Tới bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn ngồi đợi kết quá, may là chỉ là bệnh nhỏ, rất nhanh đã có kết quả!
“Chỉ là thiếu máu thôi, chúng tôi đã tiêm cho cô ấy rồi, chỉ một lát sẽ tỉnh thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sắc mặt vui mừng: “cảm ơn bác sĩ!”
Sau đó cô còn đi nộp phí cho cô ta!
Làm xong tất cả, Đỗ Minh Nguyệt còn quyết định tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, đợi cô ta tỉnh lại!
Trịnh Ngọc An tỉnh lại rất nhanh, lúc tỉnh lại thấy mình ở bệnh viện thì nhất quyết đòi đi!
Đỗ Minh Nguyệt nhất thời không hiểu: “Cô sao thế? Bây giờ cô vẫn chưa khoẻ lại, đợi khoẻ hẳn rồi đi!”
“Không, tôi không thể ở đây được, tôi không có tiền!”
Trịnh Ngọc An nói.
Đỗ Minh Nguyệt giờ mới hiểu ra, cô thở dài: “Tôi đã trả tiền rồi, không sao đâu!”
Giờ thì Trịnh Ngọc An mới im lặng, cô ấy nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái rồi ngẩn ra, mãi lúc sau mới cảm ơn.
“Cảm ơn cô đưa tôi tới bệnh viện!”
Thực ra Đỗ Minh Nguyệt có ấn tượng với cô ta, cô cảm thấy chắc cô gái này không phải là người xấu.
“Chúng ta từng gặp nhau, cô nhớ không?” Đỗ Minh Nguyệt cười hỏi.
Nhớ chứ, đương nhiên là Trịnh Ngọc An nhớ, lần trước họ còn nói chuyện.
“Tôi có nhớ, xin lỗi cô, tôi không biết người đó là chồng cô!”
Ánh mắt cô ấy rất áy náy, lời nói cũng không phải giả dối.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện hôm đó, tuy trong lòng không thoải mái lắm nhưng người ta đã xin lỗi chân thành thế rồi thì cô cũng ngại nói nhiều.
“Không sao đâu, cô bị thiếu máu, nên ăn nhiều thịt!”
Trịnh Ngọc an cười khổ: “Tôi nào có tiền mua mấy cái đấy, tôi đúng là hết cách nên mới tìm anh ấy!”
Cô ta nói.
Đỗ Minh Nguyệt hơi đau lòng, vội nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâu!”
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt cũng hiểu được tình hình của Trịnh Ngọc An, đúng là một người đáng thương.
Trong nhà có mẹ bệnh nặng, ba thì không biết đâu rồi, bây giờ mình cô ấy chống đỡ.
Chả trách lại có suy nghĩ đó, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô ta.
“Tôi không có nhiều tiền, cái này cho cô trước!”
Trịnh Ngọc An lắc đầu: "Tôi không thể nhận tiền của cô, tôi đã thiếu nợ chồng cô rất nhiều rồi."
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt nói: "Anh ta không phải chồng của tôi, cô đừng nói bừa."
Trịnh Ngọc An nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, không nín được cười: "Còn nói không phải, mặt đều đỏ như trái gấc rồi kìa."
Thật ra Trịnh Ngọc An thật sự thích Lâm Hoàng Phong.
Một người đàn ông có sức hút như vậy, có người phụ nữ nào lại không yêu chứ, nhưng mà mỗi lần xuất hiện, ánh mắt của anh chỉ rơi vào một người phụ nữ.
Cô liền biết mình đã không còn hi vọng gì.
Từ ban đầu không cam tâm, càng về sau càng tiêu tan, cô cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
"Cô nói thế nào thì là vậy đi." Đỗ Minh Nguyệt cũng không từ chối nữa.
"Số tiền này, cô cầm lấy, coi như vay, chờ có tiền thì trả lại tôi cũng không muộn."
Trịnh Ngọc An thực sự cảm kích Đỗ Minh Nguyệt, cô cầm thấm thẻ kia, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt mời Trịnh Ngọc An ăn cơm, nhìn bộ dạng ăn như chết đối của cô ấy, cô thực sự thấy thương cô ấy.
Không thì bảo Lâm Hoàng Phong giúp đi, anh có nhiều tiền như vậy, việc này hẳn là không khó!
Khoan đã, vì sao lại tự nhiên nhớ tới người đàn ông kia vậy?
Đỗ Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng không thể không nói, thật ra tâm ý của mình, cô đều hiểu rất rõ ràng.
Sau khi Trịnh Ngọc An rời đi, Đỗ Minh Nguyệt không biết nên đi đâu, nếu về nhà thì lại một mình, cảm thấy cô đơn quá.
Con người vốn là như vậy, sau khi cảm nhận được ánh sáng thì đều không nguyện ý trở lại bóng tối.
Một khắc này, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Hoàng Phong, không biết anh đã trải qua thế nào.
Chuyện của Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn huyên náo xôn xao, không ít người đều lấy chuyện riêng mắng cô, nói cô là kẻ phản bội.
Mà Chu Thành An cũng ở công ty ra lệnh không cho phép anh được đi thảo luận lại chuyện này nữa.
Nếu như bị phát hiện sẽ lập tức đuổi việc.
Trong lòng tất cả nhân viên mặc dù bất mãn, nhưng không ai dám chống lại mệnh lệnh của anh, chỉ đành tự mình thảo luận.
"Có cô Đỗ Minh Nguyệt kia rốt cục dùng ma lực gì làm làm cho tổng giám đốc An mê đến điên đảo như vậy chứ?"
"Đúng đấy, chuyện lớn thế này còn muốn bao che."
"Đừng nói nữa, nếu như bị nghe được thì sao?"
Ngay khi các cô ấy đang bàn tán, Lâm Ngọc Yên vừa hay tới công ty tìm Chu Thành An, nghe được bọn họ nói gì, lập tức tháo kính xuống.
"Đúng lại!"
Cơ thể những nhân viên kia run lên, sau đó dừng bước.
"Các người vừa mới nói gì thế, Đỗ Minh Nguyệt làm sao?" Lâm Ngọc Yên khoang hai tay trước ngực nhìn bọn họ.
Những nhân viên này biết Lâm Ngọc Yên, dù sao cũng là cô chủ nhà họ Lâm, tính tình còn đặc biệt ngang ngược, ai cũng không dám chọc cô ta.
Với cả, việc Lâm Ngọc Yên thích tổng giám đốc An của bọn họ đã không còn là bí mật gì rồi.
"Việc này, tổng giám đốc An không cho chúng tôi nói." Trong đó có một nhân viên khúm núm lên tiếng.
Lâm Ngọc Yên nghe xong lập tức nổi giận.
"Sao? Lời tôi nói các người nghe không hiểu à?"
Những người kia thấy Lâm Ngọc Yên tức giận, lập tức không dám thất lễ, vội vàng nói: "Không có không có, chúng tôi không có ý này."
"Vậy các người mau nói đi, nếu không, tôi sẽ bảo anh Thành An đuổi việc các người."
Những người kia nghe thế thì lập tức sợ hãi: "Đừng, chúng tôi nói, chúng tôi nói."
Sau đó, bọn họ nói cho Lâm Ngọc Yên nghe về việc kia, một năm một mười kể lại rõ ràng, Lâm Ngọc Yên nghe xong, lập tức nhếch môi cười.
"Hừ, người phụ nữ kia, đúng là tự làm tự chịu." Nói xong, cô ta lại hỏi: "Cô nói anh Thành An bao che cô ta, không cho cô ta đi?"
"Đúng, không biết cô ta dùng chiêu trò gì, nghe nói, chuyện này là do tổng giám đốc An ép xuống.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Sắc mặt Lâm Ngọc Yên trở nên khó coi, móng tay nắm chặt vào túi xách, lúc buông ra đã in hằn một vết sâu.
"Anh muốn cô ta ở lại, tôi sẽ không cho anh được toại ý, Đỗ Minh Nguyệt, tôi nhất định sẽ đuổi cô ta đi." Lâm Ngọc Yên lạnh lùng nói.
Những nhân viên kia không khỏi nhìn nhau một cái, rùng mình, đột nhiên cảm thấy Đỗ Minh Nguyệt có chút đáng thương.
"Các người đi đi." Vẻ mặt Lâm Ngọc Yên lại khôi phục vẻ bình thường, phất phất tay, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Những nhân viên kia nghe xong lập tức trốn đi.
Đi tới cửa phòng làm việc của Chu Thành An, cô ta chỉnh lại trang phục, đầu tóc mình một lượt, sau đó gõ cửa một cái.
Chu Thành An không biết người bên ngoài là Lâm Ngọc Yên, nói: "Vào đi!"
Lâm Ngọc Yên đẩy cửa vào, nũng nịu hô lên: "Anh Thành An!"
Tay của Chu Thành An run lên, suýt thì viết sai tên mình.
Anh vuốt mi tâm, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Sao em lại tới đây?".