Hoắc Minh Vân nhìn bóng dáng Đỗ Thùy Linh rời đi, thầm nghĩ nhất định là cô ta.
Bữa tiệc cứ như vậy kết thúc, Trương Văn Thành không gặp lại Hoắc Minh Vân, mà anh cũng không có ý ở lại nơi này.
Đỗ Thùy Linh nhìn thấy bóng dáng Trương Văn Thành, tâm tự vẫn là đưa đến cửa rồi.
" Anh chắc là Trương Văn Thành? ".
Cô hỏi.
Nghe có người gọi tên mình, anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Thùy Linh, trong đầu anh không hề có chút ký ức nào.
"Cô là ai?" Trương Văn Thành thản nhiên hỏi.
Đỗ Thùy Linh cười, nói: "Tôi là ai, không quan trọng, quan trọng là..., tôi có thể giúp anh có được Đỗ Minh Nguyệt, anh thích Đỗ Minh Nguyệt đúng chứ!”
Trương Văn Thành nhíu mày, mặc dù không biết làm sao cô biết nhưng mục đích của người phụ nữ này khiến anh cảm thấy rất không vui.
"Tôi thích ai, cũng không liên quan đến cô!" Trương Văn Thành lạnh lùng từ chối.
Đỗ Thùy Linh nhìn thấy thái độ của anh, có phần không thể giải thích được, rốt cuộc những người này là như thế nào, cô có ý tốt muốn giúp bọn họ, bọn họ lại tỏ vẻ không cần, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu
“Lẽ nào anh cứ như vậy nhìn người phụ nữ mình thích ở bên người khác, trong lòng anh không cảm thấy khó chịu sao? Nếu yêu cô ta, anh sẽ muốn ở bên cô ta, chỉ cần anh và tôi hợp tác, tôi chắc chắn sẽ đưa Đỗ Minh Nguyệt đến tận giường anh, đến lúc đó…"
"Đủ rồi!" Trương Văn Thanh lạnh lùng quát lớn, gân xanh trên mặt từ từ hiện lên: "Nếu cô dám làm như vậy, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết, cô cứ thử xem!”
Đỗ Thùy Linh bị khí thế của anh dọa sợ tới múc lùi lại vài bước, cô nghiến răng, lại không nói được lời gì.
Những người đều bị gì thế, đều không bị cám dỗ, Đỗ Minh Nguyệt người phụ nữ này tốt như nào, đáng để bọn họ nghĩ cho cô ta, thật sự càng nghĩ càng thấy tức.
Trương Văn Thành thấy anh không còn gì để nói,cảm thấy cũng không còn lý do ở lại đây.
Đỗ Thùy Linh thấy anh rời đi, liền nghiến răng nghiến lợi, đám người này quá đủ rồi, vì một Đỗ Minh Nguyệt, tuyệt nhiên lại dám uy hiếp cô, cô không tin, xem bọn họ có thể giúp được bao lâu.
Lâm Hoàng Phong ôm Đỗ Minh Nguyệt trở về biệt thự, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt run bần bật, má Ngô lo lắng hỏi: “Mợ chủ bị làm sao vậy?”
Lâm Hoàng Phong nghiêm mặt không nói gì, má Ngô biết anh đang lo lắng, liền vào bếp một bát canh gừng!
Lâm Hoàng Phong ẵm Đỗ Minh Nguyệt vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới mở nước.
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được độ ấm, lúc này mới thoải mái một chút.
Lâm Hoàng Phong giúp cô tắm rửa, sau đó thay quần áo vừa vặn, rồi đặt cô lên giường.
Đỗ Minh Nguyệt rất ngoan và không phản kháng, bởi vì thật sự rất thoải mái, được người khác chăm sóc thật sự rất thích.
Mặt của cô vì mới tắm xong nên đỏ bừng, lúc tắm cho cô, Lâm Hoàng Phong đã cởi hết quần áo rồi.
Cánh tay rắn chắc của anh lộ ra, là một màu lúa mì khỏe mạnh, đặc biệt bắt mắt khiến người ta muốn chạm vào.
Trên tóc anh còn đọng vài giọt sương, phía trước tóc trở nên rất mềm mại, giống như một chú cún con ngoan ngoãn.
Lâm Hoàng Phong lấy máy sấy tóc sấy khô cho cô, sau đó đem cô nhét vào chăn.
"Hoàng Phong, em không thấy lạnh nữa, anh không cần phải làm em kín đáo như vậy đâu.”" Đỗ Minh Nguyệt chỉ lộ một bên mắt, chớp chớp nói.
Lâm Hoàng Phong mỉm cười xoa xoa tóc cô: “Không được, ngoan ngoãn nằm vậy đi."
