"Người đàn ông đó? Còn hai người còn lại thì sao?"
"Hai người còn lại không phải tôi giết.
Tôi vốn không giết họ!" Dung Khiết che đầu gào lên.
Nhưng cho dù là như vậy, tội của Dung Khiết cũng bị phán án tử hình.
Bà Dung biết tin tức này, ngất xỉu ở hiện trường.
"Hai người kia không phải tôi giết, không phải tôi!" Dung Khiết bị đưa đi, còn gào lên nữa.
Thật ra thì, tội cô ta dĩ nhiên không đáng tử hình, nhưng có người muốn cô ta chết!
Hoàng Thành Trung thấy tin tức này, chậc chậc chậc mấy tiếng, còn có một chút tiếc rẻ.
Anh ta nhìn về bóng một người phía ngoài, nói: "Không cần ác như vậy chứ? Tôi nghe nói, người ta thích anh mà."
Lâm Hoàng Phong uống một ly rượu, thản nhiên nói: "Đó là chuyện của cô ta, nhưng nếu như đụng phải người không nên đụng, thì đó chính là tự làm tự chịu!"
Hoàng Thành Trung biết, người anh nói không nên đụng đó, e là Đỗ Minh Nguyệt rồi.
Thật không nghĩ tới, bây giờ Đỗ Minh Nguyệt ngược lại lại trở thành chỗ yếu lòng của anh.
"Lần này anh nghiêm túc à?" Hoàng Thành Trung nói một câu, mặt đầy vẻ muốn hóng chuyện.
Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt giống như là lưỡi dao sắc bén vậy.
Hoàng Thành Trung lập tức làm tư thế đầu hàng: "Đừng nhìn tôi như vậy chứ.
Tôi chỉ hỏi một chút thôi.
Có điều cũng phải thôi, cô ấy sinh cho anh hai đứa con.
Chỉ sợ anh cũng không bỏ được người ta!"
"Tôi nói muốn bỏ cô ấy lúc nào? Cậu ngứa da đói đòn đúng không?"
"Vậy là để tâm rồi?"
"Cậu không cảm thấy, bây giờ cậu hỏi cái này, có hơi chậm một chút rồi sao? Cậu cứ lo cho chung thân đại sự của mình đi thì hơn!"
Nói xong, Lâm Hoàng Phong cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy rời đi.
Hoàng Thành Trung nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu một cái, quả nhiên vẫn là trêu chọc anh một chút vẫn khá là vui.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi biết phán quyết này, cô không thấy thương cảm cho Dung Khiết chút nào.
Vì muốn đạt tới mục đích của mình mà tổn thương người khác.
Người như vậy, bảo sao có thể đồng tình được?
Dư Hồng Thu hôm đó biết Đỗ Minh Nguyệt không sao, khóc lóc một trần ầm ĩ trong điện thoại.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết làm sao an ủi cô ấy, chỉ có thể mặc cho cô ấy khóc xong.
Khóc mệt rồi, Đỗ Minh Nguyệt mới lên tiếng: "Khóc mệt rồi sao?"
Dư Hồng Thu nghẹn ngào, gật đầu một cái.
Đỗ Minh Nguyệt thở dài, nói: "Tớ xảy ra chuyện, cũng không phải lỗi của cậu.
Những người đó nếu đã muốn bắt tớ, nhất định sẽ có cách.
Cậu cũng không cần quá tự trách.
Hơn nữa, bây giờ không phải tớ vẫn còn khỏe hay sao? Cậu cứ khóc như vậy chẳng lẽ là đang trù tớ chết yểu?"
"Không có không có, sao tớ lại có suy nghĩ như vậy được chứ?" Dư Hồng Thu hết hồn, vội vàng chối.
Đỗ Minh Nguyệt cười lên, nói: "Vậy không? Thế thì được rồi.
Cậu đó, đừng khó chịu như vậy nữa.
Cứ thế, tớ sẽ nổi giận đó!"
Dư Hồng Thu khịt mũi một cái: "Tớ không nói nữa là được chứ gì? Chẳng khi nào nói lại cậu."
Chuyện của Dung Khiết, khiến cho Lâm Ngọc Yên rất tức giận.
Cô ta cũng biết, không nên tin tưởng người phụ nữ kia.
Bây giờ hay rồi, ả đê tiện Đỗ Minh Nguyệt đó há chẳng phải là càng lúc càng đắc ý hay sao?
"Thật sự là tức chết tôi!" Lâm Ngọc Yên gạt hết đống đồ trên bàn trang điểm xuống đất.
Bây giờ Chu Thành An càng ngày càng chán ghét cô ta.
Ông Chu bên kia bây giờ cũng lấp lửng, có ý muốn từ hôn.
Cô ta làm sao có thể đồng ý cho được?
Lâm Ngọc Yên bên này còn không biết làm thế nào, trong phòng khách liền truyền đến thanh âm huyên náo.
Trong lòng cô ta đã phiền não lắm, liền đi ra ngoài.
