“Tiêu rồi.
Chìa khóa…”
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt Lâm Hoàng Phong bất đắc dĩ, nâng tay lên trước mặt cô.
Đầu ngón tay có cầm một xâu chìa khóa, bên trên là một cái chìa khóa loang lổ rỉ sét.
“A!”
Khuôn mặt ngượng ngùng của Đỗ Minh Nguyệt đỏ bừng, cô lẩm bẩm: “Người này không lẽ có túi thần kỳ sao?”
Giọng nói nhỏ xíu mà Lâm Hoàng Phong vẫn có thể nghe rõ, khi tự mình mở cửa bước vào, Lâm Hoàng Phong lạnh lùng trả lời: “Đây là của Đỗ Chính Lâm.
Nếu không tôi ngồi trong phòng khách với ông ta lâu vậy làm gì.
“
Là vì mình sao?
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, cơ thể có vẻ yếu ớt đó bây giờ trông lại vô cùng cao lớn, trước giờ chưa có ai thương yêu cô như thế cả.
Cô còn chưa kịp cảm động, Lâm Hoàng Phong đã nói: “Thực sự là ngu ngốc đã lên một tầm cao mới rồi.
”
Khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt giật giật, cô giơ bàn tay với bóng lưng của anh, nhưng lúc anh quay lại cô vội vàng giả vờ gãi đầu.
Khi anh xoay người bước vào nhà, Đỗ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh, cũng lười quan tâm đến anh, vội vàng theo chân anh vào nhà tìm mẹ.
Vừa tới cửa phòng ngủ, người phụ nữ yếu ớt trên giường đã ho khan vài tiếng, nước da vốn đã tái nhợt bỗng càng tái nhợt hơn, trông có vẻ như đang hấp hối.
Đôi mắt đỏ bừng, Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng run rẩy: “Mẹ!”
Nhìn thấy con gái mình, Yến Thanh Nhàn có thêm chút sinh lực, đưa tay ra: “Minh Nguyệt, mau tới đây, mẹ nhớ con.
”
Hai người ôm một hồi lâu mới bình tĩnh lại một chút, sau đó Yến Thanh Nhàn mới chú ý tới người đàn ông ở cửa, nghi hoặc nói: “Đây là…”
“Đây là Lâm Hoàng Phong… Chồng của con.
” Ba chữ cuối cùng, giọng nói của cô nhỏ dần, hai má đỏ lên.
Đỗ Minh Nguyệt có chút xấu hổ, dù sao thì hai người mới gặp nhau một ngày.
Lâm Hoàng Phong nhìn họ gặp nhau, anh không làm phiền mà kiên nhẫn chờ đợi, đến khi anh nghe thấy tiếng họ gọi mình mới bước về phía trước.
Sau khi lễ phép chào hỏi Yến Thanh Nhàn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn 30 phút nữa, lát tôi tới nhắc cô.
”
Nói xong, Lâm Hoàng Phong nở một nụ cười ấm áp trên khóe miệng, quay người bước ra khỏi phòng ngủ, để lại thời gian cho hai mẹ con.
Hiểu được tâm ý của anh, Đỗ Minh Nguyệt cảm động không thể giải thích được.
Yến Thanh Nhàn cảm nhận được tình cảm tinh tế giữa hai người, ẩn ý nói: “Nếu của con, thì người khác không thể giành, không phải của con, thì có cầu cũng không cầu được.
”
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu gì cả, ánh mắt khó hiểu, nhưng Yến Thanh Nhàn chỉ cười không giải thích, không biết nói sao, tốt nhất là nên bỏ qua.
“Khụ, khụ.
” Tiếng ho nhanh chóng phá vỡ tâm tư của hai người, Đỗ Minh Nguyệt vội vã mang nước cho Yến Thanh Nhàn uống.
“Mẹ, sao họ lại để mẹ ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có lỗi, ngực đau như dao cắt.
Yến Thanh Nhàn uống chút nước, sắc mặt đỏ bừng dịu đi rất nhiều, bà khẽ cười rồi vuốt tóc con gái, sau đó ánh mắt có chút cô đơn.
“Năm đó ông ta mang Mai Như Lan và Đỗ Thùy Linh vào cửa, mẹ biết thế nào cũng sẽ có ngày này.
”