Trở lại biệt thự, rũ bỏ nước mưa trên người, má Ngô ra đón, “Cậu chủ, mợ trẻ, hai người về rồi.”
Bởi vì má Ngô không có người thân, cho nên bà ở lại đây, phần lớn người giúp việc đều đã trở về nhà.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, hỏi nhỏ, "Còn bọn trẻ thì sao? Chúng đã về chưa?"
Hôm nay Lâm Gia Hưng đến, nói sẽ dẫn bọn nhỏ cùng đi chơi, bọn nhỏ cũng rất muốn đi, Đỗ Minh Nguyệt liền để cho bọn chúng đi theo anh ta đi chơi.
Cũng không biết giờ đã về nhà chưa, chỉ sợ Lâm Gia Hưng đã đưa bọn chúng đi dã ngoại rồi.
“Tất cả đều đã về rồi, đang ở trong phòng.
Bọn chúng rất vui, mồm luôn nói liến thắng về chuyến đi.”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi nghe má Ngô nói vậy.
Sau đó cô liếc nhìn về phía cửa của bọn trẻ và nói: "Vậy thì hãy để chúng ngủ một lúc!"
Má Ngô gật đầu, “Tôi biết rồi, mợ trẻ.”
Ngày hôm sau, gia đình Kiều Chân đột nhiên đến thăm, khiến Đỗ Minh Nguyệt có chút vừa mừng vừa lo.
“Con bé Chân nói nhất định phải đến chúc tết nhà cô, tôi không thể ngăn cản, đây là một chút thành ý nhỏ, cô cứ việc nhận.”
Sau khi mẹ của Kiều Chân nói xong, cô ấy đặt những thứ trong tay lên bàn.
Đỗ Minh Nguyệt thấy, lập tức khách khí nói, “Tới thì tới, cô lại còn mang theo quà…”
“Không có gì, không có gì, dẫu sao cũng là tết, cầm chút quà tới cùng là điều nên làm.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy nói như vậy, cũng không nói gì nữa, “Thanh Vy chắc hẳn còn đang ngủ, để tôi đi gọi con bé dậy.”
“Cháu đi, cháu đi!” Kiều Chân đột nhiên nhiệt tình dâng cao.
Đỗ Minh Nguyệt cười nhẹ nhàng, “Được, vậy Kiều Chân thay dì đi gọi Thanh Vy dậy nhé.”
Kiều Chân mặt đầy vui mừng, đến cạnh cửa phòng Thanh Vy, khuôn mặt nhỏ đầy gian kế.
“Hì hì hì.
Lại để cho tôi đến gọi cậu dậy, cậu xong đời rồi.”
Chỉ thấy cô bé lẩm bẩm, sau đó hít sâu một hơi, hét, “Thanh Vy cái con sâu lười biếng này mau rời giường, mau rời giường đi.”
Giọng hét thật đúng là vang vọng, khiến tất cả mọi người có trong phòng khách đều giật mình.
Mẹ của Kiều Chân có lẽ không ngờ lại xảy ra tình huống này, ngượng ngùng hướng Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt ngược lại là không để ý, che miệng cười một cái, “Đứa trẻ này tràn đầy năng lượng, chính là thịnh vượng đó.”
Thanh Vy đang ở trong mộng đẹp, bị tiếng động lớn dọa làm cho giật mình mở mắt.
Cô bé sững sờ vài giây, giọng nói của Kiều Chân vẫn còn ở bên ngoài, cô bé chớp chớp mắt một cái.
Giọng nói của Kiều Chân tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng nhẽ cô bé vẫn còn đang nằm mơ sao? Tại sao lại mơ thấy Kiều Chân?
Nhưng mà, rất nhanh cô bé cũng đã biết, đây không phải là mơ, mà là thực tế.
“Thanh Vy, tôi tới nhà cậu chúc tết, đừng có ngủ nữa.” Kiều Chân gọi rất vang dội.
Nhưng mà, thay vì đánh thức Thanh Vy, cô bé lại đánh thức hai đứa trẻ bên cạnh!
“Mới sáng sớm mà đã làm gì vậy?” Bảo Phong mặc quần áo ngủ, đôi mắt lim dim vì vẫn còn buồn ngủ, mặt đầy bất mãn nhìn Kiều Chân.
Kiều Chân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Bảo Phong, không kiềm được cảm thấy có chút đáng yêu.
“Tôi tới nhà các cậu chúc tết, các cậu tại sao vẫn còn có thể ngủ được?”
“Đúng là có bệnh mà!” Bảo Phong lầm bầm một tiếng, lại chuẩn bị quay trở lại phòng.
Kiều Chân thấy vậy, lập tức kéo cậu bé lại, "Này, bây giờ là mấy giờ, vẫn còn ngủ!"
Bảo Phong vừa mới muốn phản bác, liền nghe được ở dưới lầu Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng.
“Bảo Phong, đến lúc rời giường rồi, tiện thể con hãy gọi Thanh Vy dậy đi,” Đỗ Minh Nguyệt giọng nói dịu dàng, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ, liền có thể nghe được giọng điệu uy hiếp cùng cảnh cáo bên trong.
Bảo Phong gục đầu xuống, cuối cùng buồn bực trả lời, “Tôi biết rồi dì Nguyệt!”
“Thật ngoan!”
Ngồi ở đây chính là cha mẹ của Kiều Chân, vì vậy họ tự nhiên sẽ không để cho Bảo Phong nói những điều linh tinh.
Bảo Phong gõ cửa phòng Thanh Vy, “Mau dậy đi Thanh Vy, dì Nguyệt kêu chị dậy.”
Thanh Vy không thể giả ngu, vì vậy cô bé bước ra khỏi phòng với vẻ bất lực.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Kiều Chân, cô bé ngây người hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Chân vui vẻ trả lời, “"Tôi ở đây để gửi lời chúc mừng năm mới đến cậu, năm mới vui vẻ!"
Nhìn thấy Kiều Chân như vậy, Thanh Vy tự nhiên cũng không biết nói gì, dù sao hôm nay cũng là tết.
“Cảm ơn cậu, cậu cũng vậy, chúc mừng năm mới vui vẻ và hạnh phúc.”
Kiều Chân nghe vậy lập tức cười vui vẻ, Thanh Vy nhìn cô bé cười vui vẻ như thế, có chút không nghĩ ra, không biết Kiều Chân tại sao lại cười như thế.
Từ Lâm cũng đã dậy, bốn đứa trẻ liền cùng nhau đi xuống phòng khách, cuối cùng là ở nhà Lâm Hoàng Phong ăn một bữa cơm.
Mẹ Kiều Chân mừng tuổi cho mỗi đứa nhỏ một phong bao lì xì đỏ chót, Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô lấy lì xì mừng tuổi cho Kiều Chân.
Thanh Vy không thích bầu không khí này, vì vậy cô bé chạy vào phòng của mình.
Kiều Chân cũng theo cô bé đi lên.
Mẹ Kiều Chân thấy một màn này, không kiềm được cười lên, “Con bé Chân đúng thật là thích Thanh Vy.”
"Tình bạn của trẻ con đôi khi thật kỳ lạ!"
Thanh Vy nhìn những người phía sau, chỉ cảm thấy mình quá hấp dẫn người khác, ở đâu cũng đều có tay sai đắc lực.
“Cậu lên đây làm gì?” Thanh Vy hỏi với giọng buồn bực.
Kiều Chân biết rằng cô bé đang không vui, trước đây làm ra những việc kia, cô bé trở về nhà cũng đã suy nghĩ lại, cô bé thật sự muốn cùng làm bạn với Thanh Vy.
“Tớ… tớ muốn hỏi cậu.” Kiều Chân bất an tay mân mê tà áo.
“Tớ không có chuyện gì để làm, chỉ muốn đi ngủ, cậu cũng muốn đi ngủ sao?”
Vốn dĩ chỉ là tìm cớ để nói ra, kết quả Kiều Chân lại coi là thật, hai mắt sáng lên.
“Được nha, được nha!”
Thanh Vy, “…”
Giường của Thanh Vy rất lớn, hai người ngủ vẫn rất rộng rãi, hơn nữa chúng còn là con nít, muốn làm gì cũng được.
Nằm ở trên giường, tự nhiên lại không buồn ngủ, bên cạnh còn có một xa lạ, làm sao có thể ngủ được.
“Thanh Vy, ba mẹ cậu mối quan hệ tốt như vậy!” Giọng nói của Kiều Chân có chút gấp gáp.
Thanh Vy suy nghĩ một chút, đúng là hai người bọn họ thường xuyên phát cẩu lương, không khỏi cảm thán, “Đúng vậy, tình cảm của hai người quả là vô cùng tốt.”
Nhưng mà dù sao cô bé cũng không cảm thấy ghen ghét gì cả, cô bé cho rằng bộ dáng như vậy vô cùng tốt.
Có lẽ là vì cảm nhận được tình yêu của họ, cho nên mới ấm áp như vậy.
“Ba mẹ tớ luôn cãi nhau, tớ rất không thích.” Kiều Chân đột nhiên ưu tư cảm thán.
Thanh Vy nghe cô bé nói vậy, đầu óc nhỏ bé không kiềm được nhanh chóng xoay chuyển, “Đây là tình huống gì, chẳng nhẽ cậu muốn cùng tớ đóng vai một người bạn thân thiết hay sao?”
Quả nhiên, lũ trẻ không nên biết quá nhiều, nếu không chúng sẽ mất đi sự vô tư hồn nhiên.
"Thật ra thì ai cũng sẽ có xung đột khi ở bên nhau, cũng giống như hai đứa chúng mình.
Cho nên, cậu hãy cố thử hiểu bọn họ, tâm sự với ba mẹ nhiều hơn một chút, hỏi họ rốt cuộc muốn cái gì, như vậy thì tất cả đều sẽ không mệt mỏi nữa.
Cô bé thực sự không thể làm một người chị em thân thiết…
Kiều Chân cảm thấy những gì cô bé nói rất có lý, mặt đầy sùng bái nhìn Thanh Vy.
Thanh Vy nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bé, nhất thời vẫn có chút khó chịu, ho khan một tiếng, ngược lại phát hiện ra mình rất thoải mái.
“Cậu cũng không cần ngưỡng mộ mình, mình đây là do trời sinh như vậy.”
Bộ dáng không biết xấu hổ của Thanh Vy cùng người người phụ nữ nào đó thật là giống nhau..