“Vậy em có nên tịch thu hết tiền của anh không nhỉ?” Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt rối rắm.
Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Tùy em thôi!”
Bởi vì là cuối tuần nên đông người là việc khó tránh khỏi, đứng ở rạp chiếu phim đông đúc, cứ một lúc Đỗ Minh Nguyệt lại bị người ta đụng vào.
Lâm Hoàng Phong bất mãn, kéo Đỗ Minh Nguyệt tới đứng sát vào mình.
“Đúng là mong em có thể nhỏ lại một chút, sau đó anh sẽ nhét em vào trong túi anh!” Lâm Hoàng Phong thấp giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sao cô có thể nhỏ như vậy được chứ, thật là!
Bởi vì quá đông người, cả người Lâm Hoàng Phong toát ra một luồng khí lạnh, những người tới gần anh đều bị dọa sợ đến nỗi tự động lui về phía sau.
Khóe môi Đỗ Minh Nguyệt cong lên, cô biết là anh tức giận rồi, nguyên nhân chính là vì như vậy đấy.
Lâm Hoàng Phong muốn bao toàn bộ rạp chiếu phim nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt từ chối.
“Vì sao lại phải bao hết, mọi người cùng nhau xem mới có thể cảm nhận được sự thú vị chứ.”
“Nhưng mà ở đây nhiều người quá, có người còn đưa trẻ con theo.” Vẻ mặt anh trầm xuống, có vẻ như không thể chịu đựng nổi.
Đỗ Minh Nguyệt bật cười: “Không sao cả, em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ giận dỗi của anh, không hiểu vì sao đột nhiên lại thấy đáng yêu.
Cô nhón chân, sờ vào mái tóc mềm mại của anh: “Được rồi, đừng tức giận mà, cười một cái xem nào!”
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy chỉ có thể thở dài, ánh mắt lộ ra ý cười: “Đúng là không còn cách nào với em!”
Nói rồi, anh cong môi cười, nụ cười tươi rói, xán lạn như tuyết tan.
Anh vốn dĩ đã rất bắt mắt rồi, hiện giờ cười rộ lên, khiến không ít người chú ý đến họ.
“Trời ơi, người kia cười lên nhìn đẹp trai quá đi?”
“Đẹp trai quá đi, làm sao bây giờ?”
Hai cô gái đứng cách đó không xa nhìn Lâm Hoàng Phong với vẻ mặt si mê!
“Hình như bọn họ là một đôi tình nhân, chúng ta tới xin số điện thoại đi!”
“Hả? Số điện thoại?” Một cô gái có vẻ ngượng ngùng hỏi.
“Đi thôi đi thôi.”
Nói rồi, ngay lập tức kéo cô gái bên cạnh đi về phía Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy lời họ nói, đôi mắt dịu dàng đột nhiên trở nên đáng sợ.
Ánh mắt hung ác nham hiểu nhìn thẳng vào hai người họ.
Hai cô gái bị ánh mắt của anh dọa sợ đến ngây người ra: “Ôi trời ơi, đáng sợ quá, tôi không đi đâu, không đi đâu!”
Một cô gái chạy đi, cô gái còn lại vẫn đứng ngây ra tại chỗ.
Cô ta nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, sau đó lộ ra một tia uy hiếp.
Trong lòng cô ta sợ hãi, cảm thấy sống lưng lạnh băng, sao lại có thứ đáng sợ như vậy chứ.
Cô ta nức nở nói: “Ôi, thật là đáng sợ, tôi không cần số điện thoại nữa!”
Nói rồi ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
hp nhìn hai cô gái vội vàng chạy ra ngoài như vậy không khỏi cong môi lên.
Đỗ Minh Nguyệt thấy ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía sau cô, cô quay đầu nhìn lại, không thấy gì kỳ lạ mới nghi hoặc hỏi anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Hả?” Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Vừa mới thấy hai con thỏ chạy ra bên ngoài!”
Vừa nghe đến thỏ, đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt lập tức phát sáng: “Thật vậy sao? Đâu ở đâu, ở đâu?”
Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô: “Không biết, có vẻ như bị dọa sợ bỏ chạy rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy lập tức gục xuống: “Ôi! Thật là đáng tiếc.”
Thấy dáng vẻ thất vọng của cô, anh khẽ hôn vào môi cô: “Em cũng giống như một con thỏ trắng vậy, thật muốn ăn em!”
Hô hấp của anh phả vào má cô, âm thanh trầm thấp gợi cảm!
Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, cô càng ngày càng cúi xuống thấp hơn!
Người đàn ông này điên rồi sao, anh đang nói cái gì vậy, bây giờ đang ở bên ngoài, ăn cái gì mà ăn chứ!
Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt cứ cúi đầu mãi, thậm chí mặt cô sắp chạm tới sàn nhà đến nơi.
Anh khẽ cười, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng của cô.
Anh ôm cô vào lòng rồi nói: “Nghĩ cái gì vậy cô gái ngốc này, giờ đang là ban ngày đấy!”
“Không… em không nghĩ gì cả.” Đỗ Minh Nguyệt kích động ngẩng đầu lên, suýt nữa thì đụng vào cằm anh.
Gương mặt cô đỏ ửng, không khác gì một quả táo chín, làn da trắng hồng khiến người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Thật đáng yêu, thật muốn giấu cô đi, trong lòng Lâm Hoàng Phong thầm nghĩ.
Anh nở nụ cười cưng chiều, sau đó ôm cô vào lòng nói: “Được rồi, không nghĩ gì cả!”
Đỗ Minh Nguyệt có thể cảm thấy được rằng khuôn mặt cô lúc này chắc chắn rất đỏ, vì thế vội vàng vùi đầu vào lòng anh, giống y như một con đà điểu.
Sau khi xem xong phim, Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn muốn khóc, thật không ngờ cô lại có thể khóc khi xem phim.
Anh cảm thấy thú vị, định trêu chọc cô một chút nhưng thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, anh cuối cùng vẫn không nỡ.
Anh dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô rồi nói: “Khóc cái gì mà khóc, đều là giả thôi, ngốc ạ!”
Đỗ Minh Nguyệt biết là giả, nhưng vẫn không nhịn được muốn khóc, vì không muốn Lâm Hoàng Phong chế giễu cô nên cô cố gắng nhịn lại!
Khịt khịt mũi, cô bình tĩnh lại: “Em không khóc nữa được chưa!”
Nói rồi, bỗng nhiên có vài bông tuyết rơi xuống, khẽ chạm vào cái mũi phiếm hồng của cô, cô ngẩng đầu nhìn từng bông tuyết đang rơi xuống!
“Tuyết rơi rồi!” Cô khẽ nói.
Lâm Hoàng Phong nắm chặt tay cô: “Đúng vậy, tuyết rơi rồi!”
Thấy Lâm Hoàng Phong quấn khăn quàng cổ cho cô, cô không khỏi thấy áy náy, cô nới lỏng khăn quàng cổ ra, sau đó quấn sang cổ Lâm Hoàng Phong.
Khăn quàng của anh rất dài, đây là khăn quàng do Milan một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế.
Anh nói: “Khăn quàng cổ này rất dài, không chỉ giữ ấm cho mình mà còn có thể giữ ấm cho người khác.”
Hiện giờ, xem ra ý tưởng chính là để làm thế này!
Đỗ Minh Nguyệt quàng khăn cho anh, bởi vì anh quá cao nên cô vẫn luôn phải kiễng chân.
Lâm Hoàng Phong thấy cô cố gắng như vậy anh bèn làm tư thế hơi cúi người xuống, đối diện với ánh mắt cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, đột nhiên mặt đỏ lên, Lâm Hoàng Phong giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Ngơ ra làm gì đó, chồng em sắp lạnh chết rồi đây này!”
Đỗ Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại nói: “À, à, được rồi, anh đợi một lúc xong ngay đây!”
Quàng khăn xong, Lâm Hoàng Phong kéo tay cô, khuôn mặt cô ẩn sau lớp khăn quàng, không hiểu vì sao, cô muốn thời gian dừng lại tại giây phút này.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi dạo, Lâm Hoàng Phong đẹp trai như vậy, đi đến đâu cũng có những ánh mắt dõi theo bọn họ.
Đỗ Minh Nguyệt chủ động khoác tay anh như để đánh dấu chủ quyền của mình.
Mấy cô gái đó lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó ngượng ngùng rời đi.
Lâm Hoàng Phong sao có thể không nhìn ra hành động nhỏ này của cô, anh cười cười, nắm tay cô càng chặt hơn.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, không hiểu sao cô lại có chút tức giận.
“Anh nói xem, sao anh lại đẹp trai như vậy, mấy cô gái đó cứ nhìn anh chằm chằm, đúng là khiến em tức chết!” Đỗ Minh Nguyệt sưng mặt nói..