Hai tay nắm thật chặt, sắc mặt Lâm Hoàng Phong âm trầm như bị khói mù bao phủ.
Ngay sau đó đứng dậy kéo Đỗ Minh Nguyệt sải bước ra ngoài: “Xem ra anh Huy đây rất xem thường nhà họ Lâm chúng ta, sau này nhà họ Lâm và nhà họ Đỗ cứ hủy bỏ tất cả các dự án đi.
”
“Cậu chủ Phong, tôi không có.
” Hồ Đức Duy đầu óc bối rối, lảo đảo đuổi theo.
“Vợ tôi bị anh nói là một người phụ nữ đê tiện, vậy thì người thừa kế tôi là cái gì?” Giọng nói của Lâm Hoàng Phong như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thật sâu vào lòng Hồ Đức Duy: “Sau này, gọi cô ấy là bà chủ Phong.
”
Nói xong, hai người lên xe.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở phía sau cúi đầu khẽ cắn môi, thận trọng nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ không muốn để anh hiểu lầm.
”
Lời còn chưa dứt, gương mặt tuyệt đẹp của Lâm Hoàng Phong đã phóng đại trước mặt cô, đôi môi lạnh như băng dán lên môi cô, không khí chỉ thoáng cái liền yên tĩnh trở lại.
Tùy ý trêu chọc hồi lâu, lúc tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc khiến cho Đỗ Minh Nguyệt không khỏi thẹn thùng.
Âm thanh lạnh lùng từ tính từ bên cạnh truyền đến, Lâm Hoàng Phong không mang theo bất kỳ cảm xúc nào ngăn lại tất cả suy nghĩ của Đỗ Minh Nguyệt.
“Sau này, đừng đi gặp lại rác rưởi này nữa.
”
Rác rưởi?
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng.
Nhìn xuống bàn tay hai người luôn đan vào nhau, hơi ấm từ bàn tay truyền vào tận đáy lòng.
Nhưng tâm trạng của Hồ Đức Huy không hề tốt như vậy, anh ta không ngờ rằng mọi kế hoạch mà anh ta đã tính toán kỹ lưỡng với nhà họ Đỗ, lại bị cô dễ dàng giải quyết như vậy.
Nhìn thấy cuối cùng bọn họ cũng nắm tay nhau đi vào xe, ánh mắt Lâm Hoàng Phong hiện lên vẻ hài lòng.
Chắc là tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước rồi đúng không?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong mắt anh ta không thể kìm chế nổi nữa, Hồ Đức Huy tức giận mắng: “Ghê tởm.
”
Giọng nói còn chưa kịp rơi xuống, tiếng chuyện điện thoại đinh tai nhức óc giống như nhắc nhở vang lên, nhìn thấy người gọi đến là ai thì Hồ Đức Huy vô cùng tức giận, cố gắng kiềm chế tức giận trả lời điện thoại: “Nói.
”
“Huy, sao vậy? Kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi chứ?”
Giọng nói hả hê của Đỗ Thùy Linh vang lên trong điện thoại, quả thật Lâm Hoàng Phong là do bọn họ gọi đến, mấy người bọn họ tính toán tất cả như vậy là vì muốn cô và nhà họ Lâm rạn nứt.
Tốt nhất là không thể không đến cầu cứu nhà họ Đỗ, đến lúc đó, Đỗ Thùy Linh có thể tùy ý khiến cô bẽ mặt.
Trong mắt cô ta tràn đầy thù hận xen lẫn khoái cảm, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Hồ Đức Huy trả lời, trong lòng Đỗ Thùy Linh không khỏi lộp bộp.
“Huy, anh nói gì đi? Rốt cuộc thế nào rồi? Anh…” Không đợi cô ta nói xong.
Đỗ Chính Lâm đứng bên cạnh nghe thấy tình hình không đúng, vội cướp điện thoại, lo lắng hỏi: “Sao rồi, Lâm Hoàng Phong nói các gì?”
Đỗ Chính Lâm không quan tâm đến cái khác, chỉ nghĩ đến một việc, đó chính là đạt được sự hợp tác với nhà họ Lâm.
Đây cũng chính là mục đích thật sự ban đầu khi ông ta tìm Đỗ Minh Nguyệt trở về, nhưng ông ta không thể ngờ, khi Đỗ Minh Nguyệt gả cho nhà họ Lâm rồi sẽ chống lại ông ta.