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, má Ngô bưng chén canh gừng đến.
"Mợ chủ, mợ không sao chứ? Đây là canh gừng tôi vừa nấu, mợ mau uống chút đi, đừng để bị cảm!”
Đỗ Minh Nguyệt cười khúc khích: “Má Ngô, cháu không sao!”
Nói xong, cô chuẩn bị đứng lên lại bị ai đó ấn xuống lại
“Nằm yên đấy, đừng cử động!”
Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt ủy khuất, rồi lại ngượng ngùng không biết nói gì, đành hậm hực rụt người lại.
Má Ngô nhìn thấy cảnh tượng này liền cười thầm, cậu chủ thật biết quan tâm mợ chủ nha!
"Má Ngô, dì đưa canh gừng cho cháu đi, cảm ơn dì!” Lâm Hoàng Phong đưa tay nhận lấy chén canh gừng.
Má Ngô nở nụ cười: “Cậu khách sáo rồi cậu chủ, vậy tôi đi xuống trước đây!”
Sau khi má Ngô rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Hoàng Phong thổi nguội chén canh gừng rồi đưa tới miệng Đỗ Minh Nguyệt"
“Nào mở miệng, uống hết đi!
Mặt Đỗ Minh Nguyệt có chút đỏ, cô muốn đưa tay ra nhận nhưng Lâm Hoàng Phong đã nhanh chóng đổi hướng.
"Em có thể tự uống được!” Đỗ Minh Nguyệt bướng bỉnh nói
“Ngoan, anh đút em.
" Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng dỗ dành.
Đối với âm thanh này, cô thật sự không có năng lực phản kháng, đành ngoan ngoãn mở miệng.
Sau khi uống hết canh gừng, cơ thể Đỗ Minh Nguyệt ấm hơn rất nhiều.
"Bọn trẻ đâu? Đều ngủ hết rồi sao?
"Hôm nay trở về nhà yên lặng khác thường, rõ ràng là lễ Giáng Sinh, sẽ không ngủ sớm như vậy chứ.”
Tất nhiên là không sớm như vậy, bởi vì bọn trẻ còn đợi họ trở về.
Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng động dũng mãnh của một đám trẻ, trong tay cầm vậy gì đó giống như pháo hoa, bùm một tiếng, kèm theo đó là tiếng của bọn trẻ khắp phòng.
Bọn chúng đồng thanh: “Giáng Sinh vui vẻ!”
Đỗ Minh Nguyệt bị bọn trẻ làm cho hoảng sợ, hoàn hồn, lại có chút dở khóc dở cười.
Trên mặt chúng vẽ nhiều hình lộn xộn, chúng nhảy múa khắp phòng, vô cùng vui vẻ.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ của bọn trẻ, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
Bọn trẻ vẫn chưa biết chuyện cô rơi xuống nước nên cứ kéo cô lên cùng chơi, Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Hoàng Phong, thấy anh không nói gì liền vui vẻ đứng dậy.
Trong phòng khách có trang trí một cây thông lớn, là Lâm Hoàng Phong đem về ngày hôm qua.
Bởi vì một số nguyên nhân, đã không có thời gian trang trí, vừa hay bây giờ lại là cơ hội tốt.
Bọn trẻ rất nhiệt tình, chen lấn nhau muốn treo món đồ gì đó lên, Lâm Hoàng Phong ngồi sang một bên xem náo nhiệt, hiển nhiên không có ý muốn giúp đỡ.
Đỗ Minh Nguyệt không đồng tình, liền kéo anh cùng phụ giúp.
Lâm Hoàng Phong bị cô lôi kéo, cười đến vẻ mặt đầy vẻ cưng chiều: “Có gì cần anh giúp gì không?"
"Đương nhiên có rồi, tụi em đều đang bận rộn, anh đương nhiên cũng không được lười biếng, mau đến giúp bọn em đi!”
Đỗ Minh Nguyệt kéo anh đến cùng tham gia trò trang trí cây thông.
Lâm Hoàng Phong cong môi, ánh mắt cũng từ từ dịu lại, cũng thật sự cùng mọi người trang trí cây thông Noel.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, nhưng bên trong nhà là một hình ảnh ấm áp, làm cho người khác cảm thấy ấm lòng.
Má Ngô nhìn thấy khung cảnh này, cũng bất giác mỉm cười theo.
Ánh đèn mờ ảo, trên người bọn họ phát ra một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, khiến người xem ấm áp lạ thường.
Cô che mặt, sau đó nghĩ ra điều gì, liền nhanh chóng nói với Hiểu Thu: “Hiểu Thu, mau đến phòng của chị, mang máy ảnh ra đây.".