Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


Dung Khiết đứng trong đám người phía đằng xa cắn cắn môi, lại làm hỏng, nếu người phụ nữ kia nói ra là cô ta giật giây, thế thì xong đời rồi.

Cô ta suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy nơi này không thể ở lâu, rời đi đã rồi nói sau.

Vì vậy, cô ta thừa dịp nhiều người, lặng lẽ đi ra ngoài!
Lúc cô ta đi ra, vừa hay bị mẹ mình thấy.

Hiểu con không ai bằng mẹ.

Cái bộ dáng lấm la lấm lét và thần sắc vội vã kia của cô ta hiển nhiên không tránh khỏi liên quan đến sự việc lần này, vì vậy bà ta cũng đi theo ra ngoài.

Dung Khiết đi ra ngoài, đang muốn về nhà, sau lưng liền bị người vỗ một cái, tim của trong nháy mắt liền nhảy lên tới cổ họng.

"Con gái, con đi đâu đây? Tiệc còn chưa kết thúc mà."
Nghe được giọng của mẹ mình, lúc này Dung Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người có chút trách cứ nói: "Mẹ, mẹ muốn hù chết con à?"
Bà Dung nhìn bộ dạng này của cô ta, càng phát giác cô ta có mờ ám.

"Sự kiện khi nãy, có liên quan đến con đúng không?" Bà Dung trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.

Dung Khiết mặt đầy vẻ khẩn trương: "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, mẹ muốn cho người ta nghe được phải không?"
"Thật đúng là con làm sao? Con gái, con điên rồi à?" Bà Dung thấp giọng mắng.

"Cũng do con không nhịn được thôi, dạy dỗ bọn họ một chút thì thế nào?" Dung Khiết một chút hối hận cũng không có, thậm chí còn cảm thấy mình làm vậy là đúng.

Bà Dung nhìn cô ta như vậy, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép.


"Con không sợ đến lúc tra ra được con, khi đó truyền ra ngoài, toàn bộ danh tiếng của con sẽ bị hủy.

Còn có nhà họ Dung nữa, con muốn hại chết cả nhà đúng không?"
"Mẹ, nào lại khoa trương như vậy, cô ta sẽ không nói ra đâu mẹ yên tâm đi." Dung Khiết mặt đầy tự tin.

Nhưng bà Dung không tự tin giống như là cô ta: "Con bé ngốc.

Con thật sự muốn chọc mẹ tức chết mà!"
Dung Khiết biết bà ta đang lo lắng cái gì, vội vàng xoa dịu bất an của bà.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, nếu như đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, một không làm hai làm đến chốn, con sẽ làm cho người kia biến mất vĩnh viễn!" Trên mặt Dung Khiết mang một tia sát ý.

Bà Dung nhìn cô ta như thế, không nhịn được khẽ run lên một cái.

Cô gái này là con gái của bà ta hay sao? Sao lại có cảm giác giống như là biến thành người khác rồi thế này?
"Con gái, con đừng làm chuyện gì quá đáng đó." Bà Dung lo sợ nói.

Dung Khiết nhìn bà ta một cái, hung dữ nói: "Mẹ, bây giờ con đã đi tới bước này, căn bản cũng không có đường lui."
Bà Dung nhìn con gái như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng bà ta biết, cô ta nói có lý, người không vì mình trời tru đất diệt.

"Yên tâm đi con gái, mẹ sẽ đứng ở bên phía con."
Trở lại trong bữa tiệc, ai cũng không biết là có hai người đã rời đi.

Ngược lại, mọi người cảm thấy hứng thú đối với nghề nghiệp của Hứa Minh Lâm.

"Là thầy giáo.

Chẳng lẽ là dụ dỗ học sinh hả? Dù sao bây giờ học sinh cũng xinh đẹp hơn trước nhiều."
"Chắc không đâu chứ!"
"Làm sao mà biết, nói không chừng là người bội tình bạc nghĩa.

Dù sao thì thế lực của nhà họ Hoắc cũng lớn như vậy, lại có tiền như vậy, ai có thể bỏ được những cám dỗ này?"
"Có lý, không ngờ rằng người đàn ông kia, còn là một tên đàn ông đê hèn!"
Hứa Minh Lâm cùng Hoắc Minh Vân đều nghe được lời nói bàn tán của bọn họ.

Hoắc Minh Vân làm sao có thể để cho bọn họ bêu xấu Hứa Minh Lâm cho được? Vì vậy lập tức đứng dậy.

"Các ngươi nói bậy gì đấy! Minh Lâm không phải loại người như vậy!"
Hoắc Minh Vân rất tức giận, lồng ngực cũng phập phồng, hiển nhiên rất tức giận với cách nói của những người này.

Hứa Minh Lâm kéo tay của cô ấy, nói cô ấy đừng nên kích động.

"Không có chuyện gì đâu Minh Vân!"
Hoắc Minh Vân nhìn dáng vẻ yếu ớt này của anh ta, cực kỳ đau lòng, liền vội vàng tiến lên đỡ anh ta dậy: "Em dẫn anh đi băng bó một chút."
Ông Hoắc lúc này cũng đi tới, ho khan một tiếng: "Tôi tin tưởng cháu rể của tôi.


Mọi người không cần đoán già đoán non, cứ thưởng thức bữa tiệc thật vui vẻ đi!"
Nói xong, Hoắc Minh Vân cũng đã đưa Hứa Minh Lâm đi vào phòng nghỉ ngơi, nhìn vết thương, Hoắc Minh Vân rất đau lòng.

Nước mắt liền rơi xuống, Hứa Minh Lâm không sợ đau, chỉ sợ cô ấy khóc, mặt không biết làm sao.

"Sao thế Minh Vân? Em đừng khóc mà, anh không sao!"
Hoắc Minh Vân đau lòng cho anh ta, còn có lời mấy người kia nói cũng khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu, thật giống như những người đó không phải nói Hứa Minh Lâm mà là nói cô ấy vậy.

"Em thấy anh bị hiểu lầm, trong lòng cũng khó chịu, những người đó thật thật là quá đáng!" Hoắc Minh Vân lau nước mắt mình một cái.

Hứa Minh Lâm thấy cô ấy như vậy, bèn cười lên.

Hoắc Minh Vân không biết anh ta tại sao cười, trợn mắt nhìn anh ta một cái.

"Anh cười cái gì? Có gì buồn cười?" Hoắc Minh Vân bất mãn hỏi.

"Không có, anh cảm thấy rất hạnh phúc, có em che chở như vậy, anh rất vui vẻ.

Bọn họ có hiểu anh hay không, anh chẳng quan tâm." Hứa Minh Lâm đưa tay, sờ sờ gò má cô ta, mặt đầy vẻ dịu dàng nói.

Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong ở một bên nhìn, trong lòng cũng có cảm giác không ổn, xem ra áp lực của Hứa Minh Lâm cũng rất lớn!
Có điều cũng phải thôi, sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, cũng khó trách người ngoài sẽ nói lời ong tiếng ve.

Hoắc Minh Vân một bên đỏ mắt, một bên băng bó vết thương cho anh ta cẩn thận.

Lúc này ông Hoắc từ bên ngoài vội vã đi vào, vẻ mặt mặt đầy nghiêm túc.

Thấy Hoắc Minh Vân ở chỗ này, ông ta nói: "Minh Vân, cháu đi ra ngoài trước, ông nói một chút chuyện với Minh Lâm!"
Hoắc Minh Vân lắc đầu một cái: "Cháu không đi ra, có cái gì không thể nói cho mọi người cùng nhau nghe? Ông nội có phải ông muốn trách mắng Minh Lâm hay không? Anh ấy không phải là người như vậy."
Ông Hoắc thấy cô ấy che chở anh ta như vậy, sắc mặt cũng càng khó coi, Hứa Minh Lâm nhìn một màn này, kéo tay của Hoắc Minh Vân lại.

"Minh Vân, em đi ra ngoài trước đi.


Anh nói chuyện với ông nội một chút.

Không sao đâu, em yên tâm đi!"
Hoắc Minh Vân há miệng một cái, còn muốn nói điều gì, lại bị Hứa Minh Lâm cản lại.

"Ngoan, em phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng ông nội!"
Anh ta cũng đã nói như vậy, Hoắc Minh Vân tất nhiên cũng không thể nói gì thêm, vì vậy chỉ còn cách đi ra ngoài.

Hai người Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể đứng ở đây, nhìn thần sắc của Hoắc Minh Vân cũng không tốt lắm, bèn đi theo ra ngoài.

Sau khi người đi hết, trong cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hứa Minh Lâm chỉ cảm thấy, một loại cảm giác bị áp bách dần dần đè xuống anh ta.

"Ông nội, chuyện này là cháu có lỗi!" Hứa Minh Lâm mở miệng nói trước.

Ông Hoắc sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, xoay người nhìn anh ta: "Bây giờ không phải một câu thật xin lỗi liền xong chuyện.

Qua ngày mai, nhất định là có rất nhiều lời đồn đãi, cháu tốt nhất là cho ông một cái kết thúc."
Hứa Minh Lâm biết ý của ông ta trong lời nói, chuyện này do anh ta gây ra, tất nhiên cũng phải để cho anh ta kết thúc.

"Minh Lâm biết, chuyện này cháu sẽ xử lý tốt!" Hứa Minh Lâm cung kính trả lời.

Ông Hoắc nhìn anh ta như vậy liền thở dài, cũng không phải là ông ta nghiêm nghị, mà là ông ta biết, nếu như ông ta không có ở đây, những chuyện này, đều phải do anh ta tới xử lý một mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận