Sau khi đi xuống lầu, lại không thấy được bóng người của Yến Thanh Nhàn, cái này làm cho cô có chút nóng nảy.
"Mẹ, mẹ đi đâu rồi?" Cô hô ở trong phòng khách.
Cô cho là bà trở về phòng của mình, liền lại đi đến phòng của Yến Thanh Nhàn nhìn một chút, nhưng cũng không có ai.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy không đúng, sau đó vội vàng đi xuống lầu hỏi má Ngô: "Má Ngô, dì có thấy mẹ cháu không?"
Má Ngô đang bận bịu trong phòng bếp, mới vừa nãy cũng nghe được tiếng ồn ào giữa hai mẹ con, nhưng biết hai người là mẹ con, cho nên cũng chưa ra chen vào nói, bây giờ nhìn cái tình huống này, hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Má Ngô lau tay vào khăn, cũng lộ ra vẻ sốt ruột: "Không có, khi nãy tôi vẫn luôn ở trong bếp.
Có chuyện gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bà ấy nói như vậy, liền gấp đến muốn khóc: "Vậy bà ấy đi đâu? Cháu mới đưa Vũ Thần lên lầu một chút, chỉ một chút xíu thôi, mà đã không thấy tăm hơi bà ấy đâu rồi!"
Má Ngô thấy cô như vậy, cũng biết cô là đang lo lắng cho Yến Thanh Nhàn, dù sao cũng là mẹ cô, bà ấy vội vàng an ủi: "Mợ trẻ, trước đừng có gấp gáp, chúng ta đi ra bên ngoài nhìn một chút, nói không chừng bà chủ chẳng qua là đi loanh quanh cho đỡ buồn thôi?"
Những lời này của má Ngô làm Đỗ Mình Nguyệt tỉnh người, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta ra ngoài xem xem!"
Má Ngô nhìn cô hiện ở cái trạng thái này, có chút không yên lòng, nói: "Mợ trẻ, tôi với mợ trẻ cùng đi xem xem!"
Nói xong, má Ngô liền cởi tạp dề ra, sau đó theo cô ra khỏi nhà đi tìm.
Nhưng đi ra ngoài tìm một hai vòng, căn bản cũng không có tìm được người.
Má Ngô suy nghĩ một chút, hỏi: "Điện thoại gọi chưa? Chắc cũng phải mang điện thoại ra ngoài chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt không biết bà có mang điện thoại hay không, nhưng vẫn gọi điện cho bà.
Sau khi bấm gọi, tiếng chuông vang lên trong phòng khách.
Đỗ Minh Nguyệt đi tới trên ghế sa lon, thấy một cái điện thoại di động màu đỏ đang nằm ở phía trên, bà vốn không mang điện thoại di động theo.
Má Ngô cũng nhìn thấy cái điện thoại di động kia rồi: "Xem ra phu nhân không đem điện thoại di động ra ngoài!"
"Thế này không hay rồi.
Mẹ chỉ có một mình, rốt cuộc sẽ đi đâu đây? Lỡ may xảy ra chuyện một cái thì làm thế nào?" Đỗ Minh Nguyệt gấp đến độ giậm chân, ngay cả trong giọng nói cũng nghẹn ngào.
Má Ngô biết trong lòng cô rất gấp, nhưng thời điểm này, càng cuống cuồng lại càng loạn.
"Không bằng, gọi điện thoại cho cậu chủ đi, để cậu chủ phái người đi tìm một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Chỉ có thể làm như vậy!"
Gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong đang họp, thấy điện thoại của cô, liền đứng dậy đi ra ngoài, cái này làm cho mọi người đều có chút hoang mang.
Tiêu Hồng Quang ở một bên thấy được điện thoại di động của anh, liếc mắt liền thấy được hai chữ “bảo bối”!
Anh ta run run một chút, chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, có thể khiến cho anh dùng hai chữ bảo bối, xem ra hẳn là yêu thật lòng!
Lâm Hoàng Phong nghe điện thoại, liền nghe được thanh âm gấp rút của Đỗ Minh Nguyệt: "Hoàng Phong, làm sao bây giờ, không thấy mẹ đâu hết!"
Thanh âm cô có chút nghẹn ngào, hiển nhiên là rất sợ.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe được, nhíu mày một cái, lúc này mới phát hiện chuyện cũng không đơn giản như vậy.
"Thế nào? Từ từ nói đừng có gấp, chuyện gì xảy ra?" Lâm Hoàng Phong dỗ nói.
Đỗ Minh Nguyệt hít mũi một cái, có chút buồn rầu: "Hôm nay em nói đưa mẹ đi xem mắt.
Kế quả hai mẹ con liền cãi nhau một trận, Sau đó Vũ Thần khóc lên, em dỗ con ngủ, đến lúc xuống lầu thì không thấy mẹ đâu nữa!"
Cô luông qua luống cuống, lúc này nói một câu kể hết lại chuyện.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của câu chuyện, vì vậy vội vàng an ủi: "Em đừng có gấp.
Bây giờ anh về, em cứ ở nhà, chờ anh về đã!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe được anh nói như vậy, trong lòng lúc này mới an ổn một ít, má Ngô thấy cô cúp điện thoại, liền vội vàng hỏi: "Thế nào? Cậu chủ nói cái gì?"
Đỗ Minh Nguyệt có chút thất thần, mãi mới phản ứng được, trả lời: "Hoàng Phong nói cháu ở nhà chờ, nói anh lập tức quay về."
Má Ngô nhìn cái bộ dáng này của cô, bèn nắm tay cô, cũng coi như là đang an ủi cô.
"Mợ trẻ, mợ trẻ yên tâm đi.
Cậu chủ nhất định sẽ tìm được bà chủ.
Bà chủ cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Mở trẻ đừng gấp gáp."
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy rất là bất an.
Một mình bà ở đây, không có thân thích gì, lỡ may rơi vào trong tay người xấu, thì làm thế nào?
Càng nghĩ lòng của Đỗ Minh Nguyệt lại càng hoảng, cô vội vàng đứng lên: "Cháu không thể ngồi yên ở đây được.
Bây giờ cháu phải đi tìm mẹ!"
Má Ngô thấy cô vội vàng như vậy, liền mau lẹ kéo cô lại: "Mợ trẻ, mợ trẻ đi tìm bà chủ ở đâu đây? Lỡ chẳng may đến mợ trẻ cũng gặp chuyện thì cậu chủ biết làm sao? Con của mợ trẻ tính thế nào? Mợ trẻ bình tĩnh đừng sốt ruột, chờ cậu chủ trở lại đã!"
Má Ngô nói một phen khiến cho cô tỉnh táo lại.
Đúng vậy, cô kích động như vậy, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, Hoàng Phong không phải càng khó chịu hay sao?
Cô hạ thấp tầm mắt, ngồi ở trên ghế sa lon, hình dáng rất là chán nản.
Má Ngô nhìn thấy thế cũng đau lòng, nhưng bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Quan trọng nhất là phải tìm được người!
Lâm Hoàng Phong rất nhanh đã quay trở lại, bước chân vội vã, hiển nhiên là cúp điện thoại liền chạy tới.
Trong công ty, Tiêu Hồng Quang nhìn nhân viên bên dưới.
Nhân viên bên dưới cũng nhìn anh ta, nhưng chẳng ai mở miệng hỏi chủ tịch Phong đâu?
Tiêu Hồng Quang ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Chủ tịch Phong nói tiếp tục họp, nội dung sẽ do tôi truyền đạt lại.
Cho nên, mọi người tiếp tục đi!"
Những nhân viên kia nhìn nhau một cái, sau đó cũng hiểu ngầm trong lòng không nói cũng không đề cập tới chuyện này, sau đó tự mình nói tiếp đề xuất trong cuộc họp.
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Hoàng Phong trở lại, lập tức đứng lên, thần sắc cô lo lắng nắm tay áo của Lâm Hoàng Phong.
"Hoàng Phong, Hoàng Phong mau giúp em, mẹ em ở đây không có bạn bè.
Chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây?"
Cô lực độ rất lớn, âu phục của Lâm Hoàng Phong đều bị cô nắm đến hằn nếp nhăn.
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, nắm tay cô: "Đừng lo lắng, anh đã phái người ra đi tìm, hơn nữa mẹ cũng là một người thông minh, sẽ không bị người lừa dễ dàng như vậy, em ở nhà an tâm chờ tin tức đi!"
An tâm, cô làm sao có thể an tâm được.
Nhưng cô biết, bây giờ cô cũng không làm được cái gì, cũng chỉ có thể chờ tin tức mà thôi.
Yến Thanh Nhàn rời khỏi nhà họ Lâm, sau cũng không biết đi đâu, cũng may trên người mình mang theo tiền, nhưng là cũng không nhiều.
Bà không muốn trở về, chủ yếu là bởi vì mình cần được yên lặng một chút.
Bà đón xe đi tới khách sạn gần đó, thuê một phòng ở.
Đã mấy ngày không có tin tức, cái này làm cho Đỗ Minh Nguyệt có chút muốn phát điên, cuối cùng bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm Đỗ Chính Lâm.
Nói không chừng Đỗ Chính Lâm biết tin tức của bà, dẫu sao hai người bọn họ là vợ chồng cũng nhiều năm như vậy rồi, cũng có chút cảm tình.
Đỗ Chính Lâm không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt lại tới tìm ông ta.
Ông ta đang giúp một người khách mang hành lý, tay có chút bẩn, lau qua loa một cái trên người..