Lâm Hiên Hữu đưa ra văn kiện trong tay, vẻ mặt thất vọng nói: "Thật ra cũng không cần nữa, bởi vì tôi đã ký rồi, có lẽ giám đốc Lâm không biết anh muốn trì hoãn bao nhiêu thời gian của chúng ta!"
Hắn đi lên phía trước, nhìn anh với vẻ mặt khiêu khích!
Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong không có bất kì biểu hiện gì, dường như anh không hề ngạc nhiên chút nào.
Lâm Hữu Hiên đưa tay ra, dùng sức vỗ vỗ lên bờ vai của anh, nở nụ cười kỳ quái nói: "Anh trai tốt, trông anh như thế này cũng không hề thất vọng nhỉ!"
Anh ta nói xong, trên tay cũng dùng lực mạnh hơn!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, trong lòng có chút lo lắng, ở chỗ đó của anh vừa mới bị thương, anh ta làm như thế chẳng khác nào rắc muối lên vết thương của anh sao?
Không ngờ là vẻ mặt Lâm Hoàng Phong vẫn như không có gì mà mân mê tay cô, bình tĩnh nói: "Làm sao có thể thất vọng được, em trai của anh có năng lực như vậy, anh thật sự rất vui!"
Nói xong câu đó, Lâm Hoàng Phong cũng không ở lại lâu, sau đó thì rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt thấy họ đi khỏi liền cúi đầu đi theo.
Lâm Hữu Hiên không nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt nhưng Trần Như Ngọc thì lại thấy được, cô ta nhíu mày, trong lòng thầm nói: "Đỗ Minh Nguyệt, tại sao cô lại đi theo Lâm Hoàng Phong!"
Lâm Hoàng Phong đi đến phòng làm việc, lúc này mới lộ ra vẻ khó chịu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn phía sau là đã biết miệng vết thương của anh lại bị vỡ.
Vì vậy cô vội vàng kéo anh lại ngồi ở trên ghế salon, nghiêm mặt nói:"Đưa em xem thử xem! "
Lâm Hoàng Phong không muốn cô lo lắng nên nói từ chối: "Anh không sao!"
Đỗ Minh Nguyệt không tin, vì vậy cô cởi áo của anh ra và bảo anh để cho mình xem.
Lúc này Hoàng Thành Trung vội vàng chạy tới: "Hoàng Phong, tôi nghe nói anh bị thương, tôi…."
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng trong nháy mắt, Hoàng Thành Trung nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta lập tức cười giả lả, nói: "Tôi không thấy cái gì cả, hai người cứ tiếp tục đi ha!"
Mặt Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên.
Nhanh chóng buông áo của anh ra.
Cô đứng dậy nói: "À, ừm...!Anh cần phải uống thuốc đó, nếu không muốn em giúp thì quên đi, em đi xuống đây!"
Nói xong, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Hoàng Thành Trung thấy Đỗ Minh Nguyệt chạy ra ngoài, không khỏi nói lẩm bẩm: "Nhanh như vậy? Hay là Lâm Hoàng Phong "không được"?"
Nói xong thì lập tức đẩy cửa bước vào.
Lâm Hoàng Phong sửa sang lại y phục của mình, nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, gõ cửa!"
Hoàng Thành Trung biết rõ tính tình của hắn, vì vậy lại đi ra ngoài, gõ cửa.
"Lần này tôi có thể vào được rồi chứ?" Hoàng Thành Trung cười hi hi đáp.
Lâm Hoàng Phong không còn gì để nói, nên anh đành im lặng.
Hoàng Thành Trung ngồi trên ghế salon, vẻ mặt cười mập mờ: "Tôi nói này, giữa ban ngày ban mặt mà anh và chị dâu lại "ấy ấy" ở công ty à, không thể kiềm chế chút sao!"
Lâm Hoàng Phong chộp cây bút ở trên bàn ném tới, lạnh lùng nói: "Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi!"
"Đừng nha đừng nha, tôi sai rồi đại ca, anh bị thương có phải không, nghe nói anh bị trúng đạn ở New York hả?
Lâm Hoàng Phong nhìn hắn một cái, nói: "Làm sao cậu biết được?"
Anh rõ ràng đã cho người ngăn chặn tin tức, xem ra hiện tại như thế này chẳng có tác dụng gì.
Hoàng Thành Trung cười hi hi: "Bạn tốt của anh, Pitt, đã đăng lên instagram một tin về việc anh bị thương á!"
Anh trái lại đã quên béng việc này, hèn gì lúc nãy Lâm Hữu Hiên lại đánh anh mạnh như thế.
