Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


Dương Tuệ Hà cúp điện thoại, trong lòng bà ta rất bất an.

Dù nói thế nào, Lâm Ngọc Yên cũng là con gái của bà ta, hiện tại muốn con gái mình bị mất đi đôi chân, với tư cách là một người mẹ mà nói, bà ta làm sao có thể an tâm đây?
Nhưng mà bây giờ, bà ta đã không có đường nào lui nữa rồi.

Lấy đôi chân của con gái mình đổi lấy hạnh phúc của mọi người, cũng đáng giá.

Lâm Ngọc Yên căn bản không biết mình đã bị gài bẫy, Dương Tuệ Hà bưng một ly nước đi vào phòng của cô ta.

“Tỉnh rồi à, nào, mẹ rót nước cho con đây, uống đi.”
Lâm Ngọc Yên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới mẹ của mình sẽ đi hại mình, thế là đem ly nước kia uống hết.

Nhưng mà rất nhanh cô ta liền lâm vào mê man.

Dương Tuệ Hà nhìn cô ta, đột nhiên nghẹn ngào: “Con gái à, con chớ có trách mẹ, mẹ đây đều là vì tốt cho con, con yên tâm, nửa đời sau, mẹ sẽ hết lòng chăm sóc con.

Bà ta nói xong lời này, sau đó bế cô ta lên, kéo lên trên xe taxi.

Lâm Hoàng Phong đã nói địa chỉ cho bà ta biết, trên đường đi, tay của bà ta nắm chặt lấy nhau, không ngừng nhìn mặt Lâm Ngọc Yên, sợ cô ta lại đột nhiên tỉnh lại.

Dương Tuệ Hà đến địa điểm đã được chỉ định, cái chỗ kia rất trống trải, giống như là không có người nào.

Rất nhanh xe của Lâm Hoàng Phong cũng chạy tới, sau đó từ trên xe bên cạnh của bà ta liền đi xuống một đám người, từng người từng người đều rất cường tráng.


Đám người kia bế Lâm Ngọc Yên lên, trong lòng Dương Tuệ Hà có chút bận tâm, không khỏi tiến lên mấy bước.

Những người đàn ông kia trói Lâm Ngọc Yên lại, sau đó giống như là ném rác rưởi mà ném cô ta xuống đất.

Dương Tuệ Hà cho Lâm Ngọc Yên uống thuốc mê, dược hiệu rất nhanh liền tan biến, lúc mà Lâm Ngọc Yên tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều rất đau.

Cô ta giật giật, lại phát hiện tay mình bị trói, cô ta cảm thấy có chút không đúng, nhìn ra xung quanh một chút.

Cô ta tại sao lại ở chỗ này? Lâm Ngọc Yên có chút ngoài ý muốn, sau đó trong đầu xuất hiện một chút kí ức mơ hồ.

Cô ta mở to hai mắt, cho tới bây giờ không nghĩ tới mẹ cô ta lại bỏ thuốc mê cho cô ta.

“Tỉnh rồi à?” Lâm Hoàng Phong đi lên trước.

Lâm Ngọc Yên nghe được thanh âm này, chỉ cảm thấy toàn thân mình bỗng lạnh buốt, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ánh mắt hững hờ của Lâm Hoàng Phong.

“Anh muốn làm gì tôi, tại sao tôi lại ở chỗ này, anh đây không phải là giam giữ người trái phép à, tôi muốn báo cảnh sát.” Lâm Ngọc Yên ngồi xuống, lớn giọng quát Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong thì cười rét một tiếng: “Được thôi, cô mau đi báo cảnh sát đi thôi, đem cảnh sát đưa tới đây, người ta cũng không phạt tôi, mà là phạt người mẹ tốt của cô kìa.”
Lâm Hoàng Phong nhìn Dương Tuệ Hà một chút, Lâm Ngọc Yên cũng quay đầu đi, vừa hay nhìn thấy Dương Tuệ Hà đang đứng ngay tại một bên, mà còn là bên cạnh cô ta, với lại còn có một đám đàn ông lực lưỡng, giống như đang trông coi bà ta vậy.

Nhưng mà, càng làm Lâm Ngọc Yên kinh ngạc hơn, chính là lời nói kia của Lâm Hoàng Phong.


“Mẹ, anh ta nói có đúng không, là mẹ đưa con tới đây à?” Lâm Ngọc Yên nhìn Dương Tuệ Hà nghi ngờ nói.

Ngoại trừ ánh mắt né tránh của Dương Tuệ Hà, bà ta cũng không nói gì.

Nhưng mà Lâm Ngọc Yên thấy được cái bộ dáng này của bà ta, liền biết được đáp án.

“Mẹ, mẹ điên rồi sao? Con thế nhưng là con gái của mẹ đấy, tại sao mẹ có thể đối với con như vậy?” Lâm Ngọc Yên gào thét chất vấn.

Trên mặt Dương Tuệ Hà xuất hiện một tia áy náy, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

“Con gái à, mẹ nuôi con lớn như thế, cho con ăn cho con mặc, hiện tại chính là thời điểm con nên báo đáp.

Gãy một đôi chân mà thôi, không có việc gì to tát cả, về sau mẹ nuôi con cả một đời, con vẫn như cũ là thiên kim đại tiểu thư, có được hay không.”
Lâm Ngọc Yên bị lời nói này của bà ta làm kinh ngạc nói không ra lời, bờ môi không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi hay là thất vọng.

Lâm Hoàng Phong xoay người sang chỗ khác: ”Yên tâm, không quá lâu đâu.”
Tròng mắt của anh run lên: “Đánh cho tôi.”
Lâm Ngọc Yên bị vô số cây gậy đánh vào trên đùi của cô ta, cô ta đau thét lên, nhưng không có ai tới cứu cô ta.

Dương Tuệ Hà đứng ở một bên, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt không ngừng trượt xuống, cũng không dám đi xem Lâm Ngọc Yên một chút.

Chân Lâm Ngọc Yên đã gãy, phía trên đều là máu me đầm đìa, mà cô ta đã sớm chịu không được, hôn mê bất tỉnh.


Dương Tuệ Hà khóc chạy đến bên người Lâm Ngọc Yên: “Ngọc Yên, Ngọc Yên con không sao chứ?”
Nhưng mà Lâm Ngọc Yên đã sớm ngất đi rồi, căn bản không có khả năng đáp lại lời bà ta.

“Cậu làm gì con gái tôi rồi, không phải là nó đã chết rồi chứ?” Dương Tuệ Hà lo lắng dò hỏi.

Lâm Hoàng Phong nhìn Lâm Ngọc Yên đã ngất trên mặt đất một chút, nói: “Nếu như bây giờ bà không gọi bác sĩ cho cô ta, nói không chừng có thể về chuẩn bị quan tài rồi.”
Lâm Hoàng Phong ngoắc ngoắc môi, tâm tình rất tốt.

Dương Tuệ Hà nghe anh nói như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra bấm số 115.

Thời điểm gọi điện thoại tay của bà ta đều đang run rẩy, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống.

Lâm Ngọc Yên ban đêm mới tỉnh lại, lúc cô ta cử động, toàn bộ thân thể đều đau đến sắp tan ra thành từng mảnh.

Cô ta nhìn thấy chân mình băng bó thạch cao, ngây ngẩn cả người.

Sau đó những hình ảnh vào buổi chiều kia tựa như là cơn hồng thủy, tràn vào trong đầu Lâm Ngọc Yên.

Dương Tuệ Hà đưa thức ăn tiến đến, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên đã tỉnh lại, lập tức vui vẻ trở lại.

“Ngọc Yên, con đã tỉnh rồi à? Con xem thử mẹ mua cho con cái gì này, là hạt vừng rán con thích ăn nhất đây.”
Lâm Ngọc Yên nhìn Dương Tuệ Hà, hốc mắt đỏ lên, trong ánh mắt, cũng chỉ còn lại có hận ý vô tận.

“Làm sao bà còn có mặt mũi tới tìm tôi?” Lâm Ngọc Yên đưa tay đánh rớt hạt vừng rán trong tay bà ta, tức đến ngực hổn hển nhấp nhô.

Trên người Dương Tuệ Hà đều bị dính hạt vừng do bắn khắp nơi, nhưng bà ta không có chút nào tức giân, còn đem hạt vừng rán dọn lại.


“Mẹ biết, chuyện này là do mẹ sai, thế nhưng nếu như không làm như vậy, chúng ta thật sẽ rất thảm.

Chúng ta sẽ phải giống như những người khác đi làm nhân viên phục vụ, con muốn đi làm sao?” Dương Tuệ Hà nghẹn ngào nói.

Lâm Ngọc Yên không nói gì, nhưng trong ánh mắt cô ta vẫn còn hận ý.

“Cho nên, bà liền bán con gái bà đúng không?”
Dương Tuệ Hà quỳ xuống: “Mẹ cũng muốn dùng chân của mẹ đi đổi, thế nhưng mà Lâm Hoàng Phong không cần chân của mẹ, mà chỉ cần chân của con.

Nếu như không phải không còn cách nào khác, mẹ làm sao có thể bắt con đi đổi lấy hạnh phúc của chúng ta đây.”
Bà ta nói rồi, nước mắt liền rơi xuống, làm cho người ta nhìn rất là đau lòng.

Bờ môi Lâm Ngọc Yên run rẩy, thân thể giống như là đã rơi vào hầm băng, làm cô ta cảm thấy băng lãnh.

“Bà ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa, bây giờ bà lập tức lăn ra ngoài cho tôi.”
Dương Tuệ Hà nhìn bộ dạng này của Lâm Ngọc Yên, vội vàng nhẹ gật đầu: “Được được được, mẹ lăn ra ngoài, con gái con không nên quá kích động, chúng ta chữa khỏi thương thế cho con trước, sau đó mẹ sẽ giúp con báo thù, mẹ nhất định sẽ giúp con báo thù."
Bà ta vừa nói, vừa lùi ra khỏi phòng bệnh.

Nước mắt Lâm Ngọc Yên rơi xuống dưới, nhưng trong lòng cô ta càng hận Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt hơn.

Bọn chúng đều là một đôi cẩu nam nữ, một đòn này, cô ta nhất định phải tính trở về.

Bởi vì nguyên nhân giao tác phẩm, cho nên Đỗ Minh Nguyệt trở về đặc biệt sớm, Vũ Thần đã lâu không nhìn thấy cô, cho nên lúc nhìn thấy cô, cũng cười rất là vui mừng.

Hai tay duỗi ra hướng về phía cô muốn ôm một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận