Những gia đình giàu có thường thâm sâu khó lường, nếu như thằng bé đi thì không biết có còn giữ được mạng để quay về không.
Rất nhanh sau đó, Đỗ Minh Nguyệt thu lại vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Cô nhìn bọn họ và mỉm cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn các anh.”
Trở lại bệnh viện, Đỗ Thanh Vy đã bò ra để ngủ, Chu Thành An thấy cô trở lại thì lập tức làm động tác “suỵt”.
Sau đó hai người ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở băng ghế bên ngoài.
“Bây giờ đứa trẻ kia phải xử lý thế nào?” Chu Thành An nhẹ nhàng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt thở dài: “Thằng bé không dựa được vào ba, bây giờ chỉ còn xem xem có người họ hàng nào không.”
Chu Thành An gật đầu, nhìn thấy cô ăn mặc phong phanh thì cởi áo khoác của mình ra để khoác lên cho cô.
“Trời lạnh, em mặc nhiều một chút.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Cô lúc nào cũng luôn như vậy, lịch sự và xa cách.
Nghĩ lại chuyện xảy ra ở công ty ngày hôm qua, bàn tay của Chu Thành An khẽ siết lại, giống như đang tự tiếp thêm dũng khí cho mình.
“Minh Nguyệt, chúng ta kết hôn đi.”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Chu Thành An.
Cô còn tưởng mình nghe lầm, cô cứ nhìn Chu Thành An như thế, trong nhất thời không biết phải nói gì.
Chu Thành An nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đỗ Minh Nguyệt thì khẽ mỉm cười, rồi tựa vào vai của cô.
“Minh Nguyệt, anh thật sự không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa.”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy buồn bã, một mặt cô hy vọng Chu Thành An có thể sống hạnh phúc nhưng mặt khác cô không muốn vì chuyện của mình mà khiến anh buồn.
Cô không biết nên làm gì nên chỉ có thể làm thinh.
Qua một lúc lâu cô mới nói tiếp: “Thành An, anh xứng đáng gặp được một người tốt hơn.”
“Nhưng những người tốt hơn đó đều không phải là em.”
Cô không muốn thảo luận thêm với Chu Thành An về vấn đề này nữa nên cô đứng dậy: “Anh quay về đi, bây giờ muộn lắm rồi, em ở đây chăm sóc hai đứa nhỏ.”
Nói xong, cô gần như vội vã bỏ trốn, chiếc áo khoác trên người của cô rơi xuống đất, cô quạnh một mình, giống như trái tim bị cô vứt lại phía sau.
Chu Thành An nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất lên.
Đến cuối cùng anh cũng không yên tâm để cô ở lại đây một mình.
Đến khi trời sáng, Đỗ Minh Nguyệt mở cửa phòng thấy Chu Thành An vẫn đang ngồi ở bên ngoài thì mới biết anh đã ngồi đây suốt cả một buổi tối.
Trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy, cô lấy một tấm chăn ra và đắp lên người cho anh.
Nhưng cô vừa chạm vào vai của anh thì anh đã giật mình tỉnh giấc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chu Thành An giữ chặt lấy tay của cô.
“Anh tỉnh rồi sao? Là em làm anh tỉnh à?” Đỗ Minh Nguyệt áy náy hỏi.
Chu Thành An lắc đầu, đôi mắt dịu dàng như thể sắp rơi nước mắt.
“Em dậy rồi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng trả lời lại rồi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Chu Thành An.
“Anh đừng ngủ ở đây nữa, cẩn thận không là bị cảm đấy.
Hôm nay anh vẫn còn phải đến công ty mà.”
Nếu như Chu Thành An mà bị ốm thì nhất định phía công ty bên kia sẽ bận rồi đến mức ngập đầu mất.
Lòng bàn tay của Chu Thành An không còn hơi ấm của cô nữa, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
“Anh ở đây thêm một lúc nữa rồi về.
Em thì sao? Có cần anh xin nghỉ cho không?”
Đỗ Minh Nguyệt hơi do dự, nếu như cô xin nghỉ tiếp thì quản lý Triệu sẽ có ý kiến nhưng Từ Lâm vẫn còn ở đây, cô thật sự không yên tâm một chút nào.
Chu Thanh An nhìn thấy tình cảnh khó khăn của cô thì đứng dậy nói: “Anh giúp em xin nghỉ nhé, chuyện ở bên kia anh sẽ giải thích hợp lý.”
Sau đó, Chu Thành An xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, buổi tố hôm qua em nhất định cũng không ngủ được ngon.”
Buổi tối hôm qua đúng là cô không ngon, cô cứ sợ là Từ Lâm sẽ tỉnh lại.
Chu Thành An không nói gì nữa, anh khoác áo lên người rồi mới đi ra ngoài.
Cô đương nhiên cũng sẽ xin cho Đỗ Thanh Vy nghỉ phép.
