Lãnh Tàn Hoan


“Quay về!”
Trong doanh trướng, nét mặt Lăng Triệt lạnh nhạt, dùng một thái độ hết sức cứng rắn nói.
“Muội không về!” Nghe vậy, nét mặt Nhâm Phiêu Linh cũng kiên quyết nói.
“Đừng để cho ta nói lần thứ ba! Quay về!”
“Muội không– “ Bày tỏ thái độ kiên định, Nhâm Phiêu Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt vào người phía trước.
“Có tin ta bây giờ sẽ bóp chết ngươi, sau đó sẽ đưa thi thể ngươi trở về!” Lăng Triệt vươn tay chế trụ cái cổ mảnh khảnh của nàng, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm.
“Huynh bóp đi!” Nhắm mắt lại, dáng vẻ Nhâm Phiêu Linh đầy thản nhiên.
“A Triệt, người ta là Phiêu Linh quận chúa do Hoàng thượng ngự phong, bóp chết nàng, vậy là muốn cả nhà bị tịch thu tài sản, chém toàn tộc đấy!” Hà Tử Tu cạnh bên cất lời châm chọc cạnh khóe, chỉ thấy hắn lúc này nhẹ nhàng vuốt hai lọn tóc dài, thái độ rất ư là ghét bỏ.
“Hỏi ngươi một lần sau cùng, ngươi rốt cuộc quay về, hay là không?” Nắm cái cổ của nàng, lòng bàn tay Lăng Triệt hơi dùng lực.
Khuôn mặt, chậm rãi đỏ lên, khốn khổ, nhưng Nhâm Phiêu Linh vẫn kiên quyết “Muội, không, quay về–“
“Tùy ngươi–“ Lăng Triệt bỗng dưng buông tay ra, làm Nhâm Phiêu Linh không khỏi bị lảo đảo, liền thấy hắn lạnh lùng nói: “Có trở về hay không tùy ngươi, nhưng sau này đừng tùy ý xuất hiện trước mặt ta!” Phất tay áo, vén rèm, dươi ánh mắt vẫn dõi theo của Nhâm Phiêu Linh, Lăng Triệt hầm hừ đi vào doanh trướng, không lưu lại nửa chữ.
“Đi thôi, Phiêu Linh quận chúa của ta! Ta mang ngươi đi hành trướng!” Phía sau, thanh âm trêu tức của Hà Tử Tu lại lần nữa truyền đến, đi theo hắn, Nhâm Phiêu Linh chậm rãi đi tới lều bạt của nàng.
Hành quân đánh trận, cơ sở vật chất khó tránh khỏi đơn sơ, hơn nữa trong quân có nữ tử lui tới nên trở nên tươi sáng, do đó về phương diện này càng có vẻ tốt hơn.
Đơn giản rửa sạch một phen, sau khi qua loa nghỉ ngơi mấy canh giờ, Nhâm Phiêu Linh thay một bộ nam trang giản dị, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này đêm đã khuya, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, đã là giờ Hợi! Lăng ca ca vẫn chưa nghỉ ngơi ư? Nhìn ánh nến vẫn còn lập lòe trong gian trướng của tướng quân, Nhâm Phiêu Linh do dự đôi chút, tiếp theo, xoay người đi về phía ngược lại.
Phòng bếp, binh sĩ nhóm lửa làm cơm đã đi ngủ. Buộc mái tóc dài lên, Nhâm Phiêu Linh cẩn thận tỉ mị chọn lựa nguyên liệu trong đám chủng loại nguyên vật liệu nấu ăn không được tính là nhiều lắm, sau đó nàng nhóm lửa, rửa, thái đồ ăn, động tác bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Sau nửa canh giờ, Nhâm Phiêu Linh bưng bát canh làm bằng cả tấm lòng, xốc lều bạt của Lăng Triệt lên.
Trong lều, hắn đang cùng Hà Tử Tu cúi đầu nghiên cứu thư sách trên bàn, ánh nến chiếu lên người hắn, ánh lên sống lưng thẳng tắp, tôn lên dáng người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kiên nghị dị thường, làn môi mỏng, tỏa ra vẻ cơ trí nhàn nhã.
Lúc này nghe được có người đi vào, Lăng Triệt không khỏi có chút buồn bực, mà khi hắn thấy rõ người đến là ai thì lại càng nổi giận: “Lẽ nào lời nói của ta ngươi không có nghe rõ sao? Không được tùy ý xuất hiện ở trước mặt ta, đi ra ngoài!”
“Lăng ca ca, muội thấy trong trướng của huynh có ánh sáng, biết huynh còn chưa ngủ, cho nên liền làm chút canh đưa tới cho huynh, huynh tranh thủ còn nóng mau uống!” Không để ý tới lời nói lạnh nhạt của hắn, Nhâm Phiêu Linh đi thẳng tới, đặt bát canh vào bên cạnh bàn.
“Ai cho ngươi làm? Ngươi không biết trong quân doanh buổi tối không cho phép nhóm lửa sao?” Cau mày, Lăng Triệt lạnh lùng nói, trong ánh mắt hiện vẻ chán ghét và khinh rẻ.
Vừa nghe lời ấy, Nhâm Phiêu Linh tự biết mình làm sai, khẽ mím cánh môi: “Muội xin lỗi, Lăng ca ca! Muội không biết có quy định như vậy…. muội, lần sau nhất định sẽ chú ý…”
“Lần sau?” Nhíu chặt lông mày, hai mắt Lăng Triệt phát ra tia ngoan quang: “Nếu còn có lần sau, ta nhất định xử trí theo quân pháp!”
“A Triệt, ngươi không nên như vậy! Người ta tốt xấu gì cũng là quận chúa, nấu canh mang đến cho ngươi, ngươi hà tất nhẫn tâm như thế!” Hà Tử Tu cạnh bên châm chọc nói, chỉ thấy hắn lúc này cực kỳ nghiền ngẫm nửa nằm nghiêng, vẻ mặt bất hảo khinh thường.
Lăng Triệt liếc nhẹ hắn, rồi ngẩng đầu lạnh lùng nói với Nhâm Phiêu Linh: “Ngươi có thể ra ngoài!”
“Vâng! Vậy bát canh này Lăng ca ca nhất định phải uống nhé!” Nghe vậy, Nhâm Phiêu Linh một mặt đi ra ngoài, mặt khác thì quay đầu lại nhìn, ngay khi nàng mới ra trướng môn thì phía sau vang lên giọng điệu trêu tức của Hà Tử Tu: “A Triệt, canh này làm sao đây?”
“Đổ!”
Một tiếng không có một tia nhiệt độ vang lên, không khỏi khiến Nhâm Phiêu Linh đứng đơ tại chỗ, thân mình nàng cứng còng , hai chân như chì nặng nề không thể nhúc nhích.
Lúc này, đoạn đối thoại vẫn còn tiếp tục, chỉ nghe Hà Tử Tu cất tiếng trêu ghẹo: “Đổ thì rất là tiếc, nói như thế nào đây cũng là tâm ý của người ta!”
“Đừng dài dòng! Tâm ý của nàng, ta không cần!”
Nhún nhún vai, Hà Tử Tu cười cợt nói: “Được rồi! Ngươi đã không uống, vậy cho ta uống đi! Nói thật ra, thức ăn trong quân doanh thực sự rất tệ, đã nhiều ngày ta chưa từng được ăn một bữa ngon!”
“Hành quân đánh trận tất nhiên là kham khổ, ngươi cho là đang ở nhà, mỗi ngày có người hầu hạ thoải mái sao!”
“Aiz! Sớm biết như vậy, ta sẽ không xung phong đảm nhận cái chức quân sư này, thực sự là tự gây nghiệp không thể sống….”
Trong trướng, cuộc đối thoại vẫn đang tiếp tục, ngoài trướng Nhâm Phiêu Linh ngơ ngác nghe, Lăng ca ca, huynh ghét Phiêu Linh đến vậy sao, Phiêu Linh làm canh cho huynh, huynh cũng không nguyện chạm đến…
“Oa, canh này thật là ngon! Không ngờ nha đầu kia thật là có tay nghề, cư nhiên có thể đem những nguyên liệu thông thường làm ra bát canh mỹ vị như này, quả thật không thể ngờ!”
“Lẽ nào ngươi đã quên, không phải giỏi giang, mà do nàng có cái đầu lưỡi hơn người, có thể nếm được những thứ mà kẻ khác không nếm được, cho nên khả năng nắm vững mùi vị rất tinh chuẩn!”
“A, đúng rồi! Nha đầu kia quả là có bản lĩnh như vậy! “ Hà Tử Tu vừa uống canh, vừa không ngừng gật đầu.
“Hừ! Bẩm sinh mà có, không tự nỗ lực gắng sức, có cái gì đáng khen!” Lăng Triệt hừ lạnh, không để ý tới vẻ mặt tham lam của Hà Tử Tu, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Nè nè! A Triệt, ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, canh này ngươi không uống thật đúng là đáng tiếc!” Lúc này, Hà Tử Tu vẫn tiếp tục lải nhải, nhưng Lăng Triệt cạnh bên từ lâu đã không để ý tới hắn, thẳng chuyên tâm vào chuyện của mình.
Ngoài trướng, trái tim, mơ hồ đau nhức, lệ, ẩn tại đáy mắt, Nhâm Phiêu Linh cố gắng mỉm cười, chậm rãi bỏ đi…

“Không phải bảo ngươi không được đem đến nữa sao?” Men theo tiếng nói đầy rét, là khuôn mặt nổi giận bừng bừng của Lăng Triệt. Hắn thực sự nói được thì làm được. Bát canh mới vừa đưa đến, chỉ một cái xoay người, thì lập tức bị hắn đổ bỏ.
Tròn nửa tháng.
Nhâm Phiêu Linh kiên trì nửa tháng, Lăng Triệt phớt lờ nửa tháng, có ai biết đáy lòng nàng đau nhức, chẳng lẽ không yêu, thì thực sự chỉ có lạnh lùng?
Chuyển tầm mắt, Lăng Triệt lại lần nữa mở miệng, tiếng hắn dị thường lạnh lùng: “Nhâm Phiêu Linh, ta nói ngươi không nghe có phải không, nếu còn như vậy, đừng trách ta cưỡng chế trói ngươi đưa trở về!”
“Lăng ca ca, Phiêu Linh bây giờ đâu có nấu nướng trong doanh trướng, không có trái với quân quy!” Đối diện hắn, tay bưng bát canh, Nhâm Phiêu Linh cúi đầu nói, đối với sự chỉ trích của Lăng Triệt, nàng mỗi ngày đều mỉm cười đối mặt.
“Cút! Ta không muốn thấy ngươi!” Mỗi khi nhìn bộ dạng nàng mỉm cười, đáy lòng Lăng Triệt có một loại phẫn nộ trào dâng! Đã từng chính là khuôn mặt này, đã hủy hoại cảm tình của cha và mẹ, bây giờ cũng vì khuôn mặt này, đã phá hủy thân tình của cha và hắn! Đối với khuôn mặt này, Lăng Triệt hận từ trong xương, mà loại hận này, giờ đây không thể ngăn chặn mà càng sinh trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui