Không ngờ người con gái luôn dịu dàng hiểu chuyện lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, Đỗ Chính Lâm tức giận run lên: “Nghiệp chướng.
Phản hết rồi.
”
Thấy tình thế không ổn, mẹ Đỗ Thùy Linh – Mai Như Lan vội vàng ra mặt làm lành.
“Được rồi được rồi, đều là người một nhà thì cãi nhau cái gì chứ, Đức Duy con đưa Thùy Linh lên phòng trước đi, những chuyện còn lại để mẹ nói với ba con.
”
Mai Như Lan liên tục nháy mắt với Hồ Đức Huy, sau đó anh ta nhanh chóng kéo Đỗ Thùy Linh rời đi.
“Ông Lâm, đừng giận nữa, nói đi nói lại không phải đều vì con gái của người phụ nữ đó gây chuyện sao? Nếu như nó đã không nghe lời, không phải còn có người phụ nữ Yến Thanh Nhàn kia sao? Sao ông có thể quen được chuyện này chứ?”
Lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, Mai Như Lan loại bỏ vẻ ngoài dịu dàng hiền lành mọi khi.
Nói lời độc ác, cả người như không có xương bám vào Đỗ Chính Lâm, hết lần này đến lần khác chạm vào cánh tay của người đàn ông, trong mắt tràn đầy vẻ dụ dỗ.
“Không phải Yến Thanh Nhàn bị nhà họ Lâm đưa đi rồi sao?”
Lúc này Đỗ Chính Lâm không còn tâm tư nghĩ đến loại chuyện đó, lúc đầu chỉ cảm thấy cử chỉ của bà ta thật hấp dẫn, nhưng không có tâm trạng để nhìn, tức giận đẩy phụ nữ trên người ra.
“Ông già hồ đồ này, Yến Thanh Nhàn có thân phận thế nào? Lâm Hoàng Phong sao có thể sắp xếp cho bà ta vào nhà họ Lâm được chứ? Chúng ta chỉ cần điều tra chỗ ở của bà ta, còn sợ con bé Đỗ Minh Nguyệt kia không ngoan ngoãn nghe lời chắc?”
Giọng điệu Mai Như Lan mềm mại quyến rũ, nhưng không thể che dấu được sự hung ác trong lời nói.
Nếu như bà ta không có ít thủ đoạn thế này, lúc đầu làm sao có thể đuổi Yến Thanh Nhàn ra khỏi nhà họ Đỗ chứ?
Hai mắt Đỗ Chính Lâm sáng lên: “Đúng vậy.
”
Nhất thời trong lòng có phương hướng, Đỗ Chính Lâm quay đầu nhìn vợ mình, lúc này cảm thấy bà ta thuận mắt hơn nhiều.
Giơ tay lên chạm nhẹ vào lông mày bà ta, cười nói: “Chỉ có bà là thông minh thôi.
”
Mai Như Lan mỉm cười lại dính vào người Đỗ Chính Lâm, sau đó cánh tay cảm thấy mềm mại, khát vọng trong ánh mắt bà ta không thể che dấu được nữa.
Ông ta ôm lấy vòng eo mềm mại của bà ta, hai người đi về phòng.
Trong nhà riêng, Lâm Hoàng Phong xử lý xong những dự án hợp tác với nhà họ Đỗ, vừa trở về biệt thự, giao đồ trong tay cho người giúp việc rồi trực tiếp lên tầng thay quần áo.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, Đỗ Minh Nguyệt đang nằm ngủ say dường như có vẻ hơi nóng, cô lật người duỗi chân lên chăn bông, đạp luôn cả gối ôm ra, nằm trên giường với vẻ mặt thỏa mãn, hơi thở dần dần ổn định.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy vậy, không biết nên khóc hay nên cười: “Ngủ không ngăn nắp chút nào cả.
”
Ánh mắt rơi trên đôi chân trắng nõn của Đỗ Minh Nguyệt, hơi thở Lâm Hoàng Phong dần trở lên nặng nề, đúng lúc Đỗ Minh Nguyệt phát ra một âm thanh.
“Ưm!”
Một ngọn lửa không thể giải thích được đang chảy xuống dưới, Lâm Hoàng Phong xé toạc áo sơ mi của mình, lao lên giường như một con sói mà gặm nhấm.
“A!”
Đột nhiên có một vật nặng đánh thức Đỗ Minh Nguyệt dậy, tiếng hét xuyên qua không trung, sau đó nhanh chóng bị Lâm Hoàng Phong chặn lại trong cổ họng.