“Nhưng dù sao cũng phải nói, tôi thật sự nên cảm ơn bà.”
Nhìn thấy sự tức giận của Mai Như Lan, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi vì cái gì?” Mai Như Lan sắc mặt xanh mét hỏi.
“Cảm ơn bà đã gả tôi cho Hoàng Phong.
Nếu không sợ rằng tôi lúc này cũng sẽ giống cô em gái Đỗ Thùy Linh, cuộc sống thật quá vất vả.”
Khi nói những điều này, cô ấy chỉ mỉm cười, nhưng nó làm cho mọi người cảm thấy rùng mình.
“Tôi không cho phép cô nói như vậy về con gái tôi.
Sau này con gái tôi nhất định sẽ tốt hơn cô.”
“Thật không? Vậy tôi sẽ chờ xem.”
Cô vừa nói xong, người nhân viên cũng xuất hiện với chiếc túi trên tay và nói: “Quý khách, túi của cô!”
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy chiếc túi, quả là một sản phẩm rất đẹp.
Cô giơ chiếc túi ra phía trước, nhướng mày: “Bà muốn chiếc túi này sao?”
Ánh mắt Mai Như Lan rơi vào chiếc túi trên tay cô, dường như đang phát sáng.
Dầu vậy, bà ta vẫn tỏ ra lãnh đạm.
.
Tiên Hiệp Hay
“Tôi nói cho cô biết, cho dù cô muốn dùng cái túi này để lấy lòng tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nếu ngươi cô thực sự cảm thấy có lỗi, tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy nó.”
“Được rồi!” Đỗ Minh Nguyệt trả lời đơn giản và gọn gàng.
Mai Như Lan trông rất hạnh phúc, còn nghĩ rằng Đỗ Minh Nguyệt kiêu ngạo như thế nào, cuối cùng vẫn là tới đây để làm hài lòng bà ta.
Nhưng sau khi Đỗ Minh Nguyệt nói xong, cô ấy tùy ý ném chiếc túi trên tay xuống sàn, rồi nói mấy lời nặng nề:
“Của bà đây.
Bà cứ nhặt đi, nếu nhặt được thì nó sẽ là của bà.”
Mai Như Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, căm hận nhìn cô: “Cô cố ý, cô cố ý đúng không?”
“Xem ra bà còn chưa mù.
Đúng là tôi cố ý làm vậy.
Bà có thể làm gì tôi đây?”
“Đỗ Minh Nguyệt, đừng đi quá xa.
Giống như mẹ cô, là một kẻ không biết điều.”
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô đứng bật dậy, đưa tay tát mạnh một cái:
“Bà câm miệng lại.
Bà không có tư cách nhắc tới mẹ tôi.”
Mai Như Lan choáng váng, căn bản bà ta không thể ngờ rằng cô sẽ ra tay đánh mình.
Sau một lúc thất thần, bà ta liền hét lên:
“Cô còn dám đánh tôi, con ranh hỗn láo này.”
“Tôi đành bà thì sao đây? Tôi nói cho bà biết, Mai Như Lan, bà còn không đủ tư cách để xách giày cho mẹ tôi.”
“Được lắm! Hôm nay tôi coi như là giúp mẹ cô dạy cho cô một bài học.”
Nói xong, Mai Như Lan muốn vươn tay đánh cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt đã giữ được tay bà ta lại.
Vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, cô đẩy bà ta ngã xuống đất.
“Mai Như Lan, đây coi như là tôi cảnh báo bà.
Sau này, những gì bà nợ hai mẹ con tôi, bà sẽ phải trả lại tất cả.”
Cô thản nhiên nói xong, liền đạp cái túi trên mặt đất một cái rồi xoay người rời đi.
Cơ thể Mai Như Lan run lên vì tức giận, nhưng bà ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc đập thật mạnh xuống đất để trút giận.
Những người nhân viên bán hàng tại đó đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết phải làm gì.
“Thưa bà, bà có muốn chiếc túi này không?”
Mai Như Lan liếc nhìn chiếc túi rồi đứng dậy ngay lập tức, nhặt lấy chiếc túi trên mặt đất rồi ôm vào lòng.
“Có chứ, sao lại không.
Chiếc túi này đã thanh toán rồi, mấy người các cô đừng nghĩ có thể lấy lại.”
Nghe xong, người nhân viên khinh bỉ nhìn bà: “Bà đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang hỏi thôi.”
Tuy nhiên, Mai Như Lan hoàn toàn không tin điều đó, và bà ta vội vàng chạy ra ngoài với chiếc túi trong tay.
Những người đó nhìn theo bóng lưng của bà ta, không khỏi cảm thấy ghê tởm nói: “Không có tiền còn muốn tới đây mua hàng, thật không hiểu bà ta nghĩ gì.”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn đi mua sắm nữa nên trở về biệt thự.
Má Ngô thấy cô đã về, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Mợ chủ, cô về rồi sao.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, tỏ ra không có chút năng lượng nào.
“Má Ngô, cháu đi ngủ một lát.
Lát nữa tới lúc cần đi đón Thanh Vy, dì nhớ đánh thức cháu nhé.”
Thấy cô có vẻ mệt mỏi, má Ngô cũng không ngăn cản, nhanh chóng đồng ý: “Được rồi, mợ chủ đi nghỉ ngơi đi.”
Đỗ Minh Nguyệt ngủ một giấc thật lâu.
Trong giấc mơ cô lại thấy mình trở về quá khứ, cô đã cùng mẹ ở khu ổ chuột vất vả như thế nào.
Những ngày đó, thực sự cô không muốn phải trải qua một lần nữa.
Nhưng giấc mơ này quá thực, nó thực sự khiến cô bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, tưởng như không thể thoát ra được.
Mãi về sau, một tia sáng xuất hiện.
Phía nguồn sáng, Lâm Hoàng Phong đứng đó đưa tay về phía cô.
“Minh Nguyệt, nắm lấy tay anh.
Anh đưa em đi khỏi đây.”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, cô ấy đưa tay ra và nắm lấy tay anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, không khỏi bật cười.
Khi anh về tới nhà, má Ngô nói rằng Minh Nguyệt đã gặp ác mộng và không thể thức dậy cho dù bà ấy gọi như thế nào.
Anh vội vàng bước tới, liền thấy mặt cô ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu chủ, cậu đã gọi bác sĩ chưa?”
“Cháu gọi rồi, hiện tại có thể đang trên đường tới đây.”
Lâm Hoàng Phong trả lời rồi ra lệnh: “Má Ngô, đi lấy nước ấm!”
Má Ngô gật đầu, vội vàng bước nhanh xuống.
Lâm Hoàng Phong lau mồ hôi trên mặt cô, anh không biết cô đang mơ cái gì mà khiến cô sợ hãi như vậy.
Lâm Hoàng Phong sờ nhẹ lên má cô, cảm thấy có chút lo lắng.
“Cậu chủ, mợ chủ sẽ không sao đâu.”
Lâm Hoàng Phong kéo chăn bông cho cô, nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, Đỗ Minh Nguyệt bất ngờ nắm lấy tay anh.
Lông mày cô cũng dần giãn ra, như thể mọi thứ đã lắng xuống.
Lâm Hoàng Phong đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng hỏi: “Hôm nay cô ấy có đi chơi không?”
Má Ngô gật đầu: “Mợ chủ đi ra ngoài vào buổi sáng, nhưng khi cô ấy trở lại, vẻ mặt lại có chút khó chịu.”
Lâm Hoàng Phong im lặng, nghĩ về người mà anh ấy đã gặp khi ra ngoài.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Má Ngô: “Không sao đâu, Má Ngô, dù cứ đi ra ngoài trước.”
Má Ngô gật đầu, sau đó bước ra ngoài và đóng cửa lại cho họ.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, mà Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh dậy.
Trông cô ấy có vẻ như không còn sợ hãi nữa, vì vậy Lâm Hoàng Phong cũng không đánh thức cô.
Bác sĩ lắng nghe các triệu chứng của cô, kê một số loại thuốc an thần rồi rời đi.
Khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy đã là đêm.
Đầu cô có chút choáng váng, không biết có phải do ngủ quá lâu không.
Lâm Hoàng Phong ngồi trên ghế đẩu và đọc sách.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, không ngờ đã muộn như vậy.
“Sao không có ai đánh thức em, bọn trẻ đã về rồi sao?” Giọng điệu của Đỗ Minh Nguyệt có chút khó chịu.
“Các con đã về rồi.”
Thấy cô tỉnh dậy, Lâm Hoàng Phong lập tức đặt sách xuống và đi về phía cô.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Thật là tốt!”
“Em vừa gặp ác mộng, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Hoàng Phong ngồi ở bên giường hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt xoa trán: “Không có chuyện gì cả, chỉ là em vừa tiêu bảy trăm tỷ, bố thí cho một người ăn mày.”
Nói xong, cô lo lắng hỏi: “Anh không trách em đấy chứ?”
Rốt cuộc là bảy trăm tỷ, bây giờ nghĩ lại cô cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Biết vậy, cô phải giẫm lên chiếc túi đó thêm mấy lần cho hả giận mới đúng..