Trong thế giới của một đứa trẻ, đúng sai luôn được dùng để đo lường một con người, cô ấy biết rằng những chuyện dù có đúng vẫn có thể trở thành chuyện sai, nhưng giờ đây, cô ấy có thể giúp cậu bé biết cách phân biệt và khiến cậu bé cảm thấy cậu muốn trở thành một người như thế nào.
Nghe được hồi đáp này cô ấy mỉm cười hài lòng: “Đúng vậy, chỉ cần Bảo Phong không trở thành người như vậy, bà cố chắc chắn sẽ không còn ghét cháu nữa.”
“Thật không ạ?” Bảo Phong nét mặt ngây ngô hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt trìu mến xoa đầu cậu bé, nở nụ cười: “Đương nhiên là thật rồi, dì đã bao giờ nói dối con chứ, con nói xem có phải vậy không nào?”
Bảo Phong đến bây giờ đối với Đỗ Minh Nguyệt ngày càng có sự phụ thuộc, nhưng bản thân cậu bé cũng không thể biết được điều đó.
Lăng Mộc Giai lúc đó hỏi chuyện xong đứa trẻ liền đi tìm Đỗ Minh Nguyệt, quay sang hỏi Lâm Thanh Vy.
Lâm Thanh Vy nhớ lại, hồi đáp: “Hình như trên lầu ạ, vừa nãy mẹ con có hỏi chuyện về Bảo Phong.”
Nhắn đến Bảo Phong bà dì Lăng Mộc Giai cũng đã lâu chưa nhìn thấy cậu bé, cậu bé này cũng không biết dạo này sức khỏe thế nào rồi.
“Mọi người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy!” Lăng Mộc Giai tiến lại gần.
Thấy Lăng Mộc Giai đến, đôi mắt của Bảo Phong có vẻ né tránh, cậu bé cúi đầu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lăng Mộc Giai tới liền đứng dậy: “dì, dì mới đến à?”
Lăng Mộc Giai thản nhiên tiến lại gần ngồi trên chiếc giường của Bảo Phong: “Không thấy cháu đâu đương nhiên phải đến xem cháu làm gì rồi, hai người…ở đây đang có chuyện gì muốn giấu sao?”
“Chúng ta chẳng có bí mật nhỏ nào cả? Có phải không?” Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt ra hiệu Bảo Phong.
Bảo Phong thấy sự xuất hiện của bà dì Lăng bỗng phá lên cười khiến cho bầu không khí vui vẻ lên rất nhiều.
“Ha ha…!”
Thực ra đối với Lăng Mộc Giai, Bảo Phong trong lòng cảm thấy lỗi lầm của mình ngày càng lớn, rốt cuộc sau lần đó cậu bé suýt chút nữa làm Lăng Mộc Giai khó sinh.
Vì vậy cậu bé thực sự không dám nói chuyện với Lăng Mộc Giai, Lăng Mộc Giai biết rằng trong lòng cậu bé rất ăn năn nhưng không thể hiện ra.
“Phong nhi à, sức khỏe cháu thế nào?” Lăng Mộc Giai hỏi cậu bé với giọng điệu bình thản.
Bảo Phong nhận ra nhã ý muốn nói chuyện cùng mình, ánh mắt sáng lên: “Vâng, sức khỏe của cháu tốt hơn rất nhiều rồi, bác sĩ nói đã không sao rồi!”
“Thật ư? Vậy lợi hại lắm đó!” Lăng Mộc Giai mỉm cười động viên.
Bảo Phong mím chặt môi, đột nhiên túm chặt lấy tay áo Mộc Giai: “ Cháu xin lỗi, cháu không cố ý, chuyện lúc đó bà muốn đánh muốn mắng cháu thế nào cũng được!”
Sự việc thời điểm lúc đó, tất cả họ đều biết đó là việc khó sinh của Mộc Giai.
Lăng Mộc Giai sững người, lại gần xoa đầu cậu giọng tràn đầy ấm áp: “ Tất cả đều qua rồi, bây giờ ta chỉ hy vọng cháu đủ rộng lượng, ta mong điều này cháu có thể làm được, phải không?”
Bảo Phong gật đầu, nét mặt hiện rõ sự chân thành: “cháu biết rồi ạ, cháu sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”
Lăng Mộc Giai nghe xong, nét mặt bỗng trở nên tốt hơn, đúng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng cười nói vọng vào:
“Mẹ, mẹ có nghe thấy con gọi không?”
Đỗ Minh Nguyệt và Bảo Phong hai người họ đều sững người, sau đó nhìn về phía cửa, không biết từ khi nào bà nội đã đứng ngoài cửa nghe được hết câu chuyện của họ.
“Bà, sao bà lại ở đây?” Đỗ Minh Nguyệt vội vã đón bà vào.
“Ta đến một lúc lâu rồi, xem mọi người nói chuyện, không muốn làm phiền mọi người!” bà nội chắp tay sau lưng rồi tiến vào.
Bảo Phong nhìn thấy bà cố đi vào, bất giác có chút lúng túng.
Bà nội Lâm nhìn thấy cậu không nói gì, giả vờ tức giận: “Sao, bây giờ ngay cả ta cũng không muốn nhận, một tiếng bà cố cũng không muốn gọi hay sao.”
Bà đột nhiên nói vậy cả Đỗ Minh Nguyệt và Lăng Mộc Giai đều hiểu đây chính là muốn thừa nhận thân phận của cậu bé rồi.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy vô cùng xúc động, vội đẩy tay thúc giục Bảo Phong: “ Phong nhi, mau gọi bà cố một tiếng đi!”
Bảo Phong hỏi lên yếu ớt: “Bà cố, bà vẫn muốn nhận cháu trai này hay sao ạ?”
Bà nội Lâm sau khi nghe thấy vậy, đánh mắt nhìn cậu bé: “Sao? Không muốn làm cháu trai của ta sao?”
Bảo Phong liên tục gật đầu: “Không phải không phải, cháu không có ý đó, bà …cháu thực sự rất sợ bà không cần cháu, cháu sẽ ngoan ngoãn, cháu sẽ không thành người con trai như vậy đâu ạ.”
Người ba ấy trong lòng cậu giờ đây là người đàn ông mãi mãi không xứng đáng.
Đôi mắt cậu bé đỏ hoe, nhìn đáng thương đến lạ thường.
Bà nội Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, giống như đang trách móc chính người thân trong gia đình này, thở dài một tiếng, dù sao đây cũng là chuyện của thế hệ trước, không nên để lũ trẻ phải gánh vác chuyện này.
Bà xoa đầu Bảo Phong ấm áp nói: “yên tâm, bà cố sẽ không để cháu đi, Phong Nhi à cháu phải nhớ rằng, cháu nhất định sẽ trở thành một người ưu tú.”
Bảo Phong gật đầu: “Dạ, cháu biết thưa bà cố!”
Sau khi Lâm Hoàng Phong trở lại, Đỗ Minh Nguyệt nhất định sẽ nói chuyện này với anh ấy.
Cô ấy rất vui, như thể người trong câu chuyện này chính là cô ấy vậy.
“Phong nhi chỉ là một cậu bé, kinh nghiệm thực sự cũng không nhiều, chúng ta đối với cậu bé cũng không nên quá khắc nghiệt, bà cố đã thay đổi quyết định, thực sự quá tốt rồi, thực sự là bà nội Lâm đã thay đổi nhiều rồi.”
Bà cố nói với nét mặt vui vẻ, giống như bầu không khí xung quanh đều bừng sáng lên.
Lâm Hoàng Phong ngoái đầu nhìn cô, nhìn đôi môi đỏ hồng căng mọng ấy của cô làm anh ta chỉ muốn chặn cô lại.
Đương nhiên, khi anh ấy nghĩ thì cũng sẽ làm như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn đang nói lảm nhảm và những lời nói sau đó đã bị nụ hôn của anh ấy chặn mất.
Cô ấy lúc đầu vô cùng sững sờ nhưng sau đó tiến về phía anh ta, nhiệt tình đáp trả nụ hôn ấy.
Phản ứng bất ngờ của cô ấy khiến Lâm Hoàng Phong không thể làm chủ, hai người họ nằm xuống giường, bầu không khí dần dần trở nên mơ hồ.
Vũ Thần sốt rồi, đây mới chỉ là những ngày chớm thu.
Lúc này mang đến cho Đỗ Minh Nguyệt và Yến Thanh Nhàn nỗi hoảng sợ tột độ, hai người họ ôm Vũ Thần lập tức đi đến bệnh viện.
Bác sĩ nói vì sinh non nên hiện tại sức khỏe của Vũ Thần rất yếu, cần phải nhập viện theo dõi vài ngày.
Đối với đứa trẻ nhỏ như vậy, bác sĩ cũng không dám tùy ý kê đơn thuốc cho cậu bé uống.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong gật đầu hiểu ý bác sĩ nói, cô ở lại bệnh viện để chăm sóc Vũ Thần.
Cậu bé cần sữa mẹ nên Đỗ Minh Nguyệt cần ở lại bệnh viện.
Sau đó mọi việc của Lâm Thanh Vy đều giao cho bà lo liệu.
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cảm thấy có lỗi, ý định của cô là bảo mẹ cô trở lại chứ không phải để trông nom con mình.
“Mẹ.
con xin lỗi, bây giờ chỉ có mẹ mới có thể giúp được con.”
Yến Thanh Nhàn dương đôi mắt nhìn cô: “Bây giờ tốt nhất con không nên xin lỗi, hãy đến bệnh viện chăm sóc cho Vũ Thần, cậu bé không thể làm được việc gì tốt hơn nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt bé nhỏ của Vũ Thần, trái tim và ánh mắt tràn đầy xót xa: “mẹ, sao có thể để Vũ Thần xảy ra chuyện gì được chứ, đó là con trai của con mà!”
Yến Thanh Nhàn biết, đều làm mẹ đương nhiên hiểu được tấm lòng ấy.
“Con đừng suy nghĩ nhiều quá, Vũ Thần chắc chắn sẽ không sao.”.