Lúc Từ Lâm tỉnh lại buổi chiều hôm đó, Đỗ Minh Nguyệt đang đi rót nước thì nghe thấy tiếng Đỗ Thanh Vy hét lên: “Mẹ ơi, Từ Lâm tỉnh lại rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì lập tức chạy vào trong phòng bệnh.
Từ Lâm mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Cậu bé còn đang thấy hơi sợ hãi nhưng ngay sau đó đã nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.
“Từ Lâm, cậu không sao chứ?”
Con ngươi trong mắt Từ Lâm di chuyển qua lại, bây giờ cậu bé mới nhớ lại những gì đã xảy ra.
Khuôn mặt cậu bé vô cùng sợ hãi, miệng khẽ kêu lên những âm thanh rời rạc.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy Từ Lâm sợ hãi như vậy thì không kìm được lùi về phía sau một bước, nhìn mẹ đầy thắc mắc.
“Mẹ, hình như cậy ấy rất sợ con.”
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu của cô bé, thực ra Từ Lâm không hề sợ hãi Đỗ Thanh Vy, chỉ là cậu bé đang nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Cô bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Từ Lâm, cháu thấy trong người thế nào rồi? Cháu vẫn ổn chứ?”
Từ Lâm nghe thấy tiếng của Đỗ Minh Nguyệt thì mới không cảnh giác nữa.
Cậu bé định mở miệng nhưng chỉ ưm ưm a a không nói được thành câu.
Đỗ Minh Nguyệt biến sắc, cô lập tức gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ đến kiểm tra một lượt, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng hỏi: “Đứa bé này sao rồi hả bác sĩ?
Bác sĩ lắc đầu: “Không có gì quá đáng ngại, chỉ là dây thanh quản của cậu bé bị tổn thương nên cổ họng tạm thời không phát ra được âm thanh, cần một vài ngày để chữa trị.”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào.
Cô đi đến bên cạnh của Từ Lâm, vuốt ve mái tóc của cậu bé rồi an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, qua mấy hôm nữa thì cháu se khỏe thôi.”
Từ Lâm nghe xong thì trong hốc mắt lấp lánh nước mắt.
Cậu bé mở miệng, cố gắng định nói điều gì đó.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình hình đó thì lập tức đưa cho cậu bé điện thoại.
“Cháu đừng nói chuyện.
Cháu muốn nói gì thì cứ viết ra cho cô.”
Từ Lâm nghe xong thì cũng không từ chối.
Cậu bé đón lấy điện thoại và bắt đầu viết.
Viết xong, Từ Lâm đưa sang cho cô.
Cô cầm lên đọc nội dung bên trên rồi nhanh chóng trở nên trầm mặc.
Cậu bé viết trên điện thoại: “Mẹ cháu đâu ạ? Mẹ cháu vẫn khỏe chứ ạ?”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, cô biết tin tức này rất tàn nhẫn với Từ Lâm nhưng thằng bé phải học cách để đối mặt với nó.
“Từ Lâm, cháu nhất định phải kiên cường nghe hết những gì mà cô nói.”
Khuôn mặt vốn dĩ đã trắng bệch của Từ Lâm nay càng trở nên trắng hơn.
Cậu bé nhìn Đỗ Minh Nguyệt nhìn ánh mắt không thể tin được, giống như đang chờ lời phán quyết cuối cùng vậy.
Đỗ Minh Nguyệt liếm đôi môi khô khốc của mình, cô nói nhẹ: “Mẹ cháu, mất rồi.
Mẹ cháu dùng thuốc ngủ quá liều nên không thể cứu chữa được nữa.”
Từ Lâm nghe vậy thì ánh mắt trở nên ngây dại đi, đôi mắt chỉ còn hai hàng nước mắt không ngừng tuôn chảy, cảnh tượng đó thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Từ Lâm như vậy thi bước tới ôm cậu bé vào lòng.
“Từ Lâm, cháu đừng khóc, cháu vẫn còn có chúng ta mà.”
Từ Lâm biết mình không còn người thân nào ngoài mẹ của mình.
Từ khi cậu ra đời cho đến nay, cậu chưa từng gặp bất kỳ người thân nào.
Mẹ là tất cả của cậu bé nhưng bây giờ thì cậu lại mất luôn cả mẹ.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy Từ Lâm như vậy thì cũng cảm thấy buồn.
Cô bé bước đến nắm chặt của Từ Lâm, an ủi bạn: “Cậu đừng buồn nữa, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu.
Cậu đừng khóc nữa.”
Nói một lúc, giọng của cô bé cũng không khỏi trở nên nghẹn ngào.
Đỗ Minh Nguyệt còn tưởng Từ Lâm sẽ lớn tiếng kêu khóc nhưng không ngờ cậu bé chỉ ngồi yên lặng rơi nước mắt giống như một con búp bê..