“Tại sao con lại khóc? Có phải có ai bắt nạt con không? Nói cho mẹ biết, mẹ sẽ trả thù cho con!”
Đỗ Thanh Vy khịt khịt mũi, nhớ tới những lời mà Lâm Hoàng Phong đã nói trên xe ban nãy, bảo cô bé phải giữ bí mật với Đỗ Minh Nguyệt.
Cô bé suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không nói cho mẹ biết.
“Không sao hết, chỉ là có cát vô tình bay vào mắt con mà thôi.
Hôm nay gió cũng lớn mà mẹ!” Đỗ Thanh Vy cười hì hì.
.
Truyện Trọng Sinh
Đỗ Minh Nguyệt không nghi ngờ nhiều, lúc này Lâm Hoàng Phong đã dọn sạch những mảnh vụn thủy tinh.
Sau đó, anh còn rót một ly nước cho Đỗ Minh Nguyệt: “Đây là nước ấm, nếu lần sau bị thương thì cứ để anh làm cho!”
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sau đó nghĩ đến việc Đỗ Thanh Vy vẫn còn ở đây, vì thế nhanh chóng lên tiếng đuổi khách!
“Bây giờ anh về được rồi đó, trời cũng tối rồi!”
Lâm Hoàng Phong nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, có chút không biết nên làm gì.
Người phụ nữ này đúng là không lúc nào mà không muốn đuổi anh đi.
“Em đuổi anh đi thì bọn nhỏ phải làm sao đây? Không lẽ hai đứa nhỏ không cần ăn tối sao?” Lâm Hoàng Phong nhìn về phía Đỗ Thanh Vy.
Đỗ Thanh Vy nhanh chóng hiểu ý Lâm Hoàng Phong vì thế cũng nói theo: “Đúng rồi đó mẹ, nếu mẹ đuổi chú ấy đi thì cơm tối của chúng con sẽ sao đây?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Đỗ Thanh Vy, sau đó hỏi: “Từ bao giờ mà quan hệ giữa hai người lại tốt như thế?”
Đỗ Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, cười ha ha.
“Không có đâu mẹ, những gì con nói đều là sự thật!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy cô bé nói vậy thì cũng nhận ra mình cần người giúp, đồ bán bên ngoại lại không đủ chất dinh dưỡng.
Thế nhưng Lâm Hoàng Phong lại là một cậu chủ lớn của cả gia tộc, không lẽ anh cũng biết nấu cơm sao?
Lâm Hoàng Phong thật sự không biết nấu cơm, vì thế anh gọi một đầu bếp tới đây nấu.
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ có tiền đúng là vô cùng tốt!
Sau khi ăn xong, lúc này Lâm Hoàng Phong cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Đúng lúc này, Tiêu Hồng Quang cũng gọi tới.
“Ông chủ, phòng bên cạnh tôi đã mua xong rồi, cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi!”
Lâm Hoàng Phong nhếch môi, cười vô cùng đắc ý.
“Cực khổ cho anh rồi!”
Tiêu Hồng Quang được khen không nhịn được cảm thấy vui vẻ, xem ra tâm tư của ông chủ cũng không khó đoán như thế!
Lâm Hoàng Phong cũng không đi ngay, ngược lại còn giúp Đỗ Minh Nguyệt thay thuốc.
Đỗ Thanh Vy đứng bên cạnh thấy thế, vẻ mặt cô bé trông vô cùng đau lòng.
“Mẹ à, mẹ có đau lắm không?”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Đỗ Thanh Vy lo lắng như thế, không nhịn được cười lên, đưa tay xoa đầu cô bé một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: “Mẹ không đau, Thanh Vy đừng lo cho mẹ!”
Đỗ Thanh Vy không tin cô, nhanh chóng xít lại gần chu miệng thổi thổi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu!
“Mẹ à, thổi một cái sẽ không còn đau nữa!”
Đỗ Minh Nguyệt bị động tác này của cô bé làm cho cảm thấy ấm áp.
Nhanh chóng đưa tay bế cô bé lên, xoa nhẹ mũi nhỏ của cô bé.
“Ngốc à, mẹ không đau gì hết!”
Lâm Hoàng Phong nhìn hai mẹ con cô.
Một người là vợ anh, một người là con gái anh, cảnh tượng thế này khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Hoàng Phong vẫn còn đứng bên cạnh mình, nhanh chóng xụ mặt.
“Chủ tịch Phong, nếu anh không còn gì nữa thì có thể về được rồi đấy!”
Lâm Hoàng Phong bật cười: “Minh Nguyệt, sao em cứ muốn đuổi anh đi hoài thế!”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại: “Chủ tịch Phong hiểu lầm rồi, chỉ là căn phòng này của tôi quá nhỏ bé, không thể chứa nổi anh thôi!”
Lâm Hoàng Phong dường như biết cô sẽ nói thế, cười trả lời: “Không sao cả, anh vừa khéo ở ngay bên cạnh em, có chuyện gì cứ kêu anh một tiếng là được!”
Bên cạnh sao? Đỗ Minh Nguyệt ngây người, cô nhớ rằng phòng bên cạnh cô không có ai ở cở, Lâm Hoàng Phong dọn tới đây khi nào?
“Làm sao anh lại dọn tới đây chứ? Chuyện từ bao giờ thế?” Đỗ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc!
“Mới vừa rồi thôi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai anh lại tới thăm em!” Nói xong, anh xoa xoa đầu cô, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa, nhanh chóng thấy Lâm Hoàng Phòng mở cửa phòng bên cạnh, sau đó bước vào.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Không phải chứ, chẳng lẽ người đàn ông này thật sự ở ngay bên cạnh cô sao?
Nếu đã như thế thì không dễ để cô làm việc kia.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng trở vào phòng, sau đó đưa tay bắt lấy bả vai Đỗ Thanh Vy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Thanh Vy, mẹ hỏi con, có phải chú kia nói gì với con rồi không?”
Đỗ Thanh Vy nhìn mẹ mình lo lắng như thế, cảm thấy chắc chắn chú nói không hề sai.
Mẹ nhất định không muốn cô bé tìm được ba mình.
Cô bé lắc đầu một cái, ánh mắt có chút mờ mịt.
“Không có, chuyện đó, chú không nói gì với con cả.
Mẹ có phải mẹ gạt con chuyện gì không?” Đỗ Thanh Vy đổi đề tài.
Đương nhiên là Đỗ Minh Nguyệt không thể nói chuyện đó được, vì thế cô không thể làm gì khác hơn là hắng giọng một cái: “Không có, sao mẹ có thể gạt con chuyện gì được chứ!”
Đỗ Thanh Vy cũng không tin, cô bé dám chắc rằng, nhất định mẹ mình có chuyện gì đó!
Thế nhưng mẹ cô bé lại không muốn nói cho cô bé biết.
Điều này khiến Đỗ Thanh Vy có chút mất hứng.
Nếu mẹ không chịu nói vậy thì cô bé không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm sự thật.
Từ Lâm nhìn thấy cô bé đang nở một nụ cười thâm hiểm.
Cậu bé không nhịn được rung mình một cái, nụ cười này của chị khiến cậu bé cảm thấy có hơi sợ hãi!
Đến nửa đêm, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cả người mà nóng hừng hực!
Lúc Đỗ Thanh Vy dậy uống nước mới phát hiện mẹ mình đang nóng hừng hực, sau đó cô bé cảm thấy có chút kì lạ, nhanh chóng đưa tay sờ trán cô.
Lúc này cô bé mới phát hiện mẹ mình đã bị rồi.
Điều này khiến Đỗ Thanh Vy vô cùng lo lắng.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Thanh Vy sốt ruột lên tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu mình có hơi choáng váng, dường như trong đầu cô đang có một cái gì đó không ngừng chìm nổi trong đầu cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng khóc của Đỗ Thanh Vy, lúc này cô mới tỉnh táo được một chút!
Cô đột nhiên mở mắt, muốn nói gì đó thế nhưng lại phát hiện mình nói vô cùng khó khăn!
“Thanh Vy…” Cô nhẹ giọng lên tiếng: “Con sao thế, Thanh Vy!”
Đỗ Thanh Vy nghe thấy âm thanh của Đỗ Minh Nguyệt, nhanh chóng khóc nấc lên: “Mẹ, mẹ không sao chứ.
Mẹ sốt cao quá, bây giờ con gọi chú An tới nhé!”
Ngoại trừ Chu Thành An ra thì cô bé cũng không biết nhờ ai giúp đỡ nữa.
Đỗ Minh Nguyệt đè tay cô bé xuống: “Đừng gọi Thanh Vy à, mẹ không sao!”
Cô không nghĩ mình có thể làm phiền tới Chu Thành An lần nữa, anh ấy đa giúp cô rất nhiều rồi.
“Thế nhưng mẹ à, mẹ đang bệnh đấy…” Đỗ Thanh Vy nghẹn ngào lên tiếng.
Đầu Đỗ Minh Nguyệt càng lúc càng choáng váng, thế nhưng miệng vẫn luôn nói rằng Đỗ Thanh Vy không được gọi cho Chu Thành An.
Đỗ Thanh Vy cũng không biết nên làm gì, lúc này cô bé đột nhiên nghĩ tới Lâm Hoàng Phong vì thế nhanh chóng chạy ra ngoài!
Cô bé nhanh chóng gõ cửa phòng bên cạnh.
Lúc này, Lâm Hoàng Phong vẫn chưa ngủ, anh vẫn đang xem tài liệu.
Lúc này anh nghe thấy tiếng khóc lớn, âm thanh kia dường như giống với âm thanh của Thanh Vy.
Anh nhíu mày một cái, trong đầu nghĩ không phải Đỗ Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Vì thế anh nhanh chóng đứng lên!
Mở cửa ra, quả nhiên anh nhìn thấy Đỗ Thanh Vy đang đứng bên ngoài, ánh mắt ngấn lệ!
“Chú ơi, mẹ cháu bệnh rồi.
Mẹ cháu đang sốt rất cáo, cháu phải làm gì đây?”
Cô bé không biết tại sao mình lại mất thể diện trước mặt chú như thế, thế nhưng cô bé cũng không biết phải làm gì nữa!.