Lâm Ngọc Yên đặt chiếc cốc giữ nhiệt của mình lên bàn, dịu dàng bước tới.
"Sao? Em nhớ anh rồi, không tới được sao?" Cô bước đến gần rồi ngồi vào ghế của anh ta, hành động có phần mờ ám.
Chu Thành An cau mày: “Ngọc Yên, lần trước tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi!"
Lâm Ngọc Yên bĩu môi, tựa hồ không muốn thảo luận chuyện này với anh ta, liền chuyển chủ đề.
"Món canh này là mẹ em nấu, mùi vị rất ngon, anh nếm thử đi!"
Chu Thành An nhìn cốc giữ nhiệt, không từ chối: “Đã là ý tốt của dì Lâm, tôi đương nhiên sẽ không từ chối."
Lâm Ngọc Yên thấy anh ta không nhìn mình, tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã, sau đó, giật cây bút trong tay anh ta.
"Anh An, anh bận như thế sao? Em vào đây mà anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái!"
Chu Thành An thở dài, không nói gì, sau đó cầm lấy một cây bút khác.
Lâm Ngọc Yên cắn môi, tức giận quăng cây bút trên tay đi.
"Anh An, anh không thích em như vậy sao? Phải chọc tức em thế à!"
Có lẽ Chu Thành An đã bị cô ta quấy rầy cảm thấy phiền hà, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
"Ngọc Yên, tôi rất bận, nếu như cô không có chuyện gì, lúc ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa lại!"
Lâm Ngọc Yên nghe vậy lập tức không hài lòng, xoay người lập tức rời khỏi phòng làm việc của Chu Thành An, còn dùng sức đóng chặt cửa lại.
Chu Thành An nhìn dáng vẻ cô ta tức giận, trên mặt không chút biểu cảm, tiếp tục cúi xuống làm tiếp phần việc của mình!
Lâm Ngọc Yên chạy ra ngoài, nhìn tòa nhà phía sau rồi hung hăng đạp cửa.
"Anh An, anh càng không thích tôi, tôi càng muốn có được anh, chúng ta cứ chờ mà xem, hừ!"
Sau đó, cô ta gọi vào điện thoại của ông Chu.
"Ông Chú phải không? Cháu là Ngọc Yên!" Lâm Ngọc Yên làm bộ dạng ngoan hiền.
Ông Chu vừa nghe thấy tên của Lâm Ngọc Yên, thì lập tức bật cười: “Là Ngọc Yên à, đã lâu không thấy cháu gọi điện cho ông rồi!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười: “Thật ngại quá, gần đây cháu khá bận, trưa hôm nay ông có rảnh không? Cháu đến tìm ông!"
"Ha ha, được, đã vậy thì cháu cũng kêu thằng An về luôn đi!"
“Không cần đâu ông.” Lâm Ngọc Yên lập tức ngắt lời: “Cháu mới vừa bước từ trong phòng làm việc của anh An ra đây, anh ấy có vẻ rất bận rộn!”
"Bận, thằng nhóc thối đó mà bận cái gì, có phải nó lạnh nhạt với cháu không, cháu cứ nói cho ông biết, ông sẽ giúp cháu."
"Không có thưa ông, không phải cháu muốn sang chơi với ông sao?"
Ông Chu nghe cô ta nói như vậy, cũng không muốn làm khó dễ nữa: “Thôi được được, cháu sang đây đi, ông bảo người làm cho cháu vài món ngon!"
"Cảm ơn ông, cháu sẽ sang đấy ngay!"
Chắc mấy chốc, xe đã chạy đến nhà họ Chu, ông Chu chống gậy bước ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên, liền tươi cười hớn hở.
"Ây dô, cháu Ngọc Yên càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, đứa cháu đó của ông đúng là có phúc lớn!"
Lâm Ngọc Yên ngại ngùng mà tiến lên đỡ lấy ông ta: “Ông nội, ông đang nói lung tung cái gì thế ạ, hình như anh An không có thích cháu, sau này cũng không biết có muốn kết hôn với cháu không nữa!"
"Nó dám không kết hôn với cháu, thì ông sẽ đánh cho nó một trận nhừ tử, coi nó có ngoan ngoãn hay không!"
“Đừng mà ông, nếu như đánh hư rồi thì phải làm sao?” Lâm Ngọc Yên lộ vẻ lo lắng.
Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, ông Chu lập tức bật cười: “Ngọc Yên chúng ta lo lắng cho Thành An nhỉ, đừng lo cho thằng nhóc đó, Thành An nó là thằng nhóc hư đốn, sau này nếu nó có ăn hiếp cháu, cháu cứ nói với ông!"
Lâm Ngọc Yên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lia mắt đi, có vẻ như đang xấu hổ, nói: "Ông à, có phải anh An có người mình thích rồi không, lần trước thấy anh ấy cùng dùng bữa với một người phụ nữ, chẳng qua cháu chỉ đến để chào hỏi một tiếng, không ngờ anh An lại hung dữ với cháu một trận!"
Cô ta làm bộ mặt ủy khuất, mấy lời nói ra, đều là những lời nói dối liên thiên.
Ông Chu nghe thấy cô ta nói như thế, cũng đoán ra được người phụ nữ đó là ai.
"Cháu mặc kệ nó, người phụ nữ chẳng qua là muốn bay lên cây làm phụng hoàng mà thôi, có ông ở đây, sẽ không để những chuyện như thế xảy ra nữa!"
Lâm Ngọc Yên nhếch môi, cô ta muốn chính là có được sự bảo đảm của ông Chu, nếu ông Chu ghét người phụ nữ đó, từ nay về sau, chắc chắn sẽ không để người đó bước chân vào nhà họ Chu.
“Vậy sao thưa ông?” Lâm Ngọc Yên kinh ngạc nhìn ông ta, dường như cảm thấy hơi bất ngờ.
"Đương nhiên rồi, vợ của thằng An, chỉ có là cháu thôi!"
Lâm Ngọc Yên cúi đầu ngượng ngùng: “Ông nội, ông đang nói bậy cái gì thế."
Bước vào nhà họ Chu, người nhà họ Chu vô cùng nhiệt tình với cô ta, đặc biệt là ông Chu, cứ xem cô ta như cháu dâu của mình vậy.
"Ngọc Yên, ăn nhiều một chút, nhìn cháu ốm như vậy làm sao được!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười ấm áp nhìn ông Chu, vẻ mặt dịu dàng hiền thục nói: “Cảm ơn ông nội!"
Cô ta cúi đầu, dùng đũa chọc vào cái đùi gà trong bát, đột nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Thưa ông, thật ra hôm nay cháu đến đây là có mục đích khác!"
Ông Chu bật cười, dường như đã biết cô ta đến đây là có lý do khác từ lâu.
"Từ sớm ông đã biết cháu tìm ông chắc chắn có chuyện, cháu nói đi, có phải là Thành An ăn hiếp cháu rồi không!"
“Không phải ông nội!” Cô ta cau mày, như thể không biết nên mở lời như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: "Thật ra hôm nay cháu đến tìm anh An, nghe nhân viên ở trong đó nói một chuyện, cháu sợ anh An sẽ bị người ta lừa, cháu thật sự không biết nên làm sao!"
"Chỗ thằng An thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?"
Sau đó Lâm Ngọc Yên đem chuyện của Đỗ Minh Nguyệt kể lại cho ông Chu nghe, còn đặc biệt thêm mắm thêm muối vào, nói Đỗ Minh Nguyệt chẳng khác gì là tội nhân thiên cổ tội ác tày trời vậy.
Sau khi nói xong, Lâm Ngọc Yên vẫn cảm thấy chưa đủ, còn nói thêm: "Thưa ông, cháu thật sự rất lo lắng cho anh An bị người phụ nữ đó lừa gạt, đã xảy ra chuyện như thế rồi mà anh An vẫn còn muốn biện hộ cho cô ta."
Ông Chu không ngờ lại có chuyện như thế xảy ra, vô cùng tức giận!
"Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thành An, thằng nhóc thối tha này, thật sự định để người phụ nữ đó nắm cán sao!"
Lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên nhìn thấy ông Chu tức giận như vậy, cơ thể cô ta run lên, sau đó lại trưng bộ mặt yếu đuối.
"Ông Chu, ông đừng tức giận, cháu chỉ là muốn bàn bạc với ông một chút thôi, ông đừng trách anh An, chắc chắn người phụ nữ đó đã nói gì với anh An rồi!"
“Ngọc Yên, chuyện này cháu làm rất đúng, nếu cháu không nói, thằng nhóc thối đó vẫn còn muốn giấu ông đây!” Ông Chu tức đến mức thở không ra hơi.
Lâm Ngọc Yên cắn môi, nhưng mắt vẫn không ngừng đảo qua, dường như lại có ý đồ xấu.
"Thưa ông, cháu có ý này, hay là cứ truyền ra ngoài anh An đã đính hôn trước rồi, như thế, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không bám lấy anh An nữa!"
Ông Chu cân nhắc một hồi, cảm thấy ý kiến cô ta đưa ra cũng không tồi nên đã đồng ý.
"Ngọc Yên, cháu nói đúng lắm, xem ra đã đến lúc tuyên bố hôn sự của các cháu rồi!".