Cô ta đi tới trước mặt phóng viên, lúc thấy Serena, vẫn không nhịn được co rúm người lại.
Nhưng Serena nhìn cô ta, trong mắt đã không có bất kỳ hận ý nào.
Dưới con mắt của cô ta, bọn họ đều là người đáng thương giống nhau.
Người trợ lý nhỏ kia đi tới trước mặt phóng viên, lúc này có người đưa cho cô ta một cái micro, cô ta nhận lấy.
"Tôi là trợ lý của Serena, là nhân viên của tập đoàn Viên thị.
Tôi thật xin lỗi chuyện trước đây đã làm với Serena.
Thật ra thì lời trước kia tôi nói đều là bêu xấu đặt điều, không có bất kỳ chứng cớ nào.
Bây giờ ở đây, tôi chính thức nói xin lỗi với cô Serena!"
Nói xong, cô ta xoay người lại, nghiêm túc cúi người về phía Serena, để diễn tả áy náy của mình.
Sau khi cô ta nói xong, ở dưới một trận xôn xao, thái độ ai nấy đều bán tín bán nghi với lời nói của cô ta.
Lúc này có phóng viên đặt câu hỏi: "Vậy tại sao phải bêu xấu Serena, nếu cô làm việc dưới quyền cô ta, sao lại làm ra chuyện như vậy?"
Người trợ lý nhỏ trả lời: "Bởi vì tính khí của Serena có chút không tốt.
Thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến tôi.
Tôi giận, lúc này mới cố ý hãm hại cô ta!"
"Cô nói như vậy, cũng không có chứng cớ gì!" Phóng viên từng bước ép sát.
"Tôi không cần thiết phải nói láo, đối với tôi cũng không có chỗ gì tốt.
Giống như không có chứng cứ chứng minh cô Serena làm hư giày của cô Hoàng Uyên!"
Cô ta nói như vậy, vừa thấy hợp lý, lại cũng có vẻ chẳng hợp lý chút nào hết.
Tiêu Hồng Quân thấy thời gian đã hết, lúc này mới dẫn cô ta xuống!
Mặc dù những phóng viên kia cảm thấy đáng tiếc, nhưng họ biết, tiếp theo còn có chuyện càng đặc sắc hơn.
Bởi vì, Serena xuất hiện ở nơi này.
Serena biết, bây giờ đến lượt cô ta ra sân.
Cô ta vỗ một cái micro trước mặt.
Một ít tạp âm từ đó vang lên, sau đó liền yên lặng lại.
Serena nhìn phóng viên bên dưới, từng câu từng chữ, vang vang có lực, nói: "Tin rằng mọi người cũng thật bất ngờ, tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này? Thật ra thì, tôi xuất hiện ở nơi này, chỉ có một mục đích đó chính là tôi muốn tố giác tội của tập đoàn Viên thị!"
Tin tức này hơi lớn rồi đó! Một đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
"Tôi làm việc dưới tay tập đoàn Viên thị, lần tranh giải này, anh ta cũng tiết lộ qua với tôi, sẽ liên lạc, hối lộ cho Giám đốc Vương, mới để cho tôi lấy được thắng lợi lần này!"
Khi Serena nói những lời này, trên mặt rất bình tĩnh, trong ánh mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Sau khi nói xong, cô ta lần nữa mở miệng: "Tôi thật xin lỗi vì mình đã vi phạm nguyên tắc công bằng trong cạnh tranh giải.
Hơn nữa còn khẳng định rằng người mẫu chính của tập đoàn Lâm thị là một người mẫu tốt.
Tôi cảm thấy thật hổ thẹn!"
Trên mặt cô ta có vẻ áy náy, câu chữ nói cũng hết sức chân thành.
Viên Quân Minh thấy được tin tức từ buổi họp báo này cũng ngẩn cả người, sau đó giận đến tái mét mặt mày, ném thẳng cái ly trong tay ra ngoài.
Anh ta vốn không ngờ được rằng, cô ta sẽ hợp tác với Lâm Hoàng Phong cùng nhau hãm hại anh ta!
"Người phụ nữ này là đang nói hươu nói vượn.
Mau gọi điện thoại cho công ty bọn họ.
Mau gọi cho tôi!"
Thư ký đứng ở một bên của anh ta nghe xong, lập tức bấm số điện thoại của chị Trần.
Chị Trần cũng đang ở hiện trường buổi họp báo, thấy điện thoại đến, ngoắc ngoắc môi cười, sau đó liền đi ra bắt máy.
"Chị Trần, các người làm như vậy có quá đáng không?"
"Quá đáng?" Chị Trần cười lạnh một tiếng: "Lúc anh nói những lời này không nên tự nhìn lại xem mình đã làm chuyện gì hay sao?"
Viên Quân Minh biết cô ta nói gì, nhưng lại làm bộ như cái gì cũng nghe không hiểu.
"Chị nói cái gì? Tôi nghe không hiểu ý chị đang nói là gì hết!"
Chị Trần thấy anh ta vẫn còn mạnh miệng giả ngu, không kiềm được lộ ra vẻ khinh bỉ.
Mà cô ta, cũng không muốn dây dưa với hạng người thế này, nên lạnh giọng nói: "Tổng Giám đốc Viên, người không vì mình trời tru đất diệt.
Tôi không trách anh, nhưng anh phải biết rõ, tôi cũng phải tự vệ.
Chủ tịch Phong có thể đáp ứng mong muốn của tôi, thế sao lại không làm chứ?"
Viên Quân Minh bị lời nói này của cô ta làm cho tức giận không nói ra lời.
Mặc dù nói là thế, nhưng làm gì có ai nguyện ý làm hao tổn lợi ích của mình đâu?
Chị Trần thấy anh ta không nói lời nào, cười một tiếng: "Tổng Giám đốc Viên, đây là anh dạy tôi đấy.
Không có có chuyện gì thì tôi cúp máy trước!"
Nói xong, chị Trần liền cúp điện thoại.
Viên Quân Minh bây giờ anh cũng có thể hiểu được cảm giác của cô ta rồi.
Buổi họp báo lần này rất thành công, mặc dù có chút phóng viên hỏi vấn đề rất gian trá, nhưng Serena cũng không phải dạng tay mơ, nói đôi ba câu liền chuyển qua chủ đề khác.
Thế cục lật ngược, khiến cho cư dân mạng đều ngẩn ra.
Người mà mình vẫn cho là người xấu, lại được báo chí chỉ ra là hiểu lầm.
Lúc này bọn họ có chút bối rối, không ít người ở trên mạng nói cái màn lật ngược thế cờ này đến cả phim truyền hình cũng không được thế.
Mà đây cũng đem mũi dùi chỉ sang hướng một người khác, đó chính là Viên Quân Minh của tập đoàn Viên thị.
Ngay lập tức, tập đoàn Viên thị lại một lần nữa rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng.
Mà lúc này, Đỗ Thùy Linh cũng tới ghim cho một dao.
Cô ta ở đăng một đoạn video lên trên mạng.
Trong đoạn video đó giải thích Viên Quân Minh lừa gạt cô ta như thế nào để lấy được tập đoàn Đỗ thị, cùng với hình ảnh bỏ rơi vợ con.
Cư dân mạng xem được thì hết sức tức giận.
"Không nghĩ tới tập đoàn Viên thị lại là như vậy? Thế này thật là quá đáng!"
"Nhất định chính là một kẻ khốn nạn.
Trời ạ, tại sao có thể có người như vậy tồn tại!"
"Đồ đàn ông khốn nạn, cút ra ngoài!"
Dĩ nhiên người đụng phiền toái không chỉ là Viên Quân Minh, còn có Giám đốc Vương!
Các cổ đông ở tập đoàn Lâm thị biết được tin tức giám đốc Vương lại thật sự nhận hối lộ của tập đoàn Viên thị, ai nấy đều không ngừng chỉ trích ông ta.
"Giám đốc Vương, bây giờ ông còn có lời gì để nói hay không?"
"Nhân chứng đều ở đây, bây giờ còn muốn cãi sao?"
"Đúng vậy, giám đốc Vương, mấy người chúng tôi đều là mấy lão già rồi, ông như vậy là muốn ép chúng tôi vào đường cùng phải không?"
Giám đốc Vương không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, trong ánh mắt có một chút tán thưởng.
Người đàn ông này, bây giờ đã lông cánh đầy đủ, không còn là Lâm Hoàng Phong trước kia nữa!
"Ôi, các vị ban quản trị yên tâm, đừng nổi nóng.
Sao tôi lại hại tập đoàn Lâm thị cho được? Tôi thừa nhận, tôi nhận tiền của Viên Quân Minh.
Nhưng, tiền này tôi không hề đụng vào một xu, còn phát hiện một ít chuyện thú vị.
Mọi người yên tâm, tập đoàn Viên thị đã là đèn cạn dầu rồi, vốn không còn cơ hội trở mình!"
Những thành viên ban quản trị kia nghe được ông ta nói như vậy, thật ra thì cũng không quá tin tưởng, nhưng người nào lại dám đi chất vấn ông ta đâu, cuối cùng vẫn phải ngậm miệng im như hến.
"Nếu như giám đốc Vương không thể cho chúng tôi một câu trả lời, thì thế nào?"
Người lên tiếng chính là Lâm Hoàng Phong.
Anh nhìn Giám đốc Vương, híp mắt một cái.
Giám đốc Vương nghe được giọng nói, nhìn một cái về hướng anh: "Nếu không phải có thể cho mọi người một câu trả lời, tôi sẽ tùy các người xử trí!"
"Xem ra giám đốc Vương nắm chắc phần thắng nhỉ? Vậy chúng tôi sẽ chờ tin tức tốt của giám đốc Vương!".