Cô không hề để ý có mấy tên côn đồ đang đi theo sau cô.
Khi đi qua một con hẻm hẻo lánh, đột nhiên có người giơ tay ra, bịt miệng kéo cô vào trong hẻm.
Đỗ Minh Nguyệt mở to mắt, cô hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Cô liên tục nức nở, hy vọng có người sẽ chú ý đến cô, nhưng thấy càng ngày càng đến nơi hẻo lánh, trái tim cô chìm xuống.
Sau khi bị kéo vào trong hẻm, Đỗ Minh Nguyệt bị đẩy mạnh vào tường, sau lưng truyền đến một cơn đau, khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Dáng vẻ của hai người bắt cóc cô lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt rồi.
Quan trọng nhất là khi bọn họ nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ tham lam và dục vọng, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
“Đại ca, không ngờ lại là một người đẹp, lần này chúng ta gặp may rồi.
” Một người đàn ông nhỏ bé cứ luôn nhìn toàn thân Đỗ Minh Nguyệt.
Cái kiểu nhìn nhớp nháp đó khiến cô cảm thấy ghê tởm.
“Các người là ai?” Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Sao với tên nhỏ còn thì tên to con kia trông bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo ý xấu.
Người đó còn chưa kịp lên tiếng thì tên nhỏ con kia đã lao đến trước.
“Người đẹp, em không cần biết bọn anh là ai, dù sao thì anh đây cũng sẽ khiến em cảm thấy vô cùng sung sướng.
”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông kia lao đến phía mình, cô lập tức nhanh nhẹ tránh sang một bên, người đàn ông kia lao vào không trung.
“Các người đừng có qua đây, các người còn như thế tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
”
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt lập tức lấy điện thoại của mình ra muốn gọi cho cảnh sát.
Nhưng còn chưa kịp gọi, người đàn ông to lớn vẫn luôn im lặng kia đã ra tay, cướp mất điện thoại của cô.
Đỗ Minh Nguyệt biết, những người này rõ ràng là đã có chuẩn bị mà đến.
Cô bắt đầu có chút căng thẳng, sau đó nhìn hai người kia đang dần dần tiến gần lại cô, ánh mắt của cô tràn đầy sợ hãi.
Bây giờ cô mới nhận ra được tình hình của mình, cô đã hoàn toàn không có đường thối lui rồi.
Tay không khỏi tự chủ mà sờ vào đùi mình, nơi đó có giấu một con dao găm.
Đây là thứ mà cô luôn mang theo bên người, từ sau khi ngả bài với Lâm Hoàng Phong, cô vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác.
Nhưng cô biết, lúc này nhất định không được hoảng sợ, cô càng hoảng sợ, hai người kia sẽ sáng thích chí hơn.
“Các người biết tôi là ai không? Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, các người đừng hòng sống được.
” Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh nói, khí chất toàn thân khiến hai người kia không khỏi ngẩn ra.
Hai người kia nhìn nhau, dường như đang do dự không biết có lên tiến lên không.
Dù sao khi người phụ nữ kia gọi điện cho bọn họ đã nói sẽ cho bọn họ một số tiền, còn để cho bọn họ sung sướng một trận.
Chuyện tốt như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ không có lý do để từ chối rồi.
Cho nên hoàn toàn không hề tìm hiểu về lai lịch của người phụ nữ này, nhưng nếu như thật sự chọc vào nhân vật lớn nào đó, vậy thì lần này thiệt lớn rồi.