Cô quay đầu lại nhìn Chu Thành An đầy tiếc nuối: “Xin lỗi anh, hôm nay e rằng chúng em không thể cùng anh ăn cơm được.
Hẹn anh hôm khác vậy.”
Chu Thành An nhìn tình hình này liền biết không thích hợp dùng bữa tối, đành nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta hẹn lần sau gặp cũng được, để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, chúng em tự bắt taxi là được.” Đỗ Minh Nguyệt từ chối.
Thấy cô từ chối, Chu Thành An cảm thấy trong lòng có chút cay đắng nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô.
“Được rồi, vậy khi về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh nhé!”
Đỗ Minh Nguyệt thực sự có lỗi trong lòng, cô vốn muốn mời anh một bữa ăn ngon, nhưng bây giờ tình hình lại trở nên như thế này.
“Em biết rồi.
Em về trước đây!”
Đỗ Minh Nguyệt đi ra ngoài và vẫy một chiếc taxi, sau đó cùng đám trẻ vào trong.
Nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, cô đau đầu sờ trán, lạnh giọng hỏi: “Hai đứa, có biết mình đã sai gì không?”
Lâm Bảo Phong quay đầu lại: “Tôi không phải người ra tay trước.
Hiện tại dì đang thiên vị con ruột của dì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu và nhìn Thanh Vy: “Thanh Vy, xin lỗi đi!”
“Con không muốn.
Nếu cậu ta không nói những điều nhảm nhí đó, con cũng sẽ không đánh cậu ta.
Nếu cậu ta muốn con xin lỗi, cậu ta cũng phải xin lỗi!” Thanh Vy cũng rất ngang ngược.
Yêu cầu cô bé xin lỗi Lâm Bảo Phong, đó là điều hoàn toàn không thể.
“Những gì tôi nói đều là sự thật.
Làm sao? Dám làm mà không dám thừa nhận à?” Lâm Bảo Phong cũng lập tức đáp trả.
Cả hai một lần nữa gat gắt phản đối nhau.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, còn chưa đủ xấu hổ phải không?” Đỗ Minh Nguyệt bất lực quát lên.
Nghe thấy giọng nói giận dữ của Đỗ Minh Nguyệt, hai đứa trẻ ngừng tranh cãi.
“Lâm Bảo Phong, con có biết mình vừa rồi đã nói gì sai không? Ai đã dạy con nói những điều như vậy?” Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm khắc hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bảo Phong nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, trong lòng cậu vẫn có chút sợ hãi.
Chỉ là vì vấn đề thể diện mà cậu không dám để lộ ra ngoài, Đỗ tình tỏ vẻ bình thản.
“Nhớ nhé, dì không muốn nghe thấy những điều thô lỗ như vậy từ con lần thứ hai đâu.”
Sau khi răn dạy Lâm Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt quay lại nhìn Thanh Vy.
“Còn Thanh Vy, mẹ cho phép con đánh nhau khi nào vậy? Con còn là một cô gái nữa.”
Thanh Vy sợ nhất là Đỗ Minh Nguyệt sẽ tức giận, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ là cô bé đã ủ rũ.
“Con biết rồi mẹ, con biết là con sai rồi.” Thanh Vy nói một cách buồn bã.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm một chút, lúc này mới nhìn Lâm Bảo Phong: “Còn con, con có biết mình đã sai không?”
Lâm Bảo Phong mím môi không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt biết rằng yêu cầu cậu ấy xin lỗi sẽ càng khó hơn, nhưng nếu cậu không nhận ra lỗi lầm của mình lần này, trong tương lai cậu ấy có thể sẽ xúc phạm nhiều người khác.
“Lâm Bảo Phong, mẹ con cũng không muốn nhìn thấy cháu như thế này.
Nói ra những điều như vậy, con thực sự cảm thấy rất rốt sao?” Giọng điệu của cô dịu đi một chút.
Lâm Bảo Phong vẫn lặng im không nói, Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía trước rồi nói: “Dì rất tiếc về chuyện của mẹ con.
Chính mẹ con đã đến gặp dì và nhờ dì chăm sóc cho con.
Dù con có nghĩ thế nào chăng nữa, vì dì đã hứa với mẹ con nên dì sẽ cố gắng làm thật tốt.
Có điều, con đừng thử thách sự kiên nhẫn của dì.”
Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, Lâm Bảo Phong biết cô nói những điều này là rất nghiêm túc.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về tới nhà.
Đỗ Minh Nguyệt không nói nữa, thanh toàn tiền xong liền vào nhà.
Thanh Vy biết cô đang tức giận nên cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn đi theo cô.
Thấy mọi người đã trở lại, Má Ngô vội vàng chạy lại chào hỏi, nhưng bà chỉ thấy sắc mặt cô dường như không được tốt, thậm chí còn không chào lại bà như mọi hôm.
Má Ngô lập tức hiểu có chuyện đang xảy ra, vì vậy bà liền nhanh chóng thấp giọng hỏi Thanh Vy: “Có chuyện gì với mợ chủ vậy?””
Thanh Vy cụp mắt xuống, có vẻ hơi áy náy.
“Mẹ đang giận cháu.”
“Cháu đã làm gì khiến mẹ cháu không vui sao?”
Thanh Vy buồn bã gật đầu, sau đó kể lại những gì vừa xảy ra.
Má Ngô nghe xong thì thở dài, xem ra mợ chủ đã thật sự rất đau lòng vì những đứa trẻ này.
Tuy nhiên, khúc mắc của cậu chủ nhỏ cũng không thể dễ dàng cởi bỏ như vậy.
Điều này khiến mợ chủ càng cảm thấy khó chịu nhiều hơn.
Má Ngô sờ đầu Thanh Vy an ủi: “Không sao đâu, mợ chủ sẽ không giận cháu lâu đâu.”
Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn mà lại có vẻ ngoài ủ rũ như vậy cũng sẽ khiến người khác cảm thấy xót xa.
“Thật sao? Mẹ thực sự không tức giận cháu lâu sao?” Thanh Vy nhướng mắt, trong mắt dường như lấp lánh những tia vui mừng.
“Đương nhiên là thật rồi.
Cháu đã ăn gì chưa cô chủ nhỏ? Bà có làm chút đồ ăn, hai cháu mau ăn đi.”
Thanh Vy cảm thấy hơi tủi thân khi nghe tin mình sẽ phải đi ăn tối với tên Lâm Bảo Phong đó.
“Cháu không muốn đi ăn cùng cậu ta.”
Lâm Bảo Phong hừ lạnh một tiếng: “Nói như thể tôi thích đi ăn với cậu không bằng.”
Từ Lâm bị kẹp ở giữa trận chiến này, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
Lúc này, bụng của hai người đồng thanh kêu lên, gương mặt cả hai cũng lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Má Ngô nhìn bọn trẻ, không khỏi che miệng cười.
Đương nhiên bọn chúng vẫn là trẻ con.
Tuy nhiên, điều này thực sự rất dễ thương.
“Cậu chủ, cô chủ, đừng để cho cái bụng của mình phải chịu khổ như vậy chứ? Bà đã làm cơm nắm lên men mà các cháu thích rồi, mau tới ăn đi.”
Ngay khi nghe thấy món ăn yêu thích, đôi mắt của Thanh Vy lập tức sáng lên.
“Cháu muốn ăn, Má Ngô, cháu muốn ăn!” Thanh Vy ngồi lên ghế trước.
Mặc dù Lâm Bảo Phong không thích ở cùng với Thanh Vy, nhưng cậu ấy cũng không thể chịu được cơn đói và tiếng kêu ọc ạch không ngừng phát ra từ bụng, vì vậy cậu ấy đành ngồi xuống một cách miễn cưỡng.
Đỗ Minh Nguyệt trở về phòng và ném mình xuống giường, hiện tại cô rất mệt và không biết liệu tất cả những điều mình làm có đúng hay không.
Cô vùi mặt vào chăn bông, chợt nhớ ra lúc quay lại chưa gửi tin nhắn cho Chu Thành An liền lần mò trong lấy điện thoại ra.
Cho dù thế nào, cô thực sự phải xin lỗi anh ấy về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Em về nhà rồi, thực xin lỗi anh.
Hôm nay đã khiến anh tốn thời gian mà không được việc gì.”
Tin nhắn trả lời của Chu Thành An tới rất nhanh, từng câu chữ đều thể hiện sự dịu dàng của anh.
“Không sao đâu, em đừng bận tâm tới nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt rất biết ơn anh ấy đã thông cảm, vì vậy liền gửi đi một tin cảm ơn.
Sau đó, Chu Thành An hỏi: “Đứa trẻ đó có phải là con của Lâm Hoàng Phong không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào tin nhắn này, phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.
Thực ra, chuyện của Trần Như Ngọc cũng rất khó để có thể giải thích rõ ràng, vì vậy cô chọn cách đơn giản là thành thật thừa nhận.
“Đúng vậy, nó là con của Hoàng Phong.”
“Tên khốn đó, anh ta quả nhiên đã có một đứa con ở bên ngoài.
Minh Nguyệt, em không cần vì một người đàn ông như vậy mà phải hy sinh bản thân mình, thực sự không đáng chút nào.”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ rằng Chu Thành An lại sẽ nổi nóng đến mức này, có lẽ anh luôn như vậy, luôn lo lắng bà bảo vệ cô như một người anh trai.
Thứ tình bạn như thế này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Tâm trạng cảm thấy khá hơn một chút, cô nhắn tin trả lời: “Thành An, mọi chuyện không phải như những gì anh nghĩ đâu.
Tóm lại, Hoàng Phong đối xử với em rất tốt!”.