Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy cuối cùng thì hai người họ cũng làm hòa với nhau.

Lúc rời đi, đôi mắt của Dư Hồng Thu vẫn còn đỏ hoe hơi sưng một chút, nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, mặt có chút ngại ngùng.

Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, liền vừa cười vừa nói đùa:
“Bây giờ tôi biết rằng tôi xin lỗi, cậu càng khóc, khiến chúng tôi đều thấy sợ hãi đấy!”
Dư Hồng Thu sụt sịt, lẩm bẩm nói: “Mọi người còn làm khó không cho tôi khóc nữa à!”
Bây giờ bọn họ đều đã đi, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có những chuyện cũng không nên nói quá rõ.

“Triệu Hưng cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Triệu Hưng vừa nghe một tiếng, đột nhiên cùng Đỗ Minh Nguyệt chạy đi.

Dư Hồng Thu nhìn theo họ, luôn luôn cảm thấy họ đang có chuyện gì đó muốn giấu mình.

“Triệu Hưng à, tôi biết Dư Hồng Thu có thể không hoàn hảo, nhưng cô ấy rất yêu cậu, những người bạn gái trước của cậu, tốt nhất nên tránh xa một chút, cô ấy có thể không phải điều gì cũng tốt, nữ nhân nhìn nữ nhân mới là chính xác nhất, nếu không, đến khi Dư Hồng Thu thực sự rời đi, cậu mới thấy ở đây cô ấy có thể gặp được người bạn trai tốt để lựa chọn.” Đỗ Minh Nguyệt nhíu đôi lông mày, đôi mắt có chút lạnh lùng.

Triệu Hưng nghe xong một hồi, liền cười phá lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không liên lạc với cô ấy ngoài công việc.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh ấy nói vậy, liền cảm thấy sự tự giác của người con trai này thực sự ổn, nếu đúng như lời anh ấy nói, thì cô yên tâm rồi.

“Anh phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên rời đi đấy!”
Triệu Hưng gãi đầu bối rối, thái độ thực sự thành khẩn: “Anh không thế nữa, lần này anh thực sự sai rồi.”

Tiễn hai người họ đi xong, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng mới thoải mái hơn một chút, hai người họ đối với cô ấy thực sự thân thiết, cùng nhau đi như vậy quả là chuyện tốt!
Bà nội Lâm biết chuyện Đỗ Minh Nguyệt đã sinh con trai, trên nét mặt lúc nào cũng vui tươi như hoa nở, cùng bà dì Lăng Mộc Giai hai người liền đi tìm mẹ con Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt luôn được hoan nghênh, chỉ là bà dì Lăng Mộc Giai có chút không thoải mái.

Anh ta đã biết anh ta không phải cha ruột của đứa trẻ, sau đó thái độ của bà nội Lâm đối với anh ta cũng khác hơn.

Bảo Phong là một đứa trẻ, đối với những sự việc này rất nhạy cảm, chưa kể cậu bé còn không có mẹ.

Vậy nên cậu bé tự mình có để đoán được rằng cậu bé bị ghét bỏ.

Mẹ của cậu bé đã chết, cậu bé hiện tại sống đơn độc đến bây giờ.

Trước đây cậu bé vẫn giữ thái độ căm ghét đối với dì Đỗ.

Dù có như vậy thì họ vẫn không bỏ rơi cậu bé.

Vì vậy, trong lòng cậu bé vẫn có sự rào cản, đối với dì Đỗ cũng thực sự thấy tội lỗi.

Bà nội Lâm và bà dì Lăng Mộc Giai vừa nhìn thấy Vũ Thần đã vô cùng yêu mến, liền ôm lấy cậu bé một cách thích thú.

“Cậu bé này lúc nhỏ lớn lên cùng Như Phong, thực sự giống nhau quá.”
“Thật xuất sắc!” bà nội Lâm cười.

Dì Lăng Mộc Giai đứng bên, cười đáp: “Thực sự là như vậy, nhìn xem cái mắt này cái miệng này nhìn thật giống Hoàng Phong, trong trí nhớ của dì lúc nhỏ cậu bé rất đáng yêu, bây giờ đã lớn như này rồi, dì thấy so với lúc nhỏ vẫn vậy.”
Đỗ Minh Nguyệt cũng như họ rất thích Vũ Thần, trong lòng cũng phần nhiều yên tâm.

Đột nhiên, Lâm Thanh Vy và Từ Lâm đến nhưng lại không thấy Bảo Phong.

“Phong đâu? Sao vẫn chưa đến vậy?” Đỗ Minh Nguyệt thắc mắc hỏi.

Lâm Thanh Vy liền trả lời: “Em ấy nói trong người không thoải mái,bây giờ đang nằm ở trong phòng ạ.”
Nghe thấy vậy Đỗ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn lên căn phòng trên lầu rồi bước vội lên.

“Phong à, con có trong đó không?” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Bảo Phong ngồi trên giường nhưng không cất tiếng.

Đỗ Minh Nguyệt vừa gõ cửa vừa gọi: “Phong à, dì biết con ở bên trong, dì có chìa khóa, nếu con không ra ta sẽ tự mở cửa vào đó!”

Đợi một lúc lâu sau đó, Đỗ Minh Nguyệt liền nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, cuối cùng thì cánh cửa cũng được mở.

Bảo Phong đang mặc trên mình bộ quần áo ngủ, tóc tai rũ rượi, rõ ràng anh ấy vừa mò ra khỏi giường.

“Lâm Thanh Vy nói con không thoải mái, dì lên đây làm gì? Không thoải mái nói vậy mà Dì Đỗ không biết à.”
Đỗ Minh Nguyệt đưa tay, vừa chỉnh lại đầu tóc cho cậu bé gọn gàng một chút, vừa tiến gần lại.

Bảo Phong cảm nhận được sự ấm áp từ dì, sống mũi cay cay, cảm xúc nghẹn ngào ập đến.

“Con không sao dì Đỗ ạ!”
Cậu bé bật khóc khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy lo lắng liền vội vã hỏi:
“Có chuyện gì mà khiến con khóc như thế này.

Có chuyện gì nói ra được không?”
Bảo Phong vội lắc đầu: “Không có gì ạ, chỉ là trong lòng thấy buồn.”
Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống: “Có thể nói ra với dì không, đây là bí mật của chúng ta sẽ không nói cho người khác biết, được chứ?”
Bảo Phong không nói được gì, nét mặt buồn bã, nói: “Thực ra không có gì, chỉ là con nhớ mẹ.”.

truyện ngôn tình
Đỗ Minh Nguyệt nghe cậu bé nói xong, trong lòng có một chút nhói đau, đưa tay ra và ôm cậu bé vào lòng, ấm áp an ủi cậu nhé: “Nhớ mẹ cũng là lẽ đương nhiên, con có thể coi dì là mẹ của con, con nói xem có được không?”
Những việc xảy ra với dì trước đây đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Bảo Phong, không biết tại sao trong lòng càng cảm thấy tội lỗi, cậu bé khóc nức nở giống như chú cún chú mèo con bị tổn thương.

Đỗ Minh Nguyệt lúc này cũng không kìm được, cô cũng khóc, nhất định trong lòng cậu bé đang có một nỗi buồn khác.

Đợi cậu bé khóc cho thỏa, Đỗ Minh Nguyệt ngồi lại gần cầm tay cậu bé: “Được rồi, đừng khóc nữa, bà nội Lâm đã ở dưới chờ con rất lâu rồi đó.”
Nghe nhắc đến tên bà cố, Bảo Phong lại lúng túng lập tức lắc đầu không muốn xuống.


“Không…dì Đỗ, con sẽ không xuống, con ở trên này một lúc sẽ tốt hơn thôi ạ.”
Một nét sợ hãi thoáng qua trên mặt cậu bé nhưng lại bị dì Đỗ nhận thấy rồi.

“Tiểu tử ngốc, con không phải sợ bà cố sau?” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng.

Bảo Phong thấy dì Đỗ nói vậy cũng không thể dấu được nữa đành gật đầu.

“Vâng, bà cố nội thực sự không thích con, con biết…con biết bà ghét con!”
Rốt cuộc thân thế của Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt thật sự đều muốn giấu đi, nhưng kể từ lúc Bảo Phong bị bệnh thì việc này đã được giấu kín đi mất rồi.

Dì ấy cũng biết, rốt cuộc Bảo Phong cũng đã biết được ít nhiều, nhìn dáng vẻ cậu bé chắc hẳn tự bản thân mình biết rằng ba mẹ của mình là ai.

“Dì cảm thấy bà cố thực sự có chút quá, tại sao lại không thích con.” Đỗ Minh Nguyệt hỏi lại.

Bảo Phong lắc đầu: “Con không biết, nhưng con có thể cảm nhận điều đó, con không có ba, con là con trai của người hư hỏng kia vì vậy bà cố không thích con, bà cố ghét con.”
“Bảo Phong à, con đừng nghĩ như vậy!”.

Đỗ Minh Nguyệt ngắt lời cậu: “Con là ai và ba mẹ con là ai không quan trọng, con vẫn là chính mình, lỗi của họ không nên để con phải gánh chịu, bà cố không ghét con, bà cũng chỉ sợ…chỉ sợ một ngày nào đó Bảo Phong sẽ trở thành người giống như ba con, con muốn trở thành người như vậy chứ?”
Trong tâm trí của Bảo Phong, đột nhiên hiện ra cảnh tượng mình bị bắt cóc, trên gương mặt nhỏ lộ rõ sự hoảng loạn.

Cậu bé lập tức lắc đầu: “Con không muốn, con không muốn trở thành người như vậy, con không muốn…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận