“Tại sao em lại ở đây?” Giọng nói Lâm Hoàng Phong lạnh nhạt nói.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi lại, còn chưa nói gì đã bị Dư Hồng Thu cắt đứt.
“Là tôi đưa Minh Nguyệt đến, nếu anh trách, thì trách tôi đi…”
Dư Hồng Thu nói đến đây, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Trời ạ, ánh mắt của chủ tịch Phong thật đáng sợ.
Lâm Hoàng Phong nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, lạnh giọng nói: “Trở về!”
Đỗ Minh Nguyệt biết, tiếng trở về kia là nói với cô, trong lòng cô có chút ấm ức, không muốn đi.
“Chẳng lẽ là anh không nên giải thích một chút, tại sao các người lại ở đây sao?” Cô đứng thẳng người nhìn về phía anh nói.
Lúc này Dung Khiết đứng lên, anh ta vội vàng giải thích: “Minh Nguyệt, là tôi gọi Hoàng Phong đến…”
“Anh lặp lại lần nữa, trở về…” Lâm Hoàng Phong cắt ngang lời nói của Dung Khiết.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng của anh, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô nhìn anh một hồi lâu sau đó cười lên: “Được, bây giờ em trở về!”
Nói xong, cô liền tức giận xoay người rời đi.
Dư Hồng Thu thấy Đỗ Minh Nguyệt rời đi, nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, cuối cùng cô ấy liền vội vã đuổi theo.
Tiêu Hồng Quang nhìn bộ dạng này của ông chủ, không nhìn được vì anh mà mặc niệm, Sao có thể làm vợ mình tức giận chứ, anh không biết vợ mình tức giận có bao nhiêu đáng sợ sao.
Dung Khiết nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, quả nhiên Lâm Hoàng Phong vẫn tin tưởng cô ta, vì vậy mới quên chuyện vừa mới xảy ra.
“Hoàng Phong, tôi biết anh nhất định sẽ tin tưởng tôi mà.” Dung Khiết mặt thẹn thùng nói.
Lâm Hoàng Phong quay đầu nhìn cô ta, trong mắt anh không hề có chút nhiệt độ nào, giống như tảng băng mà dao động trên người cô ta.
“Dung Khiết, thu hồi ngay trò hề của cô đi, cô thật sự cho là, tôi sẽ tin tưởng cô sao?”
Nói xong, anh không chút lưu luyến mà lướt qua cô ta.
Dung Khiết giống như không tin lời của anh nói, cô ta xoay người nhìn anh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt của anh.
Tiêu Hồng Quang nhìn những tấm hình trên bàn kia, cuối cùng đem thu chúng lại.
Lâm Hoàng Phong thấy những tấm hình trong tay anh ta, lạnh giọng hỏi: “Anh mang những tấm hình này làm gì?”
Hình ảnh trong bức ảnh này, anh không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Tiêu Hồng Quang biết suy nghĩ của anh, nhưng anh ta vẫn cố ý đem hình cầm lên.
“Sếp, tôi cảm thấy cô ấy không phải người như vậy, anh không thể bởi vì những thứ này mà trách cứ cô ấy, hơn nữa tôi cũng cảm thấy, những tấm ảnh này nhất định có vấn đề, anh có thể tra xem.”
Lúc Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Đỗ Minh nguyệt rời đi, cũng đã bình tĩnh lại, anh không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy bức ảnh này một giây kia, anh liền muốn giết người.
Người luôn luôn tỉnh táo tự kiềm chế như anh, lại có lúc có suy nghĩ như vậy.
Ánh mắt của anh rơi vào bức ảnh một lần nữa, nhưng cũng không cầm lấy mà đặt trở về tay Tiêu Hồng Quang.
“Nếu như anh cảm thấy có vấn đề, vậy anh đi điều tra một chút xem.”
Tiêu Hồng Quang nhận lấy tấm ảnh, anh ta biết đây là ông chủ đang thỏa hiệp.
“Sếp, anh thật sự không cần đi xin lỗi bà chủ sao?”
Lúc Đỗ Minh Nguyệt xoay người đi, anh ta rõ ràng thấy được hốc mắt của cô đã đỏ, xem ra là rất đau lòng.
Lâm Hoàng Phong trầm mặc, trong lòng cũng có chút áy náy, vừa rồi anh không nên dùng thái độ không tốt đó đối với cô, nhưng mà, chính anh cũng không thể kiềm chế được mình.
Qua một lúc lâu, Lâm Hoàng Phong mới mở miệng nói: “Không cần, trở về công ty đi!”
Nói xong, anh xoa xoa mi mắt, bộ dạng mệt mỏi.
Hiện giờ hay người, yên tĩnh một chút cũng tốt, nếu không, anh laijlamf chuyện gì đó làm cô tức giận mất.
Tiêu Hồng Quang còn muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dạng này của ông chủ, cuối cùng vẫn không nói.
Được thôi, để cho ông chủ một bài học đi, như vậy lần sau ông chủ mới có thể biết khống chế cảm xúc của mình.
Tiêu Hồng Quang lái xe, hướng về phía công ty đi đến.
Đỗ Minh Nguyệt bắt một chiếc xe, Dư Hồng Thu cũng ngồi theo vào.
“Minh Nguyệt, cậu không sao chứ?” Dư Hồng Thu thận trọng hỏi.
Hốc mắt Đỗ Minh Nguyệt đầy nước, nhưng vẫn cố gắng không để nói rơi xuống.
Tầm mắt mơ hồ, làm cô càng cảm thấy uất ức.
Dư Hồng Thu nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng rất lo lắng.
“Minh Nguyệt, nếu cậu muốn khóc thì khóc đi, đàn ông đều là cặn bã, căn bản không đáng giá để cậu vì anh ta như vậy!”
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt thật sự không nhìn được, cô nhỏ giọng khóc sụt sùi: “Tên khốn kiếp kia, anh ta lại dám bảo tới đi, tớ biết tớ không nên đi theo cô ta, nhưng anh ta đối xử với tớ như vậy, cũng quá quá đáng rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào oán trách, trong lòng cô càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Dư Hồng Thu nhìn cô như vậy, trên mặt cũng xuất hiện vẻ tự trách: “Minh Nguyệt, đều là tớ sai, tớ không đem cậu đến, cậu muốn mắng, thì liền mắng tớ đi!”
“Tại sao tớ lại không thể đi chứ, tới là vợ anh ta, anh ta còn nói tớ phải cách xa người phụ nữ kia một chút, bây giờ hai người bọn họ lại đơn độc gặp mặt, đây coi là cái gì chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nói, vừa đánh mạnh vào cánh cửa.
Dư Hồng Thu vỗ vỗ lưng cô: “Đúng vậy, minh Nguyệt, cậu nhất định không được dễ dàng tha thứ cho anh ta, dù sao cũng phải để anh ta chịu khổ một chút, vậy thì anh ta mới biết cậu quan trọng thế nào.”
Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu đứt quãng nấc lên, rất đồng ý với lời cô ấy nói.
“Không sai, lần này anh ta không cúi đầu nhận sai, tớ sẽ không tha thứ cho anh ta!”
Trở về biệt thự, tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt cũng đã khôi phục lại, cô khóc xong nên mắt cũng bị sưng lên, nhìn giống như mắt thỏ vậy.
Dư Hồng Thu đỡ cô ngồi vào ghế sô pha.
Má Ngô nhìn Dư Hồng Thu một cái, Dư Hồng Thu lập tức nói: “Là chủ tịch Phong làm cô ấy tức giận.”
“Cậu chủ này, thật là quá đáng.” Má Ngô thấp giọng trách mắng một câu.
Sau đó ngồi bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt an ủi: “Mợ chủ, mợ đừng tức giận, chờ cậu chủ về, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Đỗ Minh Nguyệt không có biểu cảm già, sau đó câu lên tầng, bộng dạng kia đương nhiên là rất đau lòng.
Má Ngô thở dài một hơi: “Cậu chủ là chuyện gì, sao lại có thể chọc giận mợ chủ chứ.”
Dư Hồng Thu thấy Đỗ Minh Nguyệt lên tầng, thì cô cũng không ở lại đây nữa.
Lúc ăn cơm tốt, Lâm Hoàng Phong cũng chưa về, gương mặt Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng, làm cho mấy người Thanh Vy không ai dám đến gần cô.
“Mẹ mẹ làm sao vậy? Sao mặt mày không vui thế? Hôm nay ba cũng không về nữa.”
“Sẽ không phải cãi nhau chứ?” Hứa Nặc nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thanh Vy trống lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, cô bé cảm thấy khả năng này là rất lớn.
“Kia, Tại sao ba lại không về dỗ mẹ, ba như vậy cũng quá ngu ngốc đi!”
Nói thế nào, thì Thanh Vy cũng nghiêng về phía mẹ, thấy Lâm Hoàng Phong chọc mẹ không vui, trong lòng đối với anh, cũng sinh ra mấy phần đồng tình, đại khái anh còn không biết, khi mẹ tức giận có bao nhiêu đáng sợ..