Sau khi thấy Trương Văn Thành và ông Hoắc chia tay nhau, Hoắc Minh Vân lập tức đến tìm ông Hoắc.
"Ông nội, ông đã nói gì với anh ấy rồi? "Hoắc Minh Vân vừa đỡ ông, vừa tò mò hỏi.
Ông Hoắc hít một hơi sâu: "Minh Vân à, người đàn ông đó đối với cháu không có cảm giác gì cả, cháu hãy từ bỏ đi."
Tay Hoắc Minh Vân buông lỏng xuống, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng: "Ông nội, ông đã nói gì với anh ấy? Có thể cho cháu biết không?"
Ông Hoắc nhìn thấy bộ dạng của cháu gái, trong lòng có chút không nỡ, cuối cùng cũng kể cho cô nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa họ.
Hoắc Minh Vân nghe xong, sắc mặt càng trở nên buồn bã, ông Hoắc đau lòng ôm cháu gái vào lòng.
"Ta thật hy vọng có thể ở bên cháu mãi mãi!"
"Không sao đâu ông nội, cháu đã buông bỏ rồi." Cô nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Hoắc Minh Vân đi tìm Trương Văn Thành, bất luận thế nào, thì đoạn tình cảm này cũng nên buông xuống rồi.
"Xin lỗi, ông nội tôi đã nói những lời không nên nói, anh đừng để trong lòng!" Hoắc Minh Vân cúi đầu, hai tay không ngừng run rẩy.
"Không, ông Hoắc đối với cô rất tốt.
Tôi cũng không cảm thấy có gì đường đột!
Giọng điệu Trương Văn Thành rất nhẹ, như đang nói chuyện với một người xa lạ, điều này càng khiến Hoắc Minh Vân khó chịu.
Dù cho đã nói sẽ từ bỏ, nhưng nghe được anh nói như vậy, cô vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt.
Nhưng cô biết, cô không được khóc.
Đỗ Thùy Linh đứng trên lầu, nhìn rõ hai người bọn họ, không ngờ cháu gái nhà họ Hoắc lại thích một cảnh sát.
Vốn nghĩ cũng không có gì thú vị, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bể bơi.
"Có người đuối nước, có người đuối nước!"
Trương Văn Thành quay lại, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt, sắc mặt liền trở nên căng thẳng.
Sau đó anh nhanh chóng chạy tới, nhưng lại có một người còn nhanh hơn anh ta, như một con báo nhanh chóng nhảy xuống hồ.
Trương Văn Thành biết đó là ai, bước chân khựng lại, đã không còn tư cách chạy đến nữa rồi.
Hoắc Minh Vân nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, hai tay liền nắm chặt lại.
Tại sao, tại sao đối với cô lại không có cảm giác chứ, rõ ràng, rõ ràng là cô đã gặp được anh trước!
Lâm Hoàng Phong ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn một giọt máu.
Mùa đông bể bơi lạnh như thế nào, không phải anh không biết, huống chi cô bé này lại sợ lạnh như vậy, bây giờ chắc đang sợ lắm.
Đỗ Minh Nguyệt lạnh đến run người, chỉ có thể tiếp tục dựa sát vào Lâm Hoàng Phong.
"Hoàng Phong, em lạnh quá!"
Giọng cô run rẩy, giống như một bông hoa sẽ héo úa bất cứ lúc nào.
Quân Lệ Chi cười lớn: "Ha ha ha, Đỗ Minh Nguyệt, mày cũng có ngày này à, đáng đời lắm!"
Quân Lệ Chi, cô ta sao lại ở đây?
Ông Hoắc nhìn thấy vậy liền nhờ người mang khăn và quần áo tới.
Đồng thời ông cũng gọi bảo vệ, bắt kẻ điên ở trước mặt lại.
Quân Lệ Chi giãy dụa: "Các người buông ra, buông tôi ra! A...!Buông tôi ra!"
Lâm Hoàng Phong lấy khăn, lau khô nước trên người cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn lạnh run.
Hơi lạnh tỏa ra cơ thể của Lâm Hoàng Phong khiến mọi người xung quanh không dám lên tiếng, còn Đỗ Minh Nguyệt thì túm chặt lấy áo của anh.
"Hoàng Phong, chúng ta về nhà được không, em lạnh quá!"
Nhìn thấy Minh Nguyệt yếu đuối như vậy, anh thật sự rất đau lòng, anh vén tóc cô: "Được, chúng ta về nhà!"
Nói xong, anh bế Đỗ Minh Nguyệt dậy, để cô nằm gọn trong lòng anh, hấp thụ hơi ấm.
Ông Hoắc đi tới: “Cô ấy không sao chứ, hay để ta cho mời bác sĩ?"
"Không cần! Lâm Hoàn Phong lạnh lùng từ chối: “Ông Hoắc, tôi hy vọng chuyện này, ông có thể cho tôi một lời giải thích!"
Ông Hoắc nhìn thấy anh rời đi, sắc mặt bất giác trầm xuống, xem ra lần này thật khó xử lý!
Ông xoay người về phía Quân Lệ Chi, trầm ngâm nói: "Đưa tới cục cảnh sát, điều tra xem cô ta vào đây bằng cách nào."
Mấy người bảo vệ gật đầu, sau đó đưa Quân Lệ Chi đi.
Đỗ Thùy Linh nhìn thấy màn kịch này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Thư mời của Quân Lệ Chi là cô đưa, thông tin cũng là cô tiết lộ, bây giờ cô thảm như vậy, đương nhiên phải tìm Đỗ Minh Nguyệt để trả thù.
Nếu đã như vậy, chi bằng đưa cô ta cơ hôi của cô.
Chỉ không ngờ rằng, với trình độ này, thật khiến cô có chút thất vọng.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô đã chuyển hướng sang Trương Văn Thanh và Hoắc Minh Vân, hai người này có vẻ có chút thú vị.
Ánh mắt của Trương Văn Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Nguyệt, anh tỏ vẻ lo lắng nhưng cũng rất thận trọng.
Hoắc Minh Vân trong mắt như nhìn thấy chính bản thân mình, cảm thấy có chút chua xót.
Cô che miệng, nội tâm như bị ai đó xé thành một vết thương lớn, đau đến không thở nổi.
Cô không muốn nhìn thấy nữa, cuối cùng chạy ra ngoài mà khóc.
Trong vườn hoa, cô ngồi ôm ngực, khóc đến đôi mắt nhòe lệ, có lẽ, cô chưa từng đau đớn đến thế.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Thùy Linh hai tay ôm eo, vẻ mặt chế giễu.
"Tôi còn tưởng cô chủ nhà họ Hoắc muốn gì được nấy, hiện tại xem ra, cũng chỉ lẻ một kẻ đáng thương."
Hoắc Minh Vân nghe những lời chế giễu của Đỗ Thùy Linh, cô sững sờ, sau đó lau nước mặt để che giấu cảm xúc của mình.
Thấy cô không nói lời nào, Đỗ Thùy Linh tiếp tục nói: "Cô nhìn cô xem, cô đối tốt với Đỗ Minh Nguyệt thế nào, mà chị ta lại cướp đi người đàn ông mà cô yêu, không lẽ cô không tức giận chút nào sao!"
Hoắc Minh Vân xoay người, nhìn cô lạnh lùng nói: "Việc đó cũng không liên quan đến cô."
Đỗ Thùy Linh dường như cũng không bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, chỉ cười khúc khích rồi tiếp tục nói: "Tôi có thể giúp cô.
nếu Đỗ Minh Nguyệt đã không xem cô là bạn, cô việc gì phải đối xử chân thành với chị ta."
"Tôi biết trong lòng cô đang tính toán điều gì, nhưng thật ngại quá, tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu, cho dù tôi và Minh Nguyệt có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến cô!"
Đỗ Thùy Linh nheo mắt, không ngờ người phụ nữ này lại khó thuyết phục như vậy, còn tưởng rằng cô ta đã ghét Đỗ Minh Nguyệt, còn muốn cùng cô hợp tác.
Xem ra tình huống hiện tại, việc đó dường như không có khả năng.
Ha ha, nếu đã như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói, hy vọng cô có thể tự giải quyết ổn thỏa, sau đó, tốt nhất không bị Đỗ Minh Nguyệt đùa giỡn!"Đỗ Thùy Linh xua tay, vẻ mặt khinh bỉ.
Thấy cô ta sắp rời đi, Hoắc Minh Vân mở miệng hỏi: "Chuyện Minh Nguyệt rớt xuống bể bơi, cũng là do cô sắp đặt?"
Đỗ Thùy Linh dừng lại, quay đầu cười rạng rỡ: "Cô không nên nói lung tung, hơn nữa, cô có chứng cứ chứng minh không? Không có, vậy thì đây là vu khống đấy, cô Hoắc."
Hoắc Minh Nguyệt hiện tại thật sự không có chứng cứ, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này không tranh khỏi liên can, nhưng cũng không thể lấy đó làm cơ sở.
"Tôi nhất định sẽ tìm được, cô cũng đừng đắc ý quá lâu."
"Vậy sao? "Đỗ Thùy Linh tỏ vẻ thờ ơ: “Nếu đã như vậy, cô Hoắc, tôi sẽ chờ tin vui của cô.".