghỉ hè, học kì lớp mười một này Hữu Hi xem như đã vững vàng.
Năm học mấu chốt của thời cấp ba Hữu Hi rất nghiêm túc học tập, hy vọng có thể dựa chính sức mình thi đậu trường mình muốn vào.
Lăng Khiếu Dương yêu nàng, chăm lo cho nàng, hắn là chồng nàng cũng là người thân của nàng, không đến một năm, nàng đã trở nên ỷ lại vào hắn như vậy…
Nàng thích nhìn bộ dáng hẳn mỉm cười, thích nhìn bộ dáng hắn nhíu mày tức giận, thích nhìn hắn biểu hiện sự mê muội vì nàng, nàng cũng có thói quen ôm hắn đi vào giấc ngủ.
Mỗi ánh mắt mỗi động tác của hắn đôi khi làm nàng nhớ đến bần thần. Bình thường mặc kệ hắn bận thế nào cũng gọi cho nàng một cú điện thoại.
Cuộc sống giống như là mật ngọt, ngọt tận đáy lòng.
Nghỉ hè, Hữu Hi ngoài việc học hành cũng vội vàng hẹn hò, vì Lăng Khiếu Dương hẹn nàng đi xem phim.
Rạp chiếu một bộ phim tình cảm, Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương ngồi ở ghế vip.
Ánh sáng trên màn hình phản chiếu vào mặt hai người. Trong phim nam chính qua đời, đợi đến lúc nữ chính hiểu được tình cảm của nam chính thì tất cả đã muộn, nàng khóc, khóc bi thương như vậy mới hiểu nàng yêu chàng trai đã chết.
Hữu Hi nhịn không được rơi lệ, có lẽ là bởi vì bộ phim rất cảm động. Lăng Khiếu Dương để ý thấy Hữu Hi có điều gì đó hơi lạ mới quay đầu sang nhìn nàng.
“Sao lại khóc, không có tiền đồ gì cả!” Hắn nói xong cũng cúi đầu, nhịn không được hôn những giọt nước mắt của Hữu Hi, sau đó lần đến môi nàng.
Hữu Hi thẹn thùng, tay đẩy hắn ra, cũng quên cả khóc nhưng Lăng Khiếu Dương khăng khăng không chịu buông nàng ra, cố ý làm mấy chuyện xấu.
Chợt bốn phía xôn xao, ánh sáng chiếu bừng lên, Hữu Hi chói mắt vội vàng đẩy hắn ra, bị người ta nhìn thấy rồi…
Lăng Khiếu Dương cuối cùng cũng buông môi Hữu Hi ra, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt say đắm, nếu là ở nhà, hắn sẽ lại nhịn không được muốn…
Lúc xem hết phim xong, ra ngoài có rất nhiều người nhìn bọn họ. Trời ạ! Xấu hổ chết mất! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi hồng lên, nàng thực nghi ngờ liệu có phải Lăng Khiếu Dương cố ý làm thế không? Trước mặt mọi người biểu diễn ham mê.
“Hữu Hi”
Từ bàn phía sau vang đến một giọng nói, giọng nói này mang theo đau đớn.
Hữu Hi mơ màng nhìn người vừa nói, là Nhất Thần! Chỉ thấy trên mặt hắn có một nỗi đau không dễ gì nhận ra. Hữu Hi miễn cưỡng cười, “Anh Nhất Thần, chị Thần, thật trùng hợp quá.”
Vừa rồi hết thảy đều đã bị Nhất Thần cùng vợ hắn nhìn thấy! Hữu Hi ngượng ngùng.