Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


Từ Lâm ngẩng đầu lên, “Nếu không phải làm như vậy, cậu tại sao lại sợ tôi nói cho người khác.

"
Bảo Phong vốn là không vui, nhưng bây giờ nghe cậu bé nói như vậy, càng thêm tức giận.

Trực tiếp không cần nghĩ ngợi, liền động thủ tiến lên.

“Cậu cũng chỉ giống như tôi, sống nhờ ở mái nhà của người khác, có cái gì mà phải giả vờ thanh cao.


“Bảo Phong, dừng tay lại!”
Thanh Vy thấy hai người bọn chúng đánh nhau, lập tức trở lên bối rối.

Từ Lâm hiển nhiên không phải đối thủ của Bảo Phong, nhìn nắm đấm của Bảo Phong liên tục đánh vào người Từ Lâm, cô bé vô cùng lo lắng.

“Bảo Phong, cậu đủ rồi đó, đừng đánh nhau nữa.


Thanh Vy tiến lên muốn ngăn lại, nhưng Bảo Phong căn bản đã mất khống chế.

Ngay khi tay của Thanh Vy đặt lên người Bảo Phong, cậu bé hất tay một cái khiến cô bé không đứng vững ngã sõng soài ra đất.

Cộp một cái, trán cô bé va vào cạnh bàn.

Từ Lâm hét lên khi nhìn thấy vết thương của Thanh Vy, không biết sức mạnh từ đâu mà đánh ngã Bảo Phong.

Cậu bé giơ nắm đấm lên, Bảo Phong lập tức dùng tay chặn lại.

Nhưng Từ Lâm căn bản không có đánh xuống, cậu bé biết, mình không có tư cách.

“Nếu như, chị Thanh Vy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cậu, nhất định.

” Từ Lâm mất khống chế nói.


Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong cũng đã nghe thấy động tĩnh, hai người nhìn nhau một cái, sốt ruột chạy lên lầu.

Vừa mở cửa, liền thấy Thanh Vy nằm ở trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt liền trở lên tái nhợt.

“Thanh Vy! ” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng chạy tới bên cạnh cô bé.

Thanh Vy đã hôn mê bất tỉnh, Từ Lâm ngồi ở bên cạnh cô bé, cả người đều vô cùng khẩn trương.

“Đã có chuyện gì xảy ra? Thanh Vy bị sao thế này?”
Từ Lâm vẻ mặt tự trách, nghẹn ngào nói, “Đều là do cháu sai, cháu không bảo vệ tốt chị Thanh Vy.


Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, vội vàng ôm con gái đi bệnh viện.

Lâm Hoàng Phong nhìn Bảo Phong một cái, sau đó cũng chạy theo cùng Minh Nguyệt đi tới bệnh viện.

Cũng may Thanh Vy không có chuyện gì, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh, Đỗ Minh Nguyệt tâm trạng lo cơ thể cô lập tức mềm nhũn.

Thấy vậy, Lâm Hoàng Phong tiến tới đỡ lấy ôm cô vào trong lắc đầu, “Em không sao, chỉ là sợ hãi quá nên chân mềm nhũn đi.


Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng, sau đó đỡ cô đi xem Thanh Vy.

Từ Lâm đứng ở một bên, trên mặt đều là áy náy, qua hồi lâu, cậu bé mới đi ra ngoài.

“Thật xin lỗi chú dì, đều là do cháu, là cháu làm hại chị Thanh Vy phải nằm ở đây, chú dì phải mắng, phải mắng cháu đi.


Đỗ Minh Nguyệt nhìn thể đang chờ đợi phán xét của tòa án.

ngôn tình hay
Cô bước đến gần cậu bé, chạm vào đầu Từ Lâm, nhẹ giọng nói, “Từ Lâm, đây không phải là lỗi của cháu!”
Từ Lâm sau đó đã kể cho Đỗ Minh Nguyệt những gì đã xảy ra.

Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, không rõ trong lòng là cảm xúc gì.

“Dì biết.

” Đỗ Minh Nguyệt trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên nói.

Lâm Hoàng Phong có chút bận tâm, ôm bả chút.


“Không, để em đi!”
Ánh mắt cô hiện lên sự kiên định, cô cũng không tin, đứa trẻ dù có bướng bỉnh đến cỡ nào, cô cũng đều đã hàng phục qua.

Nhưng mà Bảo Phong kia, liền khiến cô trở lên bế tắc.

Bảo Phong một mực ở nhà, má Ngô nhìn một màn vừa phát sinh, trong lòng cũng có chút bận tâm, cho đến khi thấy Đỗ Minh Nguyệt trở lại.

“Cô Lâm, đứa trẻ không sao chứ?” Má Ngô mặt đầy lo lắng hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt hướng phía bà ấy cười một tiếng, ôn nhu nói, “Đứa trẻ không có sao, bà yêu tâm đi!”
Má Ngô sau khi nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao thì tốt! Không sao thì tốt!”
“Má Ngô, Bảo Phong đâu?”
“Nó vẫn còn ở trong phòng, không có đi ra ngoài.



Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó đi lên phòng của Bảo Phong.

Bảo Phong nằm ở trên giường, dùng chăn che kín đầu.

Đỗ Minh Nguyệt tiến lên, đem chăn của cậu bé vén lên, Bảo Phong giật mình, quay đầu lại, nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang đứng trước mặt mình.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Bảo Phong mới đem đầu chuyển qua.

Đỗ Minh Nguyệt ôm cánh tay mình, “Làm sao? Không dám nhìn dì, cháu là đang chột dạ?”
“Tôi không có gì để nói, dì muốn nói gì thì cứ việc nói đi!”
“Bảo Phong, cháu tại sao lại biến thành cái bộ dạng này, cháu cảm thấy Trần Như Ngọc ở trên trời nhìn cháu liệu có cảm thấy vui vẻ không?”
Nghe thấy những lời nói của Đỗ Minh Nguyệt, Bảo Phong phản ứng dữ dội, “Dì không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!"
Đỗ Minh Nguyệt nổi giận, nắm lấy cằm Bảo Phong, “Bảo Phong, cháu cảm thấy như vậy là đang giúp cô ấy sao? Như vậy chỉ là càng làm nhơ nhuốc tiếng tăm của cô ấy mà thôi.


Nhìn vẻ mặt non nớt của cậu bé, cô hung hãn, “Nếu chúng ta thật sự không quan tâm đến cháu, người khác sẽ nói, cháu là con trai của Trần Như Ngọc, cháu cảm thấy, cháu đây là đang giúp mẹ mình, đừng khiến người khác nực cười nữa.


Đỗ Minh Nguyệt từng chữ từng câu đều như đang chế nhạo Bảo Phong, không coi cậu bé là con nít mà đối đãi.

Ngược lại, cố khiêu khích khiến cậu bé nổi nóng.

Bảo Phong giãy giụa như một con hổ nhỏ phòng thủ, "Dì thả tôi ra, tôi sẽ không nghe dì nói nhảm ở đây, dì là một người phụ nữ xấu xa.

"
Thật là muốn đánh cho cậu bé một trận.

Nhưng bây giờ đã muộn, Đỗ Minh Nguyệt cũng muốn bỏ qua cho cậu bé.

“Cố gắng ngủ ngon đi, đừng có ngang bướng nữa, được không?” Đỗ Minh Nguyệt nhét cậu bé vào trong chăn.

Bảo Phong hiếm khi cãi nhau với cô, mà chỉ lấy chăn bông che đầu, như thể đang trốn tránh điều gì đó.

“Dù sao các người cũng không phải chân chính quan tâm tôi, tôi không cần loại tình cảm đạo đức giả này.


Cậu bé trốn ở dưới chăn bông, buồn bực nói.

Đỗ Minh Nguyệt vừa bước đến cửa liền khựng lại khi nghe những lời cậu bé nói.


“Phải không?  Hóa ra là cháu luôn nghĩ như vậy.

” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi,
“Đúng vậy, tôi luôn nghĩ như vậy, cho nên cuối cùng, mọi người vẫn sẽ bỏ rơi tôi, tốt hơn là nên tự bảo vệ mình.

” Cậu bé ủ rũ nói.

Đỗ Minh Nguyệt cong môi, để lộ đường cong mờ ảo nơi khóe môi.

"Thật sao? Xem lòng người qua thời gian, rồi cháu sẽ hiểu được tâm tư của chúng ta thôi.


Sau khi nói điều này, Đỗ Minh Nguyệt rời đi.


Khi Thanh Vy tỉnh dậy, cô bé chỉ thấy Đỗ Minh Nguyệt đang nhìn mình vô cùng lo lắng.

"Như thế nào? Có cái gì không thoải mái?"
Nhìn thấy mẹ đang lo lắng như vậy, Thanh Vy nắm lấy bàn tay của mẹ mình và mỉm cười rất ngọt ngào.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con không sao!"
Không có sao? Có thấy thứ quấn quanh trán cô bé không? Làm sao có thể ổn được!
"Cô bé ngốc nghếch.

"
Đỗ Minh Nguyệt sờ trán, vẻ mặt đau khổ.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô với một chút cảm giác tội lỗi trong long.

Lâm Hoàn Phong xoa trán một cái, đem cô cách xa con gái một chút.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận