Ông Lộ biết ý của Đỗ Minh Nguyệt nên vội vàng đẩy con gái mình, nói: “Thực xin lỗi, cô Nhàn."
Quỳnh Dao quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào ông Lộ một cách dữ dội, như thể cô ta đang biểu hiện sự không hài lòng của mình.
Tuy nhiên, ông Lộ có vẻ không định dung túng cô ta.
Giọng nói của ông ta thậm chí còn gay gắt hơn.
"Mau nói thực xin lỗi, cô Nhàn.
Nói to lên."
Quỳnh Dao biết rằng nếu cô ta không nói như mấy, những người này sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cô ta nghiến răng, giọng nói có chút cao giọng, “Cô Nhàn, thật xin lỗi."
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới có chút hài lòng, “Bây giờ còn tạm được."
Quỳnh Dao hung hăng nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Nguyệt, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải tính lại khoản này.
Yến Thanh Nhàn không muốn làm lớn chuyện lên.
Bà ta kéo tay áo của Đỗ Minh Nguyệt, nói nhỏ: “Được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa, đây vẫn là lễ cưới của người ta."
Lâm Hoàng Phong đi tới, nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Em vừa mới đánh người, tay còn đau không?"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt trong giây lát.
Người đàn ông này có chuyện gì vậy, không biết phải hạn chế ở nơi công cộng sao?
Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian để nghĩ về điều đó, cô liền bị anh nắm tay.
"Không sao, không đau chút nào hết."
Lâm Hoàng Phong nắm tay cô, đặt ở trên môi, hôn lên, “Lần sau gặp phải chuyện thế này thì chứ để anh xử lý.
Dù sao thì anh cũng sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Khi anh nói điều này, mắt anh tiếp tục nhìn về hướng Quỳnh Dao.
Trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Quỳnh Dao hơi sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm của Lâm Hoàng Phong.
Cô ta lùi lại một chút.
Đỗ Minh Nguyệt không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Khả năng nói chuyện yêu đương của người đàn ông này thực sự là càng ngày càng tốt.
Với câu nói này, những suy nghĩ của ông Lộ cũng đành bay biến, ông ta tất nhiên không dám chọc vào Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong là ai chứ? Chính là người mà một thời gian trước đã cho chủ tịch tập đoàn Viên thị phải ngồi tù.
Ông ta cũng không ngốc, tất nhiên sẽ không lựa chọn đối địch với Lâm Hoàng Phong.
Ông ta cũng biết tính tình của mẹ mình.
Nếu mẹ ông ta khiến cho Yến Thanh Nhàn chịu ấm ức gì, Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ cho ông ta nếm mùi đau khổ.
Vì vậy, vì tương lai của mình, ông ta vẫn cảm thấy rằng chuyện này cần phải xem xét thật cẩn thận.
Vì sự cố này, nhiều người trong tiệc cưới đã đối xử khách khí hơn với họ.
Nhưng điều này cũng khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Xã hội là như vậy, người có địa vị càng cao càng không có người dám đi khiêu khích bọn họ.
Ngược lại, khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Sau khi đám cưới của chị Trần kết thúc, Dư Hồng Thu được đưa về biệt thự.
Cô nàng say đến bất tỉnh nhân sự, Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, “Có vẻ cô nàng này ngủ thoải mái thật đấy."
Lâm Hoàng Phong vòng tay qua vai cô, hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Em cũng mệt, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, duỗi eo và đi về phòng ngủ.
Lâm Hoàng Phong cũng đi đến phòng làm việc.
Không bao lâu sau khi trở lại phòng làm việc, điện thoại của anh vang lên.
Đó là Tiêu Hồng Quang gọi đến.
Lâm Hoàng Phong liền nhận cuộc gọi.
"Ông chủ, chủ tịch Lâm muốn nói chuyện với anh về chuyện vải dệt, ý của anh thế nào?"
Lâm Hoàng Phong đã quên mất còn có chuyện này.
Chuyện sổ sách của Lâm Ngọc Yên còn chưa được tính toán rõ ràng nữa.
"Nói cho ông ta biết, nếu ông ta không đồng ý thì không có gì để nói nữa.
Anh cũng nói cho ông ta biết thêm, nếu ông ta muốn gì, tôi cũng sẽ giúp ông ta."
Tiêu Hồng Quang gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Hoàng Phong đứng trước khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Ánh sáng kéo dài bóng của anh hồi lâu.
Anh nheo mắt lại, tất cả những kẻ đã bắt nạt Minh Nguyệt sẽ bị anh xử lý, từng người một.
Sáng hôm sau, Dư Hồng Thu thức dậy trong biệt thự của Đỗ Minh Nguyệt.
Đầu cô có chút choáng váng, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút xa lạ.
Dư Hồng Thu sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng nhìn vào cơ thể của mình và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn đang mặc bộ trang phục phù dâu của ngày hôm qua.
Đỗ Minh Nguyệt đứng ở cửa, quan sát mọi cử động của Dư Hồng Thu.
“Tớ không làm gì cậu đâu, cậu đừng lo lắng.” Đỗ Minh Nguyệt cầm một bộ quần áo mới đi tới.
Khi Dư Hồng Thu nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ta có chút choáng váng, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?"
Đỗ Minh Nguyệt bất lực thở dài, vươn tay búng trán lên trán Dư Hồng Thu, nhưng cũng không dùng nhiều sức.
"Cậu uống rượu đến hồ đồ rồi à? Đây là nhà của tớ, đương nhiên là tớ ở đây."
"Nhà của cậu? Nhưng không phải hôm qua chúng ta..."
Đang nói chuyện thì trong đầu Dư Hồng Thu chợt hiện lên một số hình ảnh, cô sững sờ một lúc rồi mới nhận ra chuyện tối qua.
“Hôm qua tớ có say không?” Dư Hồng Thu hét lên.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng, xem ra cậu vẫn chưa say đến mức không biết gì.
Cậu có biết hôm qua mình đã làm gì không?"
"Không phải tớ đã tự làm mình mất mặt trong đám cưới của chị Trần đó chứ? Xong rồi, xong rồi, chị Trần nhất định sẽ mắng tớ chết mất." Dư Hồng Thu che mặt với vẻ đau khổ.
Nhìn thấy Dư Hồng Thu như vậy, có vẻ như thực sự sợ hãi những gì có thể xảy ra.
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi thở dài và nói: “Không, mọi người biết cậu uống say nên đã lôi cậu đi trước khi cậu kịp gây chuyện rồi."
Dư Hồng Thu ngẩng đầu, “Thật sao? Đỗ Minh Nguyệt, cậu đừng nói dối tớ đấy."
"Sao tớ lại phải nói dối cậu làm gì? Cậu đi tắm đi, người cậu hôi quá đi mất, toàn là mùi rượu.
Đây là quần áo tớ mới mua, cho cậu mượn mà mặc đấy."
Dư Hồng Thu biết mình không làm chuyện gì mất mặt, vì vậy cô ta nở nụ cười tươi rói với Đỗ Minh Nguyệt, “Cảm ơn cậu, tớ biết cậu là người tuyệt nhất mà."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Dư Hồng Thu hạnh phúc như vậy.
Không biết lúc cô nàng này biết mình đã gọi điện thoại cho Triệu Hưng thì có khóc lóc như hôm qua không nữa.
Quên đi, cứ làm cho cô ấy vui vẻ một thời gian đã, không thể quá tàn nhẫn được.
Sau khi Dư Hồng Thu tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, Lâm Hoàng Phong đã đến công ty rồi.
Điều này khiến cho Dư Hồng Thu cảm thấy thư thái hơn một chút.
Nhìn thấy Dư Hồng Thu đang ngồi trên ghế sô pha, Đỗ Minh Nguyệt nói với má Ngô, “Má Ngô, dì lấy chút đồ ăn lại đây nhé."
Dư Hồng Thu xua tay, “Đừng phiền phức như vậy."
Ở nhà người khác, cô đã thật sự rất xấu hổ.
Lại còn ở trong nhà của ông chủ nên cô càng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Cậu vẫn nên ăn gì đó để lót dạ đi.
Bởi vì một lát nữa cậu sẽ gặp một chuyện bất ngờ đấy.” Đỗ Minh Nguyệt nói có phần bí ẩn.
Dư Hồng Thu bị bộ dáng của Đỗ Minh Nguyệt làm cho bối rối, vội hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lúc này má Ngô đã mang bữa sáng đến, do đầu bếp làm từ sớm.
Cũng không phải món gì quá cầu kỳ, là bánh quẩy, bánh bao và sữa đậu nành, cũng là những món phổ biến.
“Mợ chủ, bữa sáng đến rồi.” Má Ngô lấy khăn lau tay.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười với bà ấy: “Cảm ơn dì."
Sau khi má Ngô rời đi, Đỗ Minh Nguyệt đẩy bữa sáng sang phía Dư Hồng Thu.
“Ăn đi, lát nữa tớ còn có chuyện cần nói với cậu."
Dư Hồng Thu cũng không khách khí, nhận lấy chỗ đồ ăn sáng.
Sau khi ăn xong một lúc, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Một lát nữa, Triệu Hưng sẽ tới đón cậu.".