“Cô ơi, cô đừng trách Thanh Vy.
Cô xem chúng cháu mang về người nào nè!”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, thời điểm trông thấy Từ Trân Trân liền đoán được đại khái mọi chuyện.
Tình hữu nghị giữa bọn nhỏ, thật sự rất dễ thương.
Ngày hôm qua còn hùng hổ như kiểu cả đời không muốn nhìn thấy mặt đối phương thêm lần nào nữa, hôm nay lại xuất hiện trong nhà đối phương, khiến người ta khó mà nhịn cười nổi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía cô bé, dịu dàng mỉm cười khen ngợi.
“Con gọi là Trân Trân đúng không? Nhìn xinh xắn quá đi mất, giống như là công chúa nhỏ vậy.”
Thanh Vy nghe vậy liền bĩu môi.
“Mẹ, rõ ràng ở đây con mới là người đáng yêu nhất! Mẹ cố tình không nhìn thấy chứ gì.”
“Thanh Vy!”
Lông tơ trên người cô bé dựng hết cả lên, nghe Đỗ Minh Nguyệt gọi tên liền lộ ra nụ cười ngọt ngào lấy lòng.
“Mẹ có chuyện gì cần căn dặn con sao?”
“Đối xử với bạn cho thật tốt, đừng có mà bắt nạt người ta.”
Thanh Vy cúi đầu chu môi phản bác.
“Rốt cuộc ai mới là con của mẹ hả? Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng Từ Trân Trân mới là con ruột của mẹ đó!”
“Thế nào? Con muốn so đo đến cùng đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, tiến lại gần Thanh Vy.
Cô bé thấy vậy liền nhảy cẫng lên, lắc đầu như trống bỏi.
“Không có, bây giờ con dẫn cậu ấy lên phòng ngay đây!”
Thanh Vy vừa dứt câu, lập tức túm lấy bàn tay bé nhỏ của Từ Trân Trân lên phòng mình.
Bảo Phong và Từ Lâm thấy vậy cũng sợ hãi, theo quán tính hướng về phía cô chào một tiếng sau đó cũng vội vàng chạy về phòng.
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không la mắng hai đứa nhỏ này rồi.
Dẫu sao cũng không phải con ruột do mình sinh ra, cô cảm thấy nếu hung dữ với chúng nó, trong lòng liền cảm thấy áy náy giống như đã gây ra tội ác tày đình vậy.
Thanh Vy nắm tay Từ Trân Trân đi tới phòng của mình, sau đó buông tay đối phương ra, ngượng nghịu gãi đầu.
“Trước mắt cậu cứ ở lại đây đi đã.
Mẹ tớ nếu như đã biết có sự xuất hiện của cậu, chắc chắn sẽ không đuổi cậu đi đâu.”
Từ Trân Trân gật đầu, sau đó đảo mắt đánh giá căn phòng.
Căn phòng rất lớn, hơn nữa còn bày trí vô cùng đẹp mắt, giống như là phòng ngủ của một công chúa vậy.
Nhìn vào cách sắp xếp đồ vật trong phòng, có thể nói người bày biện cực kì để tâm.
Khác với Từ Trân Trân, toàn bộ vật dụng trong phòng cô bé đều do chính cô tự tay lựa chọn.
Ba thì bận rộn đi công tác suốt cả ngày đêm, mẹ thì không ngừng ra ngoài giao thiệp, mở rộng mối quan hệ với các cô, các dì.
Vậy nên trong nhà chỉ có mỗi mình cô bé.
Mẹ Từ Trân Trân dặn dò, nếu cô bé muốn thứ gì thì cứ nói, bà sẽ lập tức mua ngay.
Từ Trân Trân bất giác mở lời.
“Mẹ của cậu đối xử với cậu thật tốt!”
Thanh Vy sửng sốt, sau đó vội vàng trả lời.
“Đấy là do cậu chưa thấy mẹ mình lúc hung dữ thôi.
Trong nhà này, mẹ mình mới chính là công chúa.
Ba chiều mẹ lắm, nhiều lúc như muốn đội lên đầu luôn vậy!”
Tuy rằng ngoài miệng có vẻ như đang nói xấu ba mẹ nhưng thanh âm hoàn toàn chẳng có bất kì sự oán trách hay tức giận thật sự nào.
Thanh Vy cảm giác mình không nên nói nhiều như vậy với Từ Trân Trân, dù sao cả hai cũng chẳng phải là bạn bè thân thuộc gì.
Cô bé ho khan, cố tình chuyển đề tài.
“Cậu cứ ở trong này chơi đi, mình ra ngoài chút đã.”
Vì không để cho đối phương cảm thấy lúng túng, Thanh Vy quyết định mình nên cách xa Từ Trân Trân một chút.
Cô bé thật sự không biết đầu óc mình có bị chập mạch hay không nữa, tự dưng lại đem Từ Trân Trân về đây.
Nhưng nhìn đối phương như vậy, quả thật rất đáng thương!
“Cô chủ, cô xuống rồi!”
Má Ngô xoa xoa tay, nở nụ cười đôn hậu nhìn cô bé.
Thanh Vy cúi đầu chào, sau đó nhìn quanh quất.
“Má Ngô, mẹ cháu đâu rồi?”
“Mợ chủ mới vừa vào phòng.
À đúng rồi, mợ chủ có chuẩn bị sẵn trái cây, bảo khi nào cháu xuống thì cứ việc cầm lên phòng mà ăn!”
Thanh Vy nhìn đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ, bày trí tinh tế thế kia thì không đành lòng từ chối, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cháu biết rồi ạ, cám ơn má Ngô!”
Nhìn theo bóng lưng Thanh Vy, gương mặt bà lộ ra biểu cảm vui mừng.
Rốt cuộc cô chủ nhà mình cũng đã làm quen được bạn tốt rồi.
Thanh Vy lên phòng, lich sự gõ cửa.
Sau khi vào phòng cô bé đặt đĩa trái cây lên bàn.
“Đây là mẹ mình chuẩn bị sẵn cho hai đứa, cậu mau ăn đi.”
“Tôi không đói bụng!”
Từ Trân Trân lạnh lùng quay mặt đi.
Nhưng lúc này, cái bụng phản chủ của cô bé lại vang lên tiếng ọt ọt, khiến Từ Trân Trân xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.Thanh Vy phụt một tiếng bật cười, càng khiến cho gò má đối phương đỏ bừng.
Từ Trân Trân vừa ngại vừa giận kêu ầm lên.
“Cậu đừng có cười nữa!”
Cô bé bỏ nhà ra đi từ sáng, cho đến tận bây giờ cũng chẳng hề bỏ vào bụng thứ gì, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được.
“Dù sao người đói cũng không phải là mình.
Cậu có ăn hay không, cũng chẳng liên quan gì tới mình hết!”
Lúc này ở trong phòng, Đỗ Minh Nguyệt điện thoại cho Lâm Hoàng Phong kể đại khái về chuyện tại sao Từ Trân Trân lại có mặt trong nhà bọn họ.
Ngón tay lướt trên bàn phím vẫn không hề ngừng lại nhưng thời điểm nghe cô nói chuyện, anh vẫn vô cùng chăm chú.
“Em nói, Từ Trân Trân đang ở nhà chúng ta?”
Anh thoáng cau mày.
Đỗ Minh Nguyệt nằm trên giường thoải mái duỗi chân, lộ ra cẳng chân trắng mịn nõn nà.
Nghe Lâm Hoàng Phong hỏi, cô liền vui vẻ nở nụ cười.
“Đúng vậy, người đi tìm con bé chính là Thanh Vy.
Bình thường Thanh Vy vẫn luôn là dáng vẻ không quan tâm đến bất kì chuyện gì, em không ngờ con bé sẽ chủ động đi tìm đối phương.
Đúng là đáng yêu mà!”
“Em đúng là đang rất vui vẻ nhỉ!”
Nghe tiếng cười trong trẻo của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong không khỏi cong khóe môi.
“Đương nhiên rồi.
Từ trước đến nay Thanh Vy chưa từng dẫn bất kì người bạn nào về nhà cả.
Thật sự trong lòng em vô cùng lo lắng, sợ con bé sẽ cô đơn cho đến khi trưởng thành mất.
Hiện tại nhìn thấy Thanh Vy lo cho bạn bè như vậy, em cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi.”
Lâm Hoàng Phong bất ngờ hỏi lại.
“Từ trước đến nay Thanh Vy không hề có bạn sao?”
Rõ ràng Thanh Vy đáng yêu như vậy, thế mà lại không có lấy một người bạn tốt.
Lúc nào cũng thui thủi đi đi về về một mình, ắt hẳn rất cô đơn.
Đỗ Minh Nguyệt nghe Lâm Hoàng Phong hỏi thì ngẫm lại, sau đó chợt nhớ đến một chuyện.
Rất lâu về trước Thanh Vy có một người bạn rất thân.
Con bé kể với cô rằng người bạn kia đối xử đặc biệt tốt với mình, thậm chí còn dẫn đối phương về nhà chơi.
Nhưng thời gian trôi qua, Đỗ Minh Nguyệt lại không nghe Thanh Vy đề cập bất kì điều gì đến người bạn này nữa.
Lúc cô nhắc đến, con bé chỉ lạnh nhạt bảo rằng, từ nay về sau đối phương sẽ không xuất hiện nữa, mình cũng không có người bạn tốt nào hết.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy chuyện này rất kì quặc, gặng hỏi mãi mới hiểu rõ nội tình bên trong.
Trẻ con vốn dĩ ngây thơ dễ tin người, người bạn kia không biết đã bị những người ở bên ngoài to nhỏ thứ gì bên tai, dần dần càng trở nên xa cách với Thanh Vy.
Sau đó, có một ngày Thanh Vy trở về nhà với vết thương trên người, hỏi ra mới biết con bé đã đánh nhau ở chỗ học.
Đỗ Minh Nguyệt lúc bấy giờ chỉ còn cách chuyển trường cho con gái.
Đỗ Minh Nguyệt biết, những chuyện này xảy ra nguyên nhân đều từ cô mà ra cả.
Một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ, khó tránh khỏi bị người đời nghị luận đàm tiếu.
Nhưng Thanh Vy chưa từng giận dỗi cô, cũng chưa từng kể những chuyện này cho cô nghe.
Vậy nên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình chính là một người mẹ thất bại.
Kể từ đó, Thanh Vy rất ít khi đề cập đến những người bạn xung quanh mình.
Ngay cả khi cô chủ động hỏi tới, con bé cũng chỉ mỉm cười, trả lời qua loa.
“Mẹ, con biết rồi mà.
Con sẽ nghiêm túc kết bạn!”
Thế nhưng cuối cùng bên cạnh Thanh Vy vẫn chẳng hề xuất hiện bất kì người nào cả.
Vì vậy cho nên khi nhìn thấy con bé mang Từ Trân Trân về nhà, cô vô cùng vui vẻ.
Có lẽ mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ hiện tại không quá tốt như cô tưởng tượng nhưng ít ra hiện tại Thanh Vy cũng sẽ không cô đơn nữa..