"Ồn ào gì thế? Có cho người khác nghỉ ngơi hay không? Các người từ sáng tới tối lúc nào cũng chỉ biết ồn ào!"
Dương Tuệ Hà cùng Lâm Đại Hải cũng nhìn Lâm Ngọc Yên một cái, ai cũng không nói gì.
Lâm Ngọc Yên phiền lòng đóng cửa lại.
Sau khi cơn sóng gió này qua đi, Đỗ Minh Nguyệt cũng bắt đầu nghiêm túc làm chuyện của mình.
Hoắc Minh Vân bởi vì Hứa Minh Lâm lấy lại được sự trong sạch, cả ngày tâm trạng cũng đặc biệt tốt, Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy như thế, cũng không nói chuyện Trương Văn Thành ra.
Cái thế giới này lớn như vậy, có lẽ hai người bọn họ, căn bản là không gặp được đâu.
Nhưng mà, hết thảy các thứ này chẳng qua là Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ nhiều.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng không kiềm được muốn gào thét.
Đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà cũng có thể đụng được anh ta? Đây là cái vận gì thế?
Hoắc Minh Vân thấy Trương Văn Thành, cũng ngây ngẩn.
Đại khái cũng lâu như vậy không gặp, cô ấy cũng sắp quên mất mặt mũi của người đàn ông này.
Trương Văn Thành cũng nhìn thấy bọn họ, anh ta rất bình tĩnh, ra vẻ chẳng có chuyện gì.
"Hai người cũng tới dùng cơm à?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Đúng vậy, cảnh sát Thành cũng đến đây ăn cơm à? Anh làm việc ở gần đây hay sao?"
"Đúng đó, vừa vặn có vụ án đang làm."
Hoắc Minh Vân sau khi kịp phản ứng lại, vẫn không nói chuyện, không biết là có phải bởi vì quá lúng túng hay không?
Cuối cùng vẫn là Trương Văn Thành mở miệng: "Nghe nói cô Minh Vân đính hôn rồi, vẫn chưa kịp chúc mừng cô!"
Hoắc Minh Vân sau khi nghe thấy, khẽ mỉm cười một cái, thoải mái nói: "Cảm ơn cảnh sát Thành.
Cảnh sát Thành trở về lúc nào? Sao không có tin tức gì?"
Khi đó đúng lúc Hứa Minh Lâm xảy ra chuyện, cô ấy nào còn tâm trí để ý đến những chuyện khác nữa.
"Cũng không cần quá nhiều người biết, ngày đó vừa vặn gặp phải Nguyệt." Trương Văn Thành nhìn về Đỗ Minh Nguyệt.
Ánh mắt của Hoắc Minh Vân cũng "chíu" một phát nhìn sang bên cạnh, giống như còn mang vẻ oán giận.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong đầu nghĩ lúc này xong đời rồi!
"Hai người từ từ trò chuyện đi.
Tôi còn có nhiệm vụ, tôi đi trước!" Trương Văn Thành mau lẹ nói xong, liền rời đi.
Hoắc Minh Vân nhìn về phía cô, dáng vẻ thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Đỗ Minh Nguyệt lúng túng cười một tiếng, sau đó mới đem chuyện ngày hôm đó kể cho cô ấy nghe.
"Tớ không phải là không muốn nói cho cậu nghe.
Chỉ là sợ trong lòng cậu không thoải mái nên mới không nói thôi!" Đỗ Minh Nguyệt giải thích.
Hoắc Minh Vân không nghĩ tới cô sẽ gặp chuyện như vậy, liền vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ Nguyệt? Sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói cho mình biết chứ? Rốt cuộc cậu có xem mình là bạn không?"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô ấy lại để ý đến chuyện này hơn.
"Cậu...!Cậu không trách tớ sao?"
Hoắc Minh Vân sau khi nghe xong, có chút nghi ngờ hỏi: "Trách cậu? Tại sao phải trách cậu?"
Sau đó, cô ấy liền nhớ tới cô nói là ý gì: "Cậu nói là chuyện Trương Văn Thành sao? Tớ đã sớm không thèm để ý rồi.
Hơn nữa, bây giờ tớ đã đính hôn, Minh Lâm đối với tớ cũng rất tốt.
Tớ không hề muốn phụ lòng anh ấy.
Tớ cũng thật lòng hy vọng, Văn Thành có thể tìm được một cô gái mà anh ấy thích."
Nghe cô ấy nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi thở dài nói: "Xem ra cậu thật sự trưởng thành rồi."
"Con người luôn phải học cách lớn lên mà.
Huống chi, trưởng thành cũng tốt vô cùng, như vậy có vài thứ sẽ mau quên!"
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn cô ấy, không biết nên vui vẻ hay là khổ sở.
Bởi vì trưởng thành, phải trả giá thật lớn.
Đỗ Minh Nguyệt hất suy nghĩ đó ra khỏi đầu: "Được rồi, không nói mấy chuyện buồn như vậy nữa.
Đi thôi, đi thôi, đi thôi.
Tớ mời cậu đi ăn ngon.".