Dư Hồng Thu vừa nghe đến chuyện gọi điện thoại cho Triệu Hưng liền thấy không vui, trực tiếp đứng lên, “Tớ việc gì phải gọi điện cho anh ta.
Loại đàn ông xấu xa như thế thì có chỗ nào tốt."
Nói người ta là đàn ông xấu xa rồi lại nói nhớ người ta.
Đúng là người chỉ biết nói cứng miệng mà thôi.
“Tớ nghĩ hai người nhất định có hiểu lầm.
Đi nói chuyện cho rõ ràng không phải tốt hơn sao?” Đỗ Minh Nguyệt nhìn Dư Hồng Thu như thế này, cũng không nhẫn tâm mà đi đả kích được.
Trên mặt Dư Hồng Thu lộ ra vẻ do dự, nhưng nhanh chóng phản bác, “Không có hiểu lầm gì hết.
Nhất định tên xấu xa đó đã tằng tịu với bạn gái cũ rồi."
Tuy nhiên, dù miệng nói vậy nhưng Dư Hồng Thu vẫn lấy điện thoại di động ra.
"Không được, tớ còn phải mắng anh ta một chút.
Nếu không tớ sẽ cảm thấy khó chịu chết mất.
Anh ta còn dám nghi ngờ tớ sao? Tớ ở cùng anh ta lâu như vậy, anh ta còn dám nghi ngờ tớ."
Vừa nói, Dư Hồng Thu vừa bắt đầu bấm điện thoại.
"Tên khốn đó, tớ nhất định phải mắng chết anh ta."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Dư Hồng Thu như vậy, cũng không ngăn cản cô ấy.
Có lẽ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để giao tiếp.
Trong lúc say, cô ấy đã kể hết những điều uất ức trong lòng.
Điện thoại kết nối, giọng nói mệt mỏi của Triệu Hưng vọng ra từ bên kia.
"Thu à, là em sao?"
Dư Hồng Thu vừa nghe, lập tức làm ra tư thế nôn mửa.
Trước kia nghe anh ta gọi như vậy thấy rất ngọt ngào.
Bây giờ nghe vậy thì chỉ thấy ngứa tai.
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy buồn nôn.” Dư Hồng Thu chế nhạo.
Nghe được Dư Hồng Thu nói lời này, bên kia liền im lặng.
Dư Hồng Thu uống rượu thì như một chiếc máy hát, bắt đầu nói tràn lan.
“Triệu Hưng, tôi từng cảm thấy anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi không ngờ anh lại nghi ngờ tôi như vậy.
Trong mắt anh, tôi chính là người đáng ngờ như vậy sao?” Nói được một nửa, Dư Hồng Thu liền nấc lên một cái.”Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi lấy tấm ảnh chụp đó từ đâu…”
“Em không cần nói, anh đã biết, thực xin lỗi.” Triệu Hưng đột nhiên ngắt lời cô.
Dư Hồng Thu sững sờ một chút, có chút không phản ứng kịp lời nói.
"Anh nói cái gì? Anh đã biết?"
“Anh biết, là đồng nghiệp của anh nói với anh.
Xin lỗi em, Thu à.
Lúc đó anh chỉ là xúc động nhất thời.
Anh biết anh sai rồi.” Giọng nói của Triệu Hưng rất thành khẩn.
Đỗ Minh Nguyệt lắng nghe ở bên cạnh, bày tỏ sự hài lòng với thái độ thừa nhận sai lầm của Triệu Hưng.
"Xin lỗi một câu là xong sao? Anh nghĩ anh là ai? Anh nói cho tôi biết, sao anh và bạn gái cũ lại làm thế hả?"
Ngay khi Triệu Hưng nghe thấy giọng nói của Dư Hồng Thu, anh ta đã biết có điều gì đó không ổn với cô ấy.
Chắc chắn cô gái này đã say.
"Thu à, em uống rượu hả?"
"Anh đừng có đánh trống lảng.
Tôi hỏi anh, anh và bạn gái cũ đã có chuyện gì hả? Hai người định chơi bài tình cũ không rủ cũng tới sao? Nếu thế thì nói với tôi một câu, tôi sẽ đi ngay, không thèm cản đường hai người.
Giờ thì anh muốn cái gì hả?”Dư Hồng Thu gầm lên, sắc mặt càng thêm đỏ bừng.
"Anh thật sự không có gì với cô ấy hết.
Anh cũng nghĩ chuyện này không cần nói với em.
Chỉ là gần đây anh và cô ấy có công việc chung, anh cũng không muốn em phải lo lắng.
Hơn nữa, chuyện của anh và cô ấy đã qua rồi, không có chuyện tình cũ không rủ cũng tới gì hết.”Triệu Hưng vội vàng giải thích.
Dư Hồng Thu không có nghe những lời này, cô liền giễu cợt, “Tôi tìm anh không phải vì muốn quay lại với anh.
Tôi chỉ muốn mắng anh một câu, anh là đồ khốn kiếp."
Dư Hồng Thu chửi xong, định dập máy nhưng bị Đỗ Minh Nguyệt ngăn lại.
Đỗ Minh Nguyệt trả lời điện thoại, Triệu Hưng lo lắng hỏi trên điện thoại: “Thu à, bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em, đừng chạy lung tung."
Anh ta biết tửu lượng của Dư Hồng Thu.
Một khi đã say, có lẽ cô ấy cũng không biết mình đã làm gì.
Đỗ Minh Nguyệt khá hài lòng với biểu hiện của Triệu Hưng.
Ít nhất thì anh ta cũng biết quan tâm đến Dư Hồng Thu.
"Là tôi, Đỗ Minh Nguyệt đây.
Bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, cô ấy an toàn, đừng lo lắng."
Nghe thấy giọng nói của Đỗ Minh Nguyệt, Triệu Hưng im lặng một lúc.
Sau đó, anh ta thở phào nhẹ nhõm và nói nhẹ nhàng: “Nếu cô ấy ở bên em thì anh an tâm rồi."
Đỗ Minh Nguyệt biết, tuy rằng anh ta cũng có ý thành khẩn nhận sai.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho Triệu Hưng.
Nếu lần này không cho anh ta một bài học, sau này có lẽ Dư Hồng Thu sẽ gặp chuyện tương tự.
Hơn nữa, Dư Hồng Thu là bạn của Đỗ Minh Nguyệt, cô không muốn cô ấy đi theo nhầm người.
Dù sao lúc hai người này quen biết, cô cũng có phần tác động.
“Anh đã biết mình sai ở đâu chưa?” Đỗ Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi, không có cảm xúc thăng trầm trong giọng điệu.
"Anh biết, anh không nên nghi ngờ cô ấy.
Anh xin lỗi, tất cả là do Hoàng San nói cô ấy tìm người theo dõi anh, cho nên anh mới kích động như vậy."
“Hoàng San?” Đỗ Minh Nguyệt cau mày, đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy.
"Hoàng San là bạn gái cũ của anh.
Bây giờ anh với cô ấy cũng không còn gì cả.
Anh cũng đã nói rõ với cô ấy.
Cô ấy nói rằng cô ấy đã biết, cô ấy cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào về anh.
Hơn nữa, cô ấy cũng chỉ muốn làm bạn với anh thôi…”Triệu Hưng liền nói ra sự thật.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rằng bạn gái cũ của Triệu Hưng đang có tính toán gì đó.
“Cho nên, anh liền tin lời cô ta, không tin lời của Dư Hồng Thu sao?” Đỗ Minh Nguyệt thờ ơ hỏi.
Triệu Hưng im lặng, thật lâu sau mới thành khẩn nói: “Anh biết, bây giờ anh nói gì cũng vô ích.
Anh cũng không muốn giải thích.
Lỗi của anh thì anh sẽ gánh chịu mọi hậu quả.”
Đỗ Minh Nguyệt thở dài thở dài.
Đúng là đồ ngốc, ai muốn anh ta gánh chịu mọi hậu quả chứ.
Cô bạn gái cũ của anh ta có vẻ cũng không tốt lành gì.
Có lẽ cô ta đang định chia sẽ hai người này ấy chứ.
Còn Triệu Hưng đúng là người không hiểu chuyện.
Chỉ cần xúi giục vài câu mà anh ta đã cãi nhau với Dư Hồng Thu rồi.
Tuy nhiên, bây giờ cũng không vội.
Nếu đã biết chân tướng, vậy thì nên chơi đùa với cô nàng kia một chút.
"Nếu anh đã nói như vậy thì tôi có thể nói giúp hộ anh vài câu.
Giờ anh để cô ấy nghỉ ở đây một đêm đi, buổi sáng ngày mai anh hãy tới đây đón cô ấy."
Triệu Hưng rất cảm kích khi Đỗ Minh Nguyệt nói điều này.
Anh ta nhanh chóng đồng ý, “Được, anh hiểu rồi.
Anh nhất định sẽ đến đón cô ấy vào ngày mai."
Lúc này, Dư Hồng Thu đột nhiên nói: “Tớ không muốn, ai thèm anh ta tới đón."
Đỗ Minh Nguyệt không quan tâm đến lời nói của Dư Hồng Thu, trực tiếp cúp điện thoại.
Dư Hồng Thu nhìn có vẻ buồn bực, nhưng vì uống rượu, đầu óc choáng váng nên không quan tâm đến cô.
Sau đó Dư Hồng Thu ngủ gục trên bàn.
Chị Trần và Thúy Hân bước vào lo lắng hỏi: “Cô ấy thế nào? Có làm sao không vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu và nói: “Không sao đâu.
Vừa gọi cho Triệu Hưng.
Bây giờ cô ấy cảm thấy thoải mái hơn, đang ngủ say rồi."
"Cô ấy với Triệu Hưng có sao không?"
Đỗ Minh Nguyệt nhún vai, “Có vẻ như lần này Dư Hồng Thu đang gặp phải một đối thủ đáng gờm rồi."
Thúy Hân cau mày và hỏi, “Điều này có nghĩa là gì?"
Đỗ Minh Nguyệt nói với Thúy Hân những gì Triệu Hưng đã nói với cô..