Chu Thành An lắc đầu một cái, bày tỏ mình căn bản không chịu nổi cảm tình như vậy.
Lâm Ngọc Yên về đến nhà, mặt đầy vẻ không vui, thậm chí còn đem đồ trong nhà đập nát bấy.
Dương Tuệ Hà trở lại, nhìn thấy tình trạng trong nhà, vội vàng “ôi trời” một tiếng.
"Con gái bảo bối của mẹ, đây là sao thế? Còn có quần áo con làm sao ướt thế này? Hôm nay không phải là cùng Thành An đi ra ngoài chơi hay sao?"
Buổi sáng còn thấy cô ta hết sức phấn khởi, tại sao trở về thì biến thành bộ dạng này rồi?
Lâm Ngọc Yên kêu thét một tiếng, nhào vào trên ghế salon mà khóc.
Dương Tuệ Hà bị hù cho giật mình, nhưng mà đứa con gái này hỏi cái gì cũng không nói.
Chẳng lẽ là bị Chu Thành An bắt nạt rồ?
"Con gái, con đừng khóc mà.
Có phải thằng nhóc Chu Thành An kia bắt nạt con hay không? Bây giờ mẹ sẽ ngay lập tức đi nói với ông nội nó."
Lâm Ngọc Yên không nói lời nào, vẫn cứ khóc, lúc này cũng làm cho Dương Tuệ Hà lo lắng.
Ngay lúc Dương Tuệ Hà chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Thành An, Lâm Ngọc Yên đột nhiên cất lời.
"Không phải lỗi của anh Thành An, đều là do người phụ nữ kia, đều là Đỗ Minh Nguyệt giật dây, anh Thành An mới có thể đối xử với con như thế!"
Dương Tuệ Hà nghe được cô ta nói như vậy, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, xem ra lại có liên quan đến Đỗ Minh Nguyệt đó rồi.
Bà ta đang chuẩn bị an ủi cô ta thì cô ta đột nhiên đứng lên, đi lên lầu.
Dương Tuệ Hà nhìn thấy cô ta như thế, liền vội vàng hỏi: "Con đi đâu thế?"
Lâm Ngọc Yên không nói gì, đóng cửa lại.
Cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trong ánh mắt đều là vẻ dữ tợn.
Người phụ nữ kia, cô ta nhất định phải khiến cô trả một cái giá thật đắt!
Dung Khiết đang quan tâm đến vụ án, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Yên.
"Chuyện cô nói, lúc nào mới làm xong? Tôi muốn con ả đê tiện Đỗ Minh Nguyệt đó phải chết!"
Dung Khiết bị lời nói này của cô ta làm cho sợ hết hồn.
Có điều cũng đại khái có thể đoán được, cô ta lại bị Đỗ Minh Nguyệt cho ăn trái đắng rồi.
Có điều, Lâm Ngọc Yên chịu đến tìm cô ta, nói rõ là muốn cùng cô ta hợp tác.
Nếu Lâm Ngọc Yên muốn hợp tác, vậy Dung Khiết cô ta tất nhiên sẽ không ngăn cản!
"Được thôi, chờ một câu nói này của cô thôi.
Tôi lập tức đi làm ngay!"
"Được, vậy tôi chờ tin tức tốt của cô!"
Cúp điện thoại, Dung Khiết lập tức nghĩ cách điều chế thuốc.
Dẫu sao cái thứ đó cũng không phải là tiện tay là có thể có được.
Thật ra thì, coi như Lâm Ngọc Yên không tính làm như vậy, Dung Khiết cũng muốn làm chuyện này.
Bởi vì cô ta biết, chuyện giết người cô ta lừa gạt không được bao lâu nữa.
Nếu như bị cảnh sát bắt được, cô ta sẽ không có ngày trở mình.
Mà nếu như, cô ta trở thành bà chủ nhà họ Lâm.
Lâm Hoàng Phong sẽ tuyệt đối không thể không đoái hoài đến.
Nhưng, muốn trở thành bà chủ nhà họ Lâm, thì Đỗ Minh Nguyệt chính là chướng ngại lớn nhất, cho nên cô ta cũng nhất định phải diệt trừ người phụ nữ này.
Bởi vì chuyện của Lâm Ngọc Yên, khiến cho Chu Thành An cảm thấy rất áy náy, cho nên vẫn muốn đưa cô về nhà.
Hoắc Minh Vân bởi vì lo lắng cho Hứa Minh Lâm, cho nên đã đi về trước, lúc rời đi, ánh mắt còn không ngừng quanh quẩn ở giữa hai người bọn họ.
Cuối cùng cũng bị Đỗ Minh Nguyệt đuổi đi.
Nói không chừng trong đầu cô ấy bây giờ lại đang nghĩ cái chuyện ly kỳ cổ quái gì nữa rồi không biết chừng.
Đỗ Minh Nguyệt ngược lại thì không có vấn đề gì.
Dù sao cô cũng đã ăn miếng trả miếng, bây giờ Lâm Ngọc Yên, nói không chừng so với cô còn thảm hại hơn!
"Thật xin lỗi Nguyệt, anh thật sự không ngờ rằng cô ta sẽ làm như vậy.
Quả nhiên anh vẫn quá khinh thường cô ta!" Chu Thành An mặt đầy vẻ áy náy nói.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, trả lời: "Không sao, mới vừa nãy em cũng đổ ụp nguyên một bình nước còn gì.
Nói thế, ngược lại thì em thấy em không hề bị thua thiệt!"
Chu Thành An nhìn cái bộ dáng này của Đỗ Minh Nguyệt.
Anh ấy biết, thật ra thì cô là sợ anh ấy khó chịu, cho nên mới nói như vậy.
"Mặc dù là như vậy, nhưng nếu như không có anh, em cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị tạt nước ở trước mặt mọi người!"
Đỗ Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì, thì lại bị cắt ngang!
"Nguyệt con về rồi à? Sao lại đứng ở cửa thế?"
Yến Thanh Nhàn thấy Chu Thành An, mặt đầy vẻ vui mừng: "Đây không phải là Thành An sao? Cháu cũng trở về nước rồi à? Nào, nào, nào, đi vào trong ngồi một chút đi!"
Yến Thanh Nhàn rất là nhiệt tình, Chu Thành An nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, trên mặt của Đỗ Minh Nguyệt đều là biểu cảm không biết làm sao.
Anh ấy phẩy tay một cái: "Thôi ạ, hôm nay cháu còn có việc, không vào được đâu ạ.
"
Nếu như Lâm Hoàng Phong quay về nhà mà nhìn thấy anh ấy, đoán chừng lại nhảy dựng lên mất!
Có điều nhìn dáng vẻ anh trông như con nít như thế, Chu Thành An còn cảm thấy thật thú vị.
Có lẽ là bởi vì ở trước mặt người mình thích, mới có thể lộ ra dáng vẻ như một đứa trẻ đang tức giận như thế được.
Thật ra thì, nói thật, anh ấy rất ngưỡng mộ cảm tình như vậy.
Nếu như anh ấy cũng có người mình yêu, khẳng định cũng sẽ là dáng vẻ đó.
Đáng tiếc là, người phụ nữ mà mình thích, đã trở thành vợ người khác.
Đây chắc hẳn là chuyện đau lòng nhất rồi!
Yến Thanh Nhàn thấy anh ấy nói như vậy, cũng không tiện giữ người lại, vì vậy gật đầu một cái: "Thế cũng được.
Nếu cháu có chuyện thì dì cũng không giữ.
Cháu đi đường cẩn thận nhé."
Chu Thành An hết sức khách sáo nói cám ơn, "Cám ơn dì!"
Sau đó, ánh mắt của anh ấy nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, nói: "Vậy anh đi trước!"
Đỗ Minh Nguyệt phất phất tay: "Được, đi đường cẩn thận!"
Chu Thành An rời đi rồi, Yến Thanh Nhàn mới thấy trên cổ áo Đỗ Minh Nguyệt ướt một mảng lớn.
"Cổ áo này của con là bị gì đấy? Sao mà ướt hết thế kia?" Yến Thanh Nhàn lo lắng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt cởi áo khoác xuống, nhìn một cái.
"Không có sao, chắc là vô tình đụng phải!"
Nghe cô nói như vậy, Yến Thanh Nhàn cũng không có nghi ngờ, liên tục nói: "Con đó, bây giờ phải cẩn thận một chút.
Trời sắp lạnh rồi, quần áo phải mặc nhiều chút.
Cơ thể con yếu ớt, đừng để xảy ra chuyện gì!"
Đỗ Minh Nguyệt bước lên khoác cánh tay bà, cười vô cùng vui vẻ: "Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ lo cho mình thật tốt."
Thời gian trôi qua mấy ngày, vụ án Hứa Minh Lâm lại có tiến triển mới, đó chính là bọn họ tại hiện trường vụ án phát hiện một dấu chân, mà cái dấu chân kia, căn bản không phải là dấu chân đàn ông.
Điều này khiến cho tim Dung Khiết đập rộn lên.
Cô ta cho là mình làm không chê vào đâu được, không nghĩ tới lại bị người bắt được thóp.
Không được, cô ta phải mau sớm thực hiện kế hoạch của mình.
Mà ngay lúc này, điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên, phía trên không có tên người gọi, khiến cho cô ta có chút sợ hãi.
Không phải là sở cảnh sát gọi đó chứ? Cảnh sát chắc sẽ không nhanh đến vậy đâu! Cô ta tự trấn tĩnh mình, sau đó nghe điện thoại.
"Xin chào!"
"Cô Khiết, đã lâu không gặp!" Hứa Minh Lâm thản nhiên nói.
Nghe được giọng của Hứa Minh Lâm, lòng của Dung Khiết chùng xuống.
Cô ta nuốt nước miếng một cái, sau đó làm bộ như rất bình tĩnh.
"Tôi còn tưởng rằng là ai, thầy Lâm dạo gần đây hẳn rất bận rộn nhỉ?" Cô ta giễu cợt nói.
Hứa Minh Lâm khẽ cười một tiếng: "Quả thật rất bận rộn.
Có điều, vụ án này sắp có kết quả rồi!"
Trên trán của Dung Khiết rịn ra mồ hôi lạnh, cô ta cũng khẽ cười theo: "Thế à? Vậy thật chúc mừng anh nhé.
Dù sao bây giờ anh cũng đã cưới thiên kim nhà giàu, luôn sẽ có người giúp anh!".