Lãnh Quân Dạ Thiếp FULL


Đồ ngốc là ta!!!.
Nhất Thần cũng từng nói với nàng như vậy.
Nhất thời Hữu Hi suy nghĩ mênh mang, giọng nói của Hoàng Bắc Thiên và Nhất Thần cùng vang lên
Hữu Hi quay người lại, thân thể lui về sau, chậm rãi rơi vào lồng ngực kiên cố.
Hoàng Bắc Thiên sao lại là ngươi? Hữu Hi tưởng rằng mình đã rơi vào tay kẻ xấu, chưa từng nghĩ đến đó lại là Hoàng Bắc Thiên.

Nàng kích động nói không nên lời.

Nàng dần dần lấy lại tinh thần, bàn tay nhỏ bé vội vàng kéo khăn che mặt của Hoàng Bắc Thiên xuống.

Dùng sức tới gần, trong bóng đêm cố gắng nhìn rõ hắn.
Vậy người đi cứu nàng là Hoàng Bắc Thiên, hắn dám vì nàng mà đi cướp ngục.

Thật sự mạo hiểm
“Ngươi”- Hữu Hi muốn nói cái gì đó, nhưng cổ họng thắt chặt, không nói nên lời, chỉ vươn tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, trong lòng cảm kich, dùng cái ôm để thể hiện.

Nàng biết rõ tâm ý của Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên biết rõ Hữu Hi đang suy nghĩ gì, có cảm giác gì, tay vỗ vào lưng Hữu Hi, trong lòng vui mừng.
Xe ngựa chạy vào một cái sân.
Hoàng Bắc Thiên nhanh nhẹn tiến vào trong sân, một người khác liền cứu Hữu Hi mang vào trong phòng.

Trong phòng còn có cửa sau, nếu có người đến bắt, bọn họ sẽ từ đó thoát ra, trong phòng, dưới ánh nến, bóng người chớp lên, tiếng kêu kinh hãi vang lên.
“Cái gì? Ngươi sẽ tìm cách đưa ta ra khỏi thành sao?”- Hữu Hi không dám tin nhìn Hoàng Bắc Thiên..
“Ta đã an bài mọi thứ, đừng lo lắng”- thân hình cao lớn của Hoàng Bắc Thiên đứng một chỗ, ánh nến hắt vào làm bóng của hắn to, vĩ ngạn.
Lão Vu cùng Hoàng Bắc Thiên cứu nàng ra, Hữu Hi có chút bối rối.
“Nhưng ngươi…”
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên trong lòng có chút ất an, không biết mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, liệu nàng có thể rời khỏi Lăng Khiếu Dương không, chẳng phải là đang bỏ trốn sao? Nhưng tại sao, khi nghe Hoàng Bắc Thiên nói như vậy, trong lòng nàng có cảm giác không vui
“Ta phải trở về gia hương”- Lưng Hoàng Bắc Thiên hướng về phía mặt Hữu Hi, trong lời nói ẩn chứa nhìn tâm tình, ưu tư cùng bất lực, nồng đậm sự nuối tiếc không muốn.
Về gia hương, Hoàng Bắc Thiên đã phái Lão Vu an bài cho nàng mọi thứ, nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng và Hoàng Bắc Thiên sẽ không thể ở cùng nhau, cũng sẽ không thể gặp lại.
Đây chính là nguyên nhân khiến nàng không vui, vì nàng chính là không nỡ xa rời Hoàng Bắc Thiên.
Tại sao lại không nợ? Nàng không biết, chỉ nghĩ đến chia ly, trái tim cũng vì vậy mà đau đớn khổ sở.
Nhưng trừ chia ly ra, còn cách nào khác chứ, nàng bất quá chỉ là chờ cơ hội quay về thời hiện đại.
Một người lưng mang vận mệnh của một người phụ nữ khác, muốn chạy trốn khỏi Lăng Khiếu Dương để sống, càng không muốn liên lụy người khác.

Nàng ngoại trừ việc gây phiền phức cho Hoàng Bắc Thiên, còn co thể làm gì cho hắn nữa đây? Nàng thật sự nghĩ không ra.
Trời bắt đầu tảng sáng, Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên lâm vào im lặng, hai người hai tâm tình, đều phức tạp, đều chính là không muốn đi.
Hữu Hi ngồi trên ghế dáng vẻ cô đơn bất lực,Hoàng Bắc Thiên đứng bất động cô tịch.
“Bắc Vương, sắp tới giờ rồi, mau chuẩn bị đi thôi”- Ngoài cửa truyền đến âm thanh của người vừa cứu nàng, là giọng của Lão Vu.
Hữu Hi đứng lên.
Thời gian trôi nhanh như vậy, nàng quay đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên, chỉ thấy vẻ mặt buồn bã không có lý do cùng con mắt đen nhìn nàng, có chút thống khổ cùng không muốn.
Giờ phút ra, nàng biết rằng nội tâm Hoàng Bắc Thiên rất khó chịu, hắn khó khăn mở miệng: “Đi thôi”
“Hoàng Bắc Thiên”- Hữu Hi muốn nói gì đó nhưng thấy Hoàng Bắc Thiên xoay người sang chỗ khác không thể nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy được bóng lưng cô đơn .
“Đi!”- Hắn đi tay về phía nàng, bá đạo ra lệnh.
Hữu Hi chậm rãi đi về phía cửa, đẩy cửa ra, nàng quay đầu không nhịn được nhìn theo thân ảnh Hoàng Bắc Thiên.
Hắn không hề quay lại nhìn nàng.
Hắn biết chính mình đang tổn thương Hữu Hi, hắn cũng đau đớn.

Hữu Hi có thể nhìn ra điều đó, mọi thứ cảm xúc đều viết rất rõ trên bộ dạng của hắn.
Nhẫm tâm, bước ra khỏi cửa.
“Hữu Hi”- Phía sau truyền đến âm thanh như xé gió, ẩn chứa sự đau xót.
Hữu Hi lui chân về sau, xoay người lại nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Bắc Thiên.
Hốc mắt của hắn ẩn hồng, cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng lại dùng đôi mắt thống khổ đó nhìn nàng, rồi mở miệng: “Hữu Hi”
Hữu Hi chờ đợi Hoàng Bắc Thiên nói gì đó hoặc là nghĩ ra cách tốt hơn
Hắn lại nói: “Chúc hạnh phúc”.
Ba từ đơn giản nhưng là thật lòng chúc nàng.
Kỳ thật hắn muốn, chúc hạnh phúc, nhưng đừng quên ta, ta hy vọng ngươi, mỗi một giờ một khắc vẫn nhớ đến ta, những câu tiếp đó hắn giấu gọn vào tim không nói ra.
Ba chữ lại như đâm sâu vào tim, lệ đong đầy.

Chân bước về phía Hoàng Bắc Thiên, tay ôm chặt lấy thân hình cao lớn của hắn
Nước mắt rơi trên ngực Hoàng Bắc Thiên.
Nước mắt nóng hổi nhưng lại rất đắng.
Hoàng Bắc Thiên ta cũng mong ngươi sẽ hạnh phúc, cám ơn ngươi, ta sẽ luôn nghĩ đến ngươi, nhớ rõ ngươi.

Hình ảnh của ngươi vốn đã khắc sâu vào tâm trí ta.
Hữu Hi buông lỏng Hoàng Bắc Thiên, xoay người, hướng về phía cánh cửa mà chạy đi, gặp lại Hoàng Bắc Thiên rồi lại xa cách.
Hy vọng sau này chúng ta thật sự có thể gặp lại.
Hữu Hi rất sợ chia ly, mỗi lần phải đi xa, phải ly biệt bạn bè đều làm cho nàng đau lòng đến rơi lệ.
Thân ảnh Hữu Hi biến mất trong tầm mắt Hoàng Bắc Thiên, thân hình cao lớn lộ rõ vẻ chán chường, cô đơn thống khổ ngồi trên ghế
Chia ly như vậy liệu có đáng hay không?.

Bên trong hoàng thành bắt đầu trở nên náo nhiệt, mọi người thức dậy làm việc, cửa thành mở ra, binh lính được điều động ra cửa thành canh gác gồm hai người, một ở cửa nam và một ở cửa bắc.
Thủ vệ canh gác đặc biệt chú ý đến từng người ra vào thành, cẩn thận quan sát tướng mạo, tra xét kỹ càng xem mọi người đi đâu kể cả thân phận.
Hoàng Bắc Thiên ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt yên lặng, mặc áo màu bạc, làm cho Hoàng Bắc Thiên càng trở nên lạnh lùng khí phách.
Xe ngựa vội vàng phóng đi đến cửa thành.
“Đứng lại! Làm gì vậy”- Binh lính thủ thành hét lên, vươn tay ra chặn đường lại
Xe ngựa dừng lại, Hoàng Bắc Thiên vén bức mành kiệu lên, để lộ gương mặt.
Chủ thành vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, liền mở bức họa trên tay đem so sánh cái gì đó.

Cầm bức họa binh lính rỉ tai nhau nói gì đó, rồi hỏi: “Ngươi là Bắc Vương”
Hoàng Bắc Thiên mắt lạnh lẽo, trầm giọng hói: “Đúng vậy, xin hỏi có gì chỉ giáo”
“Không biết Bắc Vương muốn đi đâu? Trong xe còn ai khác không?”- Trong giọng nói của binh lính mang theo vài phần cung kính, thăm dò nhìn vào trong xe.

Hoàng Bắc Thiên cố ý di động thân thể chặn tầm mắt của binh lính.
“Không còn ai khác, bổn vương đang vội, mau tránh ra”- Hoàng Bắc Thiên nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh giọng nói.
“Xin Bắc Vương thứ tội, cấp trên có lệnh, nếu như Bắc Vương muốn ra khỏi thành phải được sự cho phép của quan trên, xin Bắc Vương ở lại chờ.”
Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt tức giận, hai mắt âm tàng, bực mình trách mắng: “Có lý gì!”
“Bắc Vương huynh, cần gì mà phải đi gấp như vậy!” Giọng Lăng Khiếu Dương vang lên
Hoàng Bắc Thiên ghé mắt nhìn, Lăng Khiếu Dương dẫn theo một đội nhân mã tới, nhanh chóng ở trước mặt hắn.
Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh ngồi một chỗ, yên lặng không nói, từ từ chắp tay: “Không biết Vương gia có gì phân phó? Chẳng lẽ ngân lượng có gì sai sót sao?”.
Lăng Khiếu Dương tung chưởng , một màn bụi nổi lên, kiệu mở ra, nhìn thấy bên trong xe ngựa chỉ có Hoàng Bắc Thiên, không hề thấy nàng, con ngươi trầm xuống.
“Vương gia đang tìm gì sao? Ngài đã tìm ra chưa”- Hoàng Bắc Thiên cười chế giễu.
Lăng Khiếu Dương bỏ tay xuống, hừ lạnh, gương mặt tuấn mỹ nồng đậm sự tức giận, lớn tiếng quát: “Ngươi đâu bắt Bắc Vương lại cho ta!”
Hoàng Bắc Thiên cau mày, lạnh lùng nói: “Thần phạm tội gì?”
“Bổn vương nghi ngờ ngươi cùng vụ trọng án trong phủ có liên quan, để điều tra manh mối, hiện tại đành để cho ngươi ở trong đau lao”- Hắn biết Hữu Hi bị bắt đi, Hoàng Bắc Thiên chắc chắn thoát không được liên quan, nhưng cả đêm qua cũng không kiếm được người, nên hôm nay đành phải nghiêm thủ đóng thành lại.
Nhưng phát hiện Hoàng Bắc Thiên muốn ra khỏi thành, như vậy Lãnh Dạ Hủy đâu? Nàng đi đâu rồi?
“Phủ vương gia có người chết, có liên quan gì đến thần, thần tuân thủ theo quốc pháp.

Vương gia xin đừng hàm oan:”
“Ngươi đem ngươi giấu ở đâu”- Lăng Khiếu Dương âm trầm hỏi.
Hoàng Bắc Thiên giả bộ ngu ngơ: “Thần không biết vương gia có ý gì.”
Lăng Khiếu Dương nhìn kỹ Hoàng Bắc Thiên, âm hiểm hỏi: “Thái y chết trong phòng giam, Lãnh Dạ Hủy bị cướp đi, ngươi không thể không liên quan đến việc này? Trừ Khi Lãnh Dạ Hủy trở về làm chứng”.
“Thần không hề làm, đành phải làm vương gia thấy vọng”- Hoàng Bắc Thiên không hề nói thừa lời, lạnh lùng trả lời
“Người đâu bắt!”- Lăng Khiếu Dương phất tay, gầm lên.
“Người ngay thẳng không sợ gì cả, Vương gia không cần động thủ”- Hoàng Bắc Thiên xuống xe ngựa, vẻ mặt lạnh lùng.
“Mang đi”- Lăng Khiếu Dương gầm lên một tiếng, thị vệ áp giải Hoàng Bắc Thiên về nha môn.
Hoàng Bắc Thiên vừa đi vừa nghĩ có lẽ giờ này Hữu Hi đã cải trang, cùng Lão Vu ra khỏi thành rồi.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng được hình ảnh Hữu Hi tự do bước đi vẻ mặt tươi cười, Hữu Hi ngươi nhất định phải đi thật xa, nhất định phải hạnh phúc, đừng để bị bắt lại.
Tương lai đang chờ đợi hắn chính là nỗi khổ trong ngục tù.
Hoàng Bắc Thiên bị giam tại nha môn, thân mang trọng án, Lăng Khiếu Dương phái người đi lan tin, muốn nhiều người biết chuyện Hoàng Bắc Thiên bị bỏ tù.

Hy vọng Lãnh Dạ Hủy sẽ nghe được tin này, dù Hoàng Bắc Thiên có phải hung thủ hya không, Lãnh Dạ Hủy chắc chắn sẽ trở về.
Ngày hôm đó, Lão Vu tiến vào phòng giam, giết chết đả thương Hắc y nhân cứu Hữu Hi.
Lúc Lăng Khiếu Dương chạy tới, hắc y nhân chết không phải ai xa lạ mà là thái y torng vương phủ chăm sóc bệnh tình của mẫu phi.
Hắn nghĩ đến việc Hữu Hi nói Khai mama cùng một nam nhân âm mưu hạ độc mẫu phi, Lăng Khiếu Dương thầm kết luận, vị thái y này chính là kẻ tòng phạm, sai Khai mama hạ độc.
Hắn sợ Hữu Hi sẽ nhận ra giọng nói, lúc này mới suy nghĩ đến kế mạo hiểm vào ngục, dùng thuốc hạ độc vào thức ăn của cai ngục, tiến vào phòng giam muốn giết người diệt khẩu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Hoàng Bắc Thiên chạy tới giải cứu Hữu Hi.

Nhưng thái y lại chết đi.
Lăng Khiếu Dương từ đó suy đoán ra được tám chín mười phần, nhưng thái y cùng mẫu phi có thù hận gì, sao lại muốn giết mẫu phi
Lăng Khiếu Dương rất coi trọng mẫu phi, thái y nếu ra tay trực tiếp hạ độc thủ, nếu xảy ra vấn đề gì, hắn chắc chắn bị nghi ngờ, cho nên phải nhờ người khác ra tay.
Nhưng mẫu phi bị hạ độc cùng hắn trước nay chưa từng có quan hệ.
Lăng Khiếu Dương tự hỏi, tại sao lại hạ độc, thật sự thái y muốn giết mẫu phi sao? Hay sau lưng còn người khác.
Việc hoài nghi Hữu Hi coi như bị loại trừ, hắn chỉ hận, hận Hữu Hi không giữ mình trong sạch.
Hắn chỉ muốn giữ lấy, không đồng ý để cho vậy hắn đang chơi đùa rơi vào tay người khác.
Hoàng Bắc Thiên bị giam đã ba ngày, Lăng Khiếu Dương làm trò ra vẻ đến thăm Hoàng Bắc Thiên.
Hắn đứng ngoài cửa phòng, Hoàng Bắc Thiên đứng thẳng thẳn bên trong phòng giam, mặc dù không nói lời nào, nhưng hắn vẫn tỏ rõ khí phách một nam nhân chân chính.
“Phụ nữ chỉ có vậy mà thôi, ngươi sao cứ phải khăng khăng như vậy, nàng sẽ không bận tâm đến sống chết của ngươi đâu”- Hắn chờ, chờ đợi nhưng trái tim lại sốt ruột.
Lăng Khiếu Dương nhàn hạ nói, nhìn kỹ sắc mặt Lăng Khiếu Dương, hắn sẽ hối hận chính mình đã cứu một nữ nhân vô lương tâm như vậy không?
“Không rõ vương gia có ý tứ gì, bất quá, chỉ cần nàng hạnh phúc vui vẻ là được”- Hai tay Hoàng Bắc Thiên đan chéo, đặt trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
“Ngươi thật sự không chịu nói nàng ở đâu?”- Lăng Khiếu Dương thật sự có chút sợ hãi lo lắng, Hữu Hi sẽ không vì Hoàng Bắc Thiên mà quay về.
Hắn biết Hữu Hi rất hi vọng thoát khỏi bàn tay hắn, vất vả trốn đi như vậy làm sao mà dễ dàng trở về? Nàng vì tranh sủng, mà giết chết tỷ tỷ mình, lương tâm của nữ nhân vốn là vậy sao.

Một người phụ nữ vô lương tâm, không hề có chút bản tính dịu dàng của nữ nhân, lại làm cho hắn lo lắng sao.
“Thần cũng không còn cách nào khác”.- Hoàng Bắc Thiên xoay người, không muốn nhiều lời.
“Ngươi cứ tiếp tục tự hào làm một nam nhân chân chính đi, vậy thì từ từ mà hưởng thụ ở trong lao”- Lăng Khiếu Dương nổi giận nói xong, xoay người bỏ đi.
Ba ngày đã trọi qua, hắn càng lúc càng nóng lòng, phụ nữ đáng chết kia, qua nhiên là nhân tính xấu xa ác độc.
Lăng Khiếu Dương trong lòng khinh bỉ Hữu Hi, nàng vì hư vinh, sợ chết, giống như bọn phụ nữ chỉ biết đến lợi ích của bản thân, tâm như loài rắn độc.
Dù nàng không vì Hoàng Bắc Thiên mà trở về, hắn sẽ dùng mọi cách tìm ra nàng.
Nha môn truyền đến tiếng đánh trống, là ai đó kêu oan.
Nha môn phũ Duẫn còn có cả nha dịch đều đứng ra ngoài.
Phủ Duẫn vuốt chòm râu, nhìn gương mặt của ai đó, cao giọng hỏi: “Là ai đánh trống”
“Ta”- Âm thanh củà một nữ nhân thanh thúy vang lên, thân ảnh gầy yếu tiến lên trước.
“Ngươi là người ở đâu?- Phũ Duẫn chỉ tay vào nữ tử, vẻ mặt uy nghiêm: “Có oan tình gì?”.
“Ta là Lãnh Dạ Hủy”- Hữu Hi khai báo tên họ rồi nói tiếp: “Hôm nay, tại đây Lãnh Dạ Hủy vì Hoàng Bắc Thiên kêu oan”
Phủ Duẫn vừa nghe xong, ánh mắt léo lên: “Ngươi là Lãnh Dạ Hủy cách đây ba ngày biến mất khỏi nhà lao”
“Phải”- Vẻ mặt Hữu Hi cứng rắng nhìn Phủ Duẫn.
Từ sau công đường thấy Lăng Khiếu Dương đi tới, nghe được giọng nói ngọt ngào của Hữu Hi làm cho lòng hắn run lên, ma xui quỷ khiến khiến hắn vọt nhanh lên công đường.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Lăng Khiếu Dương rất vội vàng.
Con mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, nàng trở về rồi, đứng ở đó vẻ mặt lạnh lùng, không hề nhìn lấy hắn một lần.
Nàng đã trở về, mọi suy nghĩ về nàng ích kỷ, ác độc, vô lương tâm, đáng ghê tởm đều bị phá tan.

Nàng vì nam nhân kia mà trở về
Nhìn thấy nàng trở về chính là điều hắn muốn.

Nhưng nghĩ đến việc nàng vì nam nhân khác, trái tim lại tức giận không thoải mái.
Mắt Lăng Khiếu Dương đỏ ngàu.
Ngươi cho rằng trở về có thể cứu được mạng Hoàng Bắc Thiên sao, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng tha cho hắn sao.
Thật buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui