Nói đến đây, Tiêu Hồng Quang bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hoàng Phong, rồi tiếp tục nói: “Người đàn ông thấp lùn trong số họ có nói, nói rằng mợ chủ còn cầm cả dao đâm vào tay anh ta một cái.
”
Lâm Hoàng Phong yên lặng nghe, trên mặt không có một tia biểu tình, ngược lại Tiêu Hồng Quang lại vô cùng kinh hãi,
Ung dung thản nhiên, thủ đoạn lại cực kì tàn nhẫn.
“Làm cho chân tay bọn họ tàn phế đi rồi vứt ra ngoài.
”
Giọng nói của anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, nhưng đó mới đúng là thái độ Tiêu Hồng Quang quen thuộc.
Ánh mắt anh ta không có quá nhiều sự ngạc nhiên, hiển nhiên là đã coi đó là thói quen thường ngày rồi.
Sau khi gật đầu nhận lệnh, anh ta bước ra ngoài.
Đợi sau khi Tiêu Hồng Quang rời đi, Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh.
Gương mặt của cô vẫn còn rất xanh xao, nhưng các đường nét trên khuôn mặt không vì thế mà mờ nhạt, vẫn rất thanh tú và xinh đẹp.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ u ám.
Vì để không cho bản thân rơi vào hôn mê mà tàn nhẫn rạch một đường lên tay.
Ừm, xem ra người phụ nữ này hoàn toàn không hề yếu đuối như bản thân mình nghĩ.
Có điều, trong lòng anh vẫn dấy lên sự xót xa đau lòng, cảm giác này, đến ngay cả bản thân anh cũng không giải thích rõ ràng được.
Khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh sáng đột ngột chói vào mắt khiến cô có phần không thích ứng kịp, cô khẽ nheo mắt lại.
Sau đó cô nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, nơi này không phải là ở bệnh viện sao?
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau đầu nên xoa nhẹ phần thái dương, sau đó hết cảnh này đến cảnh khác về những gì đã xảy ra ngày hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Đồng tử của cô nhất thời mở to ra, nhưng khi muốn đứng dậy thì đã đụng đến miệng vết thương của bản thân, lập tức đau đến mức hét một tiếng.
Sau đó cô liền nghe thấy một giọng nói không nóng không lạnh phát ra từ phía bên cạnh: “Đáng đời.
”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh này liền biết ngay chủ nhân của giọng nói đó là ai, ngay lập tức làm cho bị nghẹn.
Ngoài Lâm Hoàng Phong ra, còn có ai có thể có cái mồm độc như thế chứ.
Quay đầu lại cái liền nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú điển trai nhưng tức giận của Lâm Hoàng Phong, lúc này mới nhướng mày, đắc ý nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt trong giây lát đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau đó cô mới phản ứng lại.
Cô sờ sờ đầu của mình, rồi thấy cổ họng lại khô không khốc.
Sau khi liếc Lâm Hoàng Phong một cái, phát hiện ánh mắt của anh vẫn đang nằm trên người mình, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng thu tầm mắt của mình về.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô thực sự có chút khát nước, thanh âm phát ra nghe giống như bánh răng bị rỉ vì không được tra dầu vậy.
“Sao hả? Cô không hi vọng nhìn thấy tôi sao?” Lâm Hoàng Phong mặt đen thui nói.
Hiếm lắm mới có dịp anh vì cô mà đến việc của công ty cũng bỏ bê, bây giờ lại bị người phụ nữ trước mắt này hắt hủi.