"Tôi còn nghe nói, Trần Như Ngọc đã trở về, còn ở bên cạnh em trai tốt của anh làm thư ký đó!"
Lâm Hoàng Phong nói đùa: "Cậu nghe được rất nhiều thứ nhỉ."
Hoàng Thành Trung biết rõ là anh không có ý định nói về chuyện này, dù sao thì tất cả mọi người cũng điều biết chuyện giữa anh và Trần Như Ngọc.
Cô gái kia, lần này trở về, chắc chắn là không yên lòng.
"Tóm lại là anh vẫn nên cẩn thận một chút, tôi thấy tên em trai kia của anh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa về tới tổng bộ, Dư Hồng Thu đã lập tức đi đến ôm lấy cô: "Minh Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đã quay lại, tớ rất nhớ cậu."
Nhìn thấy bộ dạng này của Dư Hồng Thu, Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên là biết cô ấy đang nghĩ gì, ngại ngùng nói: "Xin lỗi Dư Hồng Thu, lần này tớ không thể mang bất cứ thứ gì về, có chút chuyện xảy ra"
Dư Hồng Thu nghe thấy có chuyện, lập tức lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đã có chuyện gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt kể lại chuyện mình đã gặp phải ở Luân Đôn, có điều là không nhắc tới Lâm Hoàng Phong.
Dư Hồng Thu bây giờ mới nhớ là chuyện này đã được đăng vào khoảng một thời gian trước trên Facebook.
Có điều là cô ấy không để ý lắm, bây giờ nghe Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy, cô ấy liền cảm thấy hoảng hốt.
"Minh Nguyệt, cậu còn có thể sống sót xuất hiện trước mặt tớ, điều này thật sự quá may mắn rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười: "Đúng rồi!"
Một lúc sau Trương Văn Thành gọi điện đến, nói là vấn đề cô hỏi anh hôm trước đã có kết quả.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì mau chóng hẹn gặp mặt anh.
"Chúng ta đi ra ngoài gặp nhau đi!"
Trương Văn Thành đồng ý nói: "Em ở đâu? Anh lập tức đi tìm em!"
Sau đó cả hai hẹn nhau lúc tan làm.
Thật ra cô cũng muốn cảm ơn anh một tiếng!
Đã đến giờ tan làm, hai người đến nơi đã hẹn trước, là một nhà hàng rất có phong cách, trước đó cô và Hoắc Minh Vân đã từng đến nơi này một lần.
Trương Văn Thành đã đến từ lâu, hình như còn chú ý đến cách ăn mặc, cả người trông hết sức đẹp trai!
Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chạy tới, thấy anh đã chờ sẵn ở đó, liền nói xin lỗi: "Xin lỗi, em đã đến muộn!"
Trương Văn Thành lắc đầu, cẩn thận nói: "Anh cũng vừa mới tới thôi!"
Anh ta chưa từng một mình dùng cơm với phụ nữ nên không tránh khỏi có chút cẩn thận.
Nếu để cho đám anh em kia của anh ta biết được, chắc chắn họ sẽ ngồi chê cười anh ta một phen cho xem.
Sau khi chọn đồ ăn, Trương Văn Thành lấy ra bức ảnh lần trước cô cho anh ta xem.
"Đây là Từ Kiều, là tình nhân của thị trưởng, em tại sao lại muốn điều tra cô ta?" Trương Văn Thành có chút lo lắng hỏi.
Dù sao, thị trưởng cũng có thể bất đồng với những người khác.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Cô ta đã ở cùng thị trưởng bao lâu?"
"Đã năm năm, hiện tại cô ta vẫn là tình nhân của thị trưởng!"
Đỗ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói gì nữa, quả nhiên, người đàn ông đó thực sự đã bước lên nhiều chiếc thuyền.
Mà bản thân mình lại ngu ngốc, lãng phí sáu năm thanh xuân với hắn!
Trương Văn Thành thấy Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, biết rõ là trong lòng cô có việc, nhưng không nói với anh ta: "Minh Nguyệt, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?" Trương Văn Thành do dự có nên hỏi hay không.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi bật cười: "Cái gì? Sợ em làm chuyện ngu ngốc sao? Sẽ không đâu, em chỉ muốn dạy dỗ một tên cặn bã!"
“Tên cặn bã?” Trương Văn Thành cau mày, cô ấy nói, có phải là Đỗ Minh Nguyệt nói Lâm Hoàng Phong không?
Tuy nhiên, những năm gần đây Lâm Hoàng Phong không dính vào bê bối mà, chứ nói chi lại liên quan đến người tình của thị trưởng!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ trầm ngâm của anh, vội nói: "Không phải Lâm Hoàng Phong, anh đừng có mà nghĩ lung tung nhé!".