Má Ngô kể cho Lâm Hoàng Phong nghe chuyện đã xảy ra, Lâm Hoàng Phong vừa nghe Má Ngô kể vừa xoa xoa lông mày.
“Cậu chủ nhỏ có thành kiến quá sâu với mợ chủ.
Cậu chủ, tôi nghĩ cậu nên dành thời gian nhiều hơn để chăm sóc cậu chủ nhỏ.”
Dù sao Má Ngô cũng là một người đã làm việc ở nơi này hơn mười năm, anh đương nhiên nên cân nhắc nghe theo ý kiến của bà.
“Cháu biết rồi Má Ngô, cháu sẽ tìm cách từ từ nói chuyện với thằng bé.”
Má Ngô gật đầu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm trằn trọc, luôn cảm thấy không quen với việc xung quanh trống trải.
Rõ ràng trước đây cô cũng đều ngủ một mình, vậy mà sao lúc này lại không quen khi không có anh bên cạnh.
Cô vẫn còn lật qua lật lại chưa vào giấc thì cánh cửa bật mở, cô vội ngồi dậy khi thấy Lâm Như Phòng bước vào.
“Anh về rồi sao!”
Chính cô cũng không biết, chỉ cần nghe giọng nói là có thể biết cô đang vui sướng tới mức nào.
Thấy cô vẫn chưa ngủ, Lâm Hoàng Phong sửng sốt một chút sau đó hỏi: “Sao em còn chưa ngủ? Em không ngủ được à?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người anh, lập tức xuống giường đỡ anh.
“Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận một chút, không tốt cho dạ dày đâu.”
Cô giúp anh ngồi xuống ghế rồi lập tức lấy khăn ướt lau mặt cho anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, mọi bực bội ban đầu đã bị xóa sạch nhanh chóng.
“Hôm nay em không đi ăn tối với Chu Thành An sao?”
Tay của Đỗ Minh Nguyệt dừng lại một lúc, cô ấy lắc đầu nói: “Không, đã xảy ra chút chuyện nên em về sớm.”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy trong lòng có chút chua xót, sau đó vòng tay qua eo cô, đặt đầu anh lên bụng cô.
“Hôm nay anh rất nhớ em!” Lâm Hoàng Phong nhắm mắt lại, nhưng giọng nói của anh lại rất trầm và gợi cảm.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, nhất thời không biết nên làm gì.
“Anh say à?”
Ngoại trừ lý do này, Đỗ Minh Nguyệt thực sự không thể nghĩ ra lý do vì sao bỗng nhiên anh lại kỳ lạ như vậy.
Lâm Hoàng Phong cười khẽ: “Coi như là anh say đi.
Vậy sao đã muộn vậy rồi em còn chưa ngủ? Em cũng đang nghĩ đến anh sao?”
Biết rõ anh vốn là người miệng lưỡi thâm độc, không ngờ lúc này anh lại nói chuyện tình cảm nhẹ nhàng, thực sự khiến cô cảm thấy không chịu nổi.
Tay cô dừng trên không trung, cuối cùng đáp xuống chậm rãi trên vai anh: "Đúng vậy, em cảm thấy không có ai ôm có chút không thoải mái, không ngủ được.”
Nói xong, cô không nhịn được cười.
Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt vào gương mặt cô.
“Có gì đáng cười à? Nhưng em biết không, anh cảm thấy khi em cười là đẹp nhất đấy.”
Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt ngày càng ửng đỏ rõ rệt.
Người này, có phải đang say rượu thật rồi hay không?
“Được rồi, được rồi, anh đi tắm đi.
Người em cũng ám đầy mùi rượu rồi, ngày mai em còn phải đi làm.” Đỗ Minh Nguyệt đẩy anh ra.
Lâm Hoàng Phong hiếm khi làm nũng, lúc này lại nhìn cô nói: “Em giúp anh tắm chứ?”
Anh đã học cách cư xử như một đứa trẻ từ khi nào? Hơn nữa, trước bộ dáng này của anh, cô gần như không có cách từ chối.
Ngẩn ra một lúc, sau đó cô lắc đầu kiên quyết: “Anh tự mình đi tắm mau đi.”
Khuôn mặt Lâm Hoàng Phong tỏ ra có chút hụt hẫng, thực sự khiên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau khổ trong lòng.
Tuy nhiên cô vẫn kêu anh ngoan ngoãn đi tắm.
Vừa đi vào phòng tắm anh vừa ngoái đầu nhìn lại, dường như vẫn mang hy vọng cô có thể giúp anh.
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ rồi kéo chăn bông tự trùm lên đầu mình.
Kỳ thật, cô cũng đã cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu.
Không biết là do Lâm Hoàng Phong trở về, hay là ngay từ đầu cô ấy đã thấm mệt, chỉ biết là bây giờ cô ấy cảm thấy đặc biệt buồn ngủ.
Cô ngáp dài một cái và cuối cùng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Sau khi Lâm Hoàng Phong tắm xong, trở ra liền thấy rằng cô đã ngủ.
Anh nở một nụ cười dịu dàng, sau đó tự sấy tóc.
Vốn dĩ anh định trêu chọc cô nhiều hơn một chút, mỗi lần nhìn thấy cô đỏ mặt, anh lại không thể nhịn được mà muốn áp sát lại cô.
Có lẽ là do anh quan tâm đến cô ấy quá nhiều.
Làm thế nào bây giờ, có vẻ anh càng ngày càng thích cô nhiều hơn.
Đỗ Minh Nguyệt đang ngủ dường như cũng biết anh đã tắm xong, vì thế tự nhiên xích lại gần anh một chút.
Như thể cô đã vô thức quen với sự tồn tại của anh trong cuộc sống của mình.
Hành động này khiến Lâm Hoàng Phong cong môi mỉm cười, anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon, cô gái nhỏ của anh!”
Hậu quả của việc thức khuya chính là cô sẽ không thể thức dậy được vào sáng hôm sau.
Lâm Hoàng Phong là người gọi bọn trẻ dậy.
Anh đứng trước phòng của Lâm Bảo Phong một lúc, cuối cùng cũng bước vào.
“Phong, dậy đi học thôi!”
Bình thường anh luôn ít khi nói cười với cậu, vì vậy lần đầu tiên thấy anh có chút dịu dàng, Lâm Bảo Phong trong cơn ngái ngủ cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cậu dụi dụi mắt, dường như vẫn chưa tỉnh: “Ba, mẹ đâu rồi?”
Lâm Hoàng Phong sững người một lúc, nhanh chóng phản ứng lại với câu hỏi của cậu, khẽ chạm vào mái tóc của con:
“Mẹ sẽ luôn ở trên trời che chở cho con.”
Nghe thấy những lời này của Lâm Hoàng Phong, cậu liền tỉnh dậy khỏi giấc ngủ của mình.
Phải, mẹ đã đi rồi, tại sao cậu còn ngốc nghếch hỏi một câu như vậy.
“Ba, ba tới đây để mắng con sao?” Cậu cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn bã không giấu giếm.
Ba cậu trước nay chưa khi nào quan tâm đến cậu, vậy mà sau sự việc hôm qua, ông bỗng nhiên lại xuất hiện trong phòng của cậu.
Nếu không phải là vì muốn dạy cho cậu một bài học, quả thật cậu không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
“Ba muốn mắng gì con thì cứ mắng đi.
Nhưng con nói trước, con sẽ không xin lỗi người phụ nữ đó đâu.”
Lâm Hoàng Phong im lặng nhìn Lâm Bảo Phong, một lúc lâu sau mới thở dài hỏi: “Tại sao con lại ghét dì Minh Nguyệt đến vậy?”
“Bởi vì dì ấy khiến gia đình chúng ta ly tán, và mẹ cũng bị dì ấy giết chết.
Tại sao con không thể hận dì ấy chứ?”
“Phong, ba chưa bao giờ yêu mẹ con cả nhưng mẹ con vẫn nhất định muốn sinh ra anh.
Mẹ con thực sự rất yêu con, vì vậy con đừng khiến mẹ con thất vọng.
Những gì con nói ngày hôm qua, thật sự là rất quá đáng!”
“Ba không yêu mẹ ư? Tại sao? Vậy ba không phải ba đẻ của con ư?” Lâm Bảo Phong đột nhiên nhìn anh có chút sợ hãi.
“Ba là ba con, ba vẫn luôn là ba ruột của con.
Nhưng Bảo Phong à, mẹ con đã mất rồi, con không thể trách mẹ con được.
Con vẫn còn nhỏ, đợi khi con lớn hơn ba sẽ nói cho con hiểu rõ mọi chuyện, được không?”
Hiếm khi Lâm Hoàng Phong có thể kiên nhẫn nói với cậu nhiều như vậy.
Lâm Bảo Phong rất bối rối, cậu có linh cảm như thể tất cả những điều này chỉ là dối trá.
“Nói cho con biết ngay bây giờ đi, không được sao?” Cậu hoảng sợ nắm lấy tay Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt cầu xin.
Lâm Hoàng Phong cười và lắc đầu: “Không được, bởi vì đây là thỏa thuận giữa ba và mẹ của con.”
Mẹ và ba đã thỏa thuận với nhau ư, rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy.
Lâm Bảo Phong rất tò mò, nhưng càng tò mò thì cậu lại càng sợ hãi.
“Được rồi, dậy đi học thôi!” Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Lâm Bảo Phong gật đầu, và Lâm Hoàng Phong hài lòng đứng dậy.
Sau khi tới cửa, Lâm Bảo Phong gọi theo anh.
“Ba, ba thực sự thích người phụ nữ đó sao?”
Lâm Hoàng Phong dừng lại, quay người nhìn cậu và hỏi: “Bảo Phong, con nghĩ dì ấy là người như thế nào?”.