“Đúng vậy, đúng vậy, cậu Phong, anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, gả cho anh là phúc của tôi mà.
”
Giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng lại nói lời từ tận trái tim cô.
Cho dù là ở khu ổ chuột hay là nhà họ Đỗ lạnh lẽo, Đỗ Minh Nguyệt chưa bao giờ có cảm giác thân thuộc như vậy.
Nhưng cô mới gả đến nhà họ Lâm được mấy ngày, nhưng Lâm Hoàng Phong lại mang lại cho cô một cảm giác ấm áo mà từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận được, thậm chỉ còn khiến người khác không khỏi mê đắm vào đó.
Không lâu sau xe dừng trước khu biệt thự.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô nhớ đấy, nếu như cô đã trở thành thành viên nhà họ Lâm, thì sau này ra ngoài đều sẽ đại biểu cho cả nhà họ Lâm, đừng để tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô nữa, điều này là không cần thiết ở nhà họ Lâm chúng ta.
”
Giọng nói vừa dứt, cửa xe đóng sầm lại, tiếng động làm giảm bầu không khí trong xe đến mức đóng băng.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra một lúc, vừa rồi có bao nhiêu thoải mái thì bây giờ cô có bấy nhiều sợ hãi.
Vừa rồi mình còn dám nói đùa với cậu Phong, cô nhất định là điên mất rồi.
Cảm giác mất mác không thể giải thích được lan tràn trong lòng Đỗ Minh Nguyệt như thủy triều, gần như nhấn chìm cô.
Hiểu Thu cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng, đúng lúc mở miệng an ủi cô: “Mợ chủ, đừng nghĩ nhiều, cậu chủ nói công ty còn có việc nên phải đi trước rồi.
”
Trong ánh mắt mang theo thâm ý khó hiểu, má Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ ửng, cô lắp bắp đáp trả lại: “Chị không thất vọng đâu, dù sao đến tối cũng có thể gặp lại mà.
”
Hiểu Thu hơi ngẩn ra, sau đó bật ra tiếng cười khó hiểu, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới nhận ra được ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của mình.
“Em đừng hiểu nhầm, ý của chị là tối anh ấy cũng phải về nhà ăn cơm, đến lúc đó là có thể gặp được rồi.
” Vì sợ Hiểu Thu hiểu nhầm ý của cô, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng giải thích với cô ấy, nhưng cô không biết hành vi này của mình ngược lại càng bôi càng đen.
“Em biết rồi, mợ chủ yên tâm đi, em không nghĩ nhiều đâu.
” Nói như vậy chả khác gì nhấn mạnh vào sự bối rối của Đỗ Minh Nguyệt lúc này, Hiểu Thu cười xấu.
Tự biết không thể giải thích rõ ràng được, cô bất lực lắc đầu, xuống xe vào trong biệt thự.
Cả ngày đều đi dạo đã sớm khiến Đỗ Minh Nguyệt mệt lử rồi, cô lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc này Lâm Hoàng Phong vừa mới giải quyết xong công việc ở công ty, trước khi tan làm anh đi đến trước sô pha cầm áo khoác lên thì nhận được một cuộc gọi từ Hoàng Thành Trung người anh em chơi từ nhỏ đến lớn của anh.
“Tối nay cùng đi uống rượu nhé? Lâu lắm rồi cậu chưa tụ tập rồi đấy.
Không phải là ở nhà gắn bó keo sơn với chị dâu, không muốn đi đấy chứ?” Hoàng Thành Trung trêu chọc, Lâm Hoàng Phong không vui nhíu mày.
Do dự vài giây, Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt đáp lại: “Gửi địa chỉ cho tôi.
”
Không đợi đối phương nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Hoàng Thành Trung có thể nhận ra Lâm Hoàng Phong không muốn nhắc đến người vợ mới cưới của anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại về nhà, nghe thấy giọng nói của người giúp việc, sắc mặt Lâm Hoàng Phong hơi trầm